Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang

Chương 96Vương Phi Có Bầu ngoại Truyện


Đọc truyện Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang – Chương 96Vương Phi Có Bầu ngoại Truyện

“A Mạnh, nàng chậm lại chút.”

Trên con đường nhỏ trải đá, Diêm U cẩn thận dìu mỹ nhân nhà mình, vừa đi vừa dặn dò. Mạnh Vãn Yên im lặng mỉm cười, hạnh phúc nhìn phần bụng hơi nhô ra của mình, khẽ tựa đầu lên vai người yêu.

Hai người đến bên vườn hoa đỏ rực, lại gần cạnh bàn đá cẩm thạch dưới tàng cây. Sau đó Mạnh Vãn Yên liếc mắt nhìn qua, lập tức Diêm U hiểu ý, vội vàng bày ra đủ loại đồ dùng thêu thùa may vá, thậm chí còn châm kim lên vải giúp nàng.

Mạnh Vãn Yên cong môi cầm lấy sản phẩm sắp hoàn thành của mình, bắt đầu động thủ. Nửa tháng trước, nàng tìm Tâm Tuyết để học cách may vá, mỗi lúc nhàn rỗi, nàng thường tới nơi yên tĩnh này để tập thêu khoảng nửa canh giờ, định bụng sau khi thành thạo thì sẽ may một chiếc váy cho tiểu bảo bối tương lai.

Theo lời Phong Vô Nhai, nhờ dựng mẫu thạch, giới tính của em bé sẽ phụ thuộc vào giới tính của phụ mẫu, hiển nhiên con của hai nàng chính là nữ nhi.

Lúc này Mạnh Vãn Yên đang cúi đầu, nghiêm túc chăm chú luyện tập, thủ pháp dường như rất thuần thục, tự nhiên dứt khoát, gương mặt lộ vẻ vui thích, tuy nhiên người bên cạnh thì lại không ung dung thoải mái như vậy.

Diêm U ngồi bên cạnh Mạnh Vãn Yên, hai tay đặt lên đầu gối, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm cái bụng hơi nhú của ai đó, bộ dáng như gặp đại địch, căng thẳng hồi hộp.

Sau khi Mạnh Vãn Yên mang bầu, tâm tình Diêm U luôn bất an, hơn nửa năm trôi qua, hiển nhiên cái bụng của đối phương càng biến đổi, nàng càng đứng ngồi không yên, đáy lòng tràn đầy lo âu. Cho nên cứ mỗi lần hết giờ thẩm điện, nàng bất chấp mọi thứ liền vội vã chạy về nhà, theo sát Mạnh Vãn Yên không rời, rất sợ gặp phải sơ suất.

Cũng may mọi thứ đều thuận lợi, Mạnh Vãn Yên chẳng những không gặp vấn đề gì ngoài ý muốn, thậm chí không có phản ứng khó chịu, tỉ lệ nôn nghén cũng cực thấp. Chẳng biết có phải là do ngày nào nàng cũng dùng linh lực điều dưỡng nên mới đạt hiệu quả tốt hay không…

Không gian xung quanh cực kỳ êm ả, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng chim hót, gió thổi hiu hiu.

Mạnh Vãn Yên thêu xong một đường, tiếp theo lại luồn thêm một sợi chỉ màu hồng nhạt khác, hoa văn trên vải gần như hoàn thành rồi, tuy nhiên người bên cạnh cứ nhìn chòng chọc một hồi lâu, cuối cùng nàng không thể vờ như chẳng có gì xảy ra nữa.

Vì vậy, nàng bèn ngừng công việc trong tay, ngẩng đầu nhìn sang, trông thấy người yêu vẫn cau mày, nàng buồn cười lắc đầu, đưa tay xoa mặt đối phương, dịu dàng nói: “Không sao, đừng căng thẳng nữa, nhé?”

Diêm U ừ một tiếng, tâm tư hơi thất thần. Thật ra nàng vẫn chưa thích ứng, đột nhiên có con như vậy, đồng nghĩa với việc nàng sắp thành mẫu thân rồi.

Thành thật mà nói, hai chữ “mẫu thân” này khiến Diêm U đôi chút bỡ ngỡ. Người mà nàng có thể dùng cách xưng hô kia, đến bản thân còn chẳng nhớ rõ mặt mũi, những kỷ niệm trong hồi ức lại càng hiếm hoi, tuy nhiên nỗi đau trong tâm trí vẫn tồn tại mãi, không sao quên được.


