Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang

Chương 90Đúng Dịp


Đọc truyện Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang – Chương 90Đúng Dịp

Sau cơn mưa, mây đen tản đi, để lộ vài ngôi sao nhỏ giữa đường chân trời, mặt trăng mọc ngay trên đỉnh đầu, đúng dịp với phong tình.

Diêm U tắm rửa xong liền trở về phòng, vừa bước qua tấm bình phong, nàng bất ngờ phát hiện giường mình đã có người nằm.

Mạnh Vãn Yên ngồi trên chiếc chăn gấm, đầu tóc rối bù, nàng mặc một bộ đồ trong trắng tinh, cổ áo hơi lỏng lẻo, cũng là vừa mới tắm xong. Lúc này hai tay nàng siết mền, không biết đang nghĩ gì mà cứ thất thần. Đến khi nghe thấy động tĩnh thì dịu dàng ngẩng đầu nhìn sang, đôi mắt sáng long lanh hiện ra vài phần thẹn thùng cùng hồi hộp, dường như… còn có chút cảm xúc chờ mong.

Diêm U suýt mất khống chế.

“Tối nay nàng… muốn ngủ với ta sao?” Diêm U bó lại mái tóc dài, không xác định hỏi.

“Chúng ta…” Mạnh Vãn Yên khẽ nghiêng mặt, bên má hồng hồng. “Chẳng phải chúng ta nên ngủ chung ư?”

“À…” Diêm U gian manh đáp, tim đập nhanh hơn nhưng vẫn ra vẻ bình thường, không biểu lộ cảm xúc gì. Nàng thong thả cởi áo khoác, treo lên rồi thổi tắt ngọn nến, sau đó nhẹ nhàng bò lên giường, buông màn lụa, nghiêm túc nằm xuống bên cạnh y nhân.

Trong bóng tối, không gian xung quanh dường như đặc biệt yên tĩnh, đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.

Diêm U bắt đầu thấy căng thẳng, luôn cảm giác bầu không khí có chút quái dị, nhưng lại không rõ quái dị chỗ nào, vì vậy nàng nằm thẳng người, không dám cử động. Nhưng một lúc sau người bên cạnh chợt nhích lại gần, nàng thoáng hoảng hốt, vội vã lên tiếng: “Nàng…nàng… nàng làm gì thế?”

Trong đêm tối, Mạnh Vãn Yên lườm Diêm U, tức giận nói: “Sợ cái gì? Em chỉ muốn đắp chăn giúp thôi mà, cơ thể người lạnh quá.” Nói đoạn, nàng phủ chăn, nghiêng thân tựa đầu lên vai Diêm U, sau đó kéo tay Diêm U, nhẹ đặt trước ngực mình nhằm xua tan hơi lạnh.

Lúc này cơ thể Diêm U mới chuyển từ cứng nhắc sang chậm rãi thả lỏng, thầm cười nhạo bản thân thần hồn nát thần tính. Thế nhưng hơi thở của nữ tử bên cạnh như có như không thổi bên cổ, lòng bàn tay cũng cảm nhận chút sự mềm mại từ lồng ngực đang nhấp nhô cùng hương lan thoang thoảng quanh mũi, tựa như men say khiến khuôn mặt nàng nóng bừng một cách khó hiểu.

Dần dần, tựa hồ có phần mất bình tĩnh.

“U, người muốn ngủ rồi sao?” Đúng lúc này, một âm thanh nho nhỏ cực kỳ dịu dàng truyền đến bên tai.

“Ừm.” Không biết tại sao, Diêm U thấy chột dạ, vì vậy nhẹ nhàng rút tay khỏi ngực Mạnh Vãn Yên, giả vờ thản nhiên tựa cằm lên trán đối phương, dịu nói: “Chúng ta ngủ thôi.”

Không khí lại chìm vào tĩnh lặng.


Đêm lạnh như nước, trong bụi cỏ truyền đến tiếng côn trùng kêu ồn ào. Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng vằng vặc, in bóng hàng cây đung đưa trên ô cửa gỗ. Diêm U lắng nghe âm thanh bên ngoài một hồi lâu, nàng nhắm mắt lại, hô hấp cũng dần nhẹ đi. Song, lúc nàng đang nỗ lực trấn định tâm tư, gần như sắp tiến vào cõi mộng thì người bên gối không biết là vô tình hay cố ý mà lặng lẽ đưa tay đến bên hông nàng.

Đầu ngón tay trượt vào trong vạt áo, chọc nhẹ phần eo, khẽ vuốt ve như đang khiêu khích rồi từ từ hướng lên trên.

Hoàn toàn là cố ý. Lập tức Diêm U thanh tỉnh, nàng đè lại bàn tay nghịch ngợm kia, âm điệu bất ổn: “Mạnh Vãn Yên, nàng muốn làm gì hả?”

“Em đã chủ động đến nước này rồi… Người còn bình thản được sao?” Mạnh Vãn Yên ngồi dậy nhìn Diêm U, giọng điệu ảo não, chốc sau chuyển thành chán nản: “Thật ra người vẫn không nguyện ý đúng không?”

Làn tóc đen như suối rũ xuống, phẩy trên mặt khiến hơi ngưa ngứa. Nương theo ánh trăng, Diêm U thấy rõ bên trong ánh mắt y nhân lóe lên tia u oán, đáy lòng nàng đau nhói, vừa định giải thích thì đối phương chợt cúi người, chặn lại miệng mình.

“Này… Nàng…” Diêm U không tin nổi, từ khi nào mà người này bắt đầu trở nên bạo dạn như vậy. Lúc phục hồi tinh thần, theo bản năng, nàng giãy giụa tránh thoát, hành động này khiến Mạnh mỹ nhân càng thêm không vui. Bờ môi bị cắn không nặng không nhẹ, sau đó đối phương lại đứng thẳng, dạng chân ngồi lên bụng nàng, kéo cổ áo hôn một cách lộn xộn, vừa vồn vã vừa hoảng loạn, hệt như con mèo nhỏ cáu kỉnh vậy.

Gặm cắn liên tục nhưng mãi vẫn không đi vào trọng tâm một hồi lâu, rốt cục Diêm U phì cười. Mạnh Vãn Yên thất vọng dừng lại, nàng cắn môi, ai oán nhìn Diêm U.

“Đồ ngốc, ý ta không phải vậy.” Diêm U buồn cười xoa nắn cằm y nhân, ánh mắt dịu dàng. Lập tức nàng ôm cổ đối phương rồi kéo xuống, hai người lại dán vào nhau, môi lưỡi cùng dây dưa. Lần này khác với vừa nãy, nụ hôn sâu này kéo dài khá lâu, ngọt ngào như kẹo tan trên đầu lưỡi, liên miên không dứt, dần dần nảy sinh một loại cảm giác mang tên dục vọng.

Khi kết thúc, Diêm U liếm môi, nằm về lại chỗ cũ, dáng dấp cực mê hoặc. Sau đó nàng ôm vòng eo nhỏ nhắn của y nhân, nhếch miệng: “Cảnh đẹp ngày tốt thế này, nếu y phục cũng bị nàng cởi ra mà không làm gì cả… thì đúng là chẳng hiểu phong tình gì hết.”

“Hứ…” Mạnh Vãn Yên quay mặt, không nhìn Diêm U. “Chẳng phải vừa nãy người nói muốn đi ngủ sao?”

“Nhưng cảnh sắc trước mắt đẹp quá