Mà hiện giờ đứa bé trong bụng Mạnh Vãn Yên biến thành một loại cứu rỗi, phảng phất như vệt sáng kéo nàng ra khỏi bùn lầy tối tăm trong lòng, xua tan khói mù, mang theo cảm giác ấm áp dễ chịu.

Diêm U xúc động, nàng cúi đầu thở dài, sau đó vươn người hôn cái trán bóng mượt của nữ tử trước mặt: “Cám ơn nàng, A Mạnh. Nhất định ta sẽ mang lại bình yên cho nàng và con.”

“Vậy thì phải vui vẻ lên, đừng cau có suốt ngày như vậy, nếu con mà biết được thì sẽ nghĩ rằng người không thích nó mất.” Mạnh Vãn Yên hôn khóe môi Diêm U.

“Ha ha.” Vị điện hạ nào đó hơi ngượng ngùng cười, cảm giác bản thân đúng là không tốt, dễ ảnh hưởng đến tâm lý thai phụ, vì vậy nàng thu hồi dáng vẻ căng thẳng và phiền muộn, đổi thành nụ cười tít mắt.

Vương phi đại nhân liếc nàng, sau đó cầm khối vải trên bàn, tiếp tục xe chỉ luồn kim.

Một lúc sau, Mạnh Vãn Yên xoay cổ tay, thắt nút rồi cầm kéo cắt chỉ. “Được rồi.” Mặt mày nàng cong cong, nụ cười rạng rỡ khiến người nhìn không khỏi rung động. Nàng giơ khối hoa văn vừa hoàn thành cho Diêm U xem, khấp khởi hỏi: “Thế nào, có đẹp không?”

“Hoa mai được thêu không tệ.” Lúc này Diêm U mới đưa mắt nhìn khối vải, vội vã khen. Ai ngờ mỹ nhân trước mặt nghe xong lập tức thu về, cúi đầu không nói gì.

Ơ? Chẳng lẽ không phải? Diêm U hốt hoảng, ý thức được bản thân nói sai, nhưng nhìn thế nào cũng thấy nó là hoa mai mà… Nàng cố gắng xem xét lại, hơn nửa ngày mới ngộ ra: “A ha ha, vừa nãy ta đùa thôi, ta biết cái nàng thêu chính là hoa sen, sinh động tinh xảo như thế thì làm sao mà không nhìn ra chứ… ha ha…”

“Hứ.” Mỹ nhân trước mặt chỉ quăng mắt đao, sau đó không thèm để ý tới nàng nữa, tiếp tục may vá.

Diêm U cũng làm lơ, nàng nghiêng người tựa lên bàn đá, chống cằm quan sát, mỉm cười dịu dàng. Chẳng biết tại sao, càng ngắm, nàng càng thấy thích thú, cảm giác vương phi nhà mình thật xinh đẹp thùy mị, từng động tác đều cực kỳ hấp dẫn, ngay cả tức giận cũng rất quyến rũ, quả thực vui tai vui mắt.

Vì vậy, đủ loại cảm xúc hài lòng dần dần bành trướng, biến nỗi lo lắng về đứa bé thành niềm hạnh phúc viên mãn. Vương thượng nào đó bất giác nhếch môi, ánh mắt tràn đầy mê ly.

Trong lúc khâu, Mạnh Vãn Yên tranh thủ liếc về phía Diêm U, phát hiện biểu cảm si tình của đối phương thì không khỏi sửng sốt, sau đó buông cây kim xuống, dường như là đang nghĩ đến cái gì, sắc mặt dần biến đổi.

“Thiếp là ai?” Nàng bưng mặt Diêm U, đột ngột hỏi.


Nhất thời Diêm U không kịp phản ứng, qua một lúc lâu mới hiểu ra bèn bật cười: “Khì, nàng hỏi vậy nghĩa là sao?” Sau đó trở tay nắm chặt bàn tay mềm mại của mỹ nhân, bốn mắt nhìn nhau, nghiêm túc đáp: “Ta biết nàng đang nghĩ gì.”

Nói đoạn liền vươn người hôn khóe môi Mạnh Vãn Yên: “Vương phi đại nhân của ta ơi, sao gần đây nàng đa nghi như vậy? Nhất định ta phải nói thẳng thì nàng mới chịu hiểu sao?”

“Ta thừa nhận ban đầu nàng giống hệt Cấm Hề nên mới để ý đến nàng.” Diêm U nhẹ giọng nói. “Khi đó ta bắt nàng ở lại Minh Giới, hơn một nửa cũng là vì muốn tưởng niệm người ấy.”

“Ừm…” Mạnh Vãn Yên rũ mắt.

Diêm U không nhịn được mà nhéo mũi Mạnh Vãn Yên, oán trách: “Tuy nhiên về sau lại bất đồng.”

“Cuối cùng, cảm tình này chầm chậm biến hóa, ngay cả ta cũng không nhận ra đã bắt đầu từ lúc nào, đến khi tỉnh ngộ thì phát hiện trong đầu toàn ba chữ Mạnh Vãn Yên rồi. Vậy nên ta mới không muốn cho nàng biết về quá khứ giữa ta và Cấm Hề, cũng giống như ta sẽ đố kị với người nàng từng thích vậy.”

Diêm U dịu dàng nhìn nữ tử trước mặt, ánh mắt tràn đầy sủng ái: “Hiện tại người ta yêu là nàng, tương lai vẫn luôn là nàng. Nè, đã hiểu chưa, Mạnh Vãn Yên? Mẹ sắp nhỏ?”

Nữ tử đối diện yên lặng nghe xong, không nói thêm gì nữa, chỉ chậm rãi đứng dậy ngồi lên đùi Diêm U.

Hiếm khi người yêu thể hiện hành động thân mật với mình ở bên ngoài, Diêm U vui vẻ hôn má Mạnh Vãn Yên: “Nàng đó… đều đã là lão phu lão thê rồi, vậy mà còn chưa tin ta sao?” Nói xong liền nhẹ nhàng ôm eo Mạnh Vãn Yên, để y nhân thoải mái tựa vào lòng mình.

“Không nhắc đến chuyện này nữa.” Mạnh Vãn Yên vùi mặt vào cổ Diêm U theo thói quen, rầu rĩ nói: “Thế còn công chúa Tây Hải Long Vương thì sao?”

Tây Hải Long công chúa ư? Diêm U sửng sốt một lúc, vô tâm đáp: “À, đó là trưởng nữ của Tây Hải Long Vương, cái chùm hỏa san hô nàng ấy tặng không tệ, linh khí dồi dào, vô cùng có lợi với thai phụ, chúng ta có thể đặt nó trên đầu giường…”

Vài ngày trước, Tây Hải Long Vương nghe tin Mạnh Vãn Yên có thai liền mang rất nhiều cống phẩm đến thăm hỏi, lần này hắn dẫn cả nữ nhi của mình đi theo. Nhắc mới thấy, vị long nữ với tính cách khá nhu hòa kia có ánh mắt tinh tường hơn cả phụ thân mình.


Mạnh Vãn Yên nhéo eo Diêm U: “Thiếp không hỏi cái này.” Nàng thoáng lưỡng lự, nhíu mày nói: “Hình như nàng ta thích người.”

Nhất thời Diêm U ngửi thấy mùi dấm chua, không khỏi cong môi: “Sao nàng biết?”

“Ánh mắt nàng ta lúc nhìn người, chẳng lẽ người không phát hiện ra?”

“Ôi chao? Nàng còn nghiêm túc để ý đến nữ nhân khác à?!” Minh Vương điện hạ nhướn mi: “Ta chỉ mải nhìn mình nàng thôi.”

“Mồm mép quá đấy.” Mạnh Vãn Yên mắng, nhưng đáy lòng ngọt ngào. Vì vậy nàng ngồi thẳng dậy, vòng hai tay lên cổ Diêm U: “Hừ, lúc nào cũng quyến rũ người khác được. Diêm U, có phải người nghĩ thiếp sẽ không ăn dấm chua?”

Vị điện hạ nào đó lập tức phản bác: “Sao có thể thế được?”

“–Ồ?” Vương phi đại nhân nheo mắt, cười như không cười: “Khẩu khí vậy là sao? Nghe ý của người thì dường như thiếp rất nhỏ nhen, toàn ghen tuông bậy bạ đúng không?”

— Ugh. Trước đây nghe Tư Đồ Ngu kể thai phụ luôn luôn nỉ nộ vô thường, đôi lúc cố tình gây sự, quả nhiên chính xác. Diêm U âm thầm hít khí lạnh, nhếch miệng cười nịnh nọt: “Làm gì có, dấm chua thì hẳn là nên ăn chứ, ta rất thích thấy nàng nổi máu ghen, điều này chứng tỏ nàng rất quan tâm đến ta.” Vừa nói vừa vội vàng thanh minh: “Nè nè, trong lòng trong mắt ta chỉ có mình nàng thôi.”

“Hứ, ai thèm ghen vì người chứ.” Vương phi đại nhân khẽ mắng, nhưng đáy mắt thì vui vẻ.

Diêm U biết mình dỗ thành công, vì vậy thừa cơ hội ôm mỹ nhân nhà mình, khẽ lắc lư, làm nũng nói: “Được rồi, là ta sai, thôi đừng giận nữa, hôn ta cái nào.”

“Không thích.” Mỹ nhân lườm mắt đao.

“Hôn một cái thôi.” Nàng kiên trì nói.

“Không hôn.”

“Vậy ta hôn nàng.”

“Không cho…ưm…”


Xa xa, người đi trong hành lang dài thăm thẳm liền dừng bước.

Ngưỡng mộ ghê… Phong Vô Nhai giả vờ che mặt, nhìn lén qua kẽ ngón tay: “Chậc chậc, đúng là cặp vợ vợ tình nồng ý mật, gắn bó keo sơn, ban ngày ban mặt mà vẫn không kìm chế được tình cảm, ai đó mà thấy thì…” sẽ ghen tị lắm đó!!

Nàng chán nản nhìn nữ tử cạnh mình, thâm ý nói: “Mệnh Mệnh à, nàng coi kìa, người ta có đôi có cặp hết cả.”

“Vậy à.” Người bên cạnh lãnh đạm đáp.

Nàng không cam lòng: “Dĩ nhiên! Hôm qua ta lên dương gian thì tình cờ gặp Phù Nguy, hắn nói Cơ Lan và Kỷ Tụ Thần Quân đang yêu nhau. Ai dà, bất ngờ thật đấy, không chừng các nàng ấy cũng sắp kết hôn rồi cũng nên.”

“Nhanh nhỉ…” Trì Hàn nhếch mi, sắc mặt vẫn thản nhiên.

“Đúng vậy, người ta đã sửa soạn hỉ sự hết rồi.” Phong Vô Nhai càng lúc càng chua xót, u oán kéo tay Trì Hàn, bĩu môi: “Chúng ta thì sao đây? Vương thượng đã chuẩn bị gả nàng cho ta rồi.”

“Ồ?”

“Ồ cái gì mà ồ?” Vành tai nàng đỏ bừng: “Nàng thấy thế nào?”

“Ta thế nào ấy à…” Trì Hàn khẽ liếc mắt, bên môi nở nụ cười gian manh. Một khắc sau, ngay tại thời điểm thanh y mỹ nam dùng ánh mắt chờ mong nhìn mình, nàng rướn người hôn má đối phương, phất tay áo đi xa: “Độc thân vẫn tốt hơn.”

Mùi hương thơm mát thổi bay lọn tóc, Phong Vô Nhai sững sờ mất một lúc, đột nhiên giậm chân, thở hồng hộc đuổi theo: “Này!!”

——————————————————————————————

Diêm U: (đứng đắn) Vô Nhai à, gần đây bản vương rảnh rỗi nên muốn đầu thai lên nhân gian, trải nghiệm cuộc sống đa dạng phong phú, ngươi an bài giúp ta đi. Nào là vương hầu quý tộc, phú quý bình an, công thành danh toại, người người chúc phúc, mỹ nhân vây quanh nhé… ngươi hiểu chứ.

Vô Nhai: (nghiêm túc) Thưa vương thượng, thật ra vương phi nương nương đã phát hiện ngài có dự định ấy nên sắp xếp xong xuôi hết rồi ạ. Nào là gia cảnh sa sút, khổ nhục trăm bề, tình duyên lận đận, cuối cùng là xuất gia đi tu, bầu bạn bên đèn… Ngài cũng hiểu chứ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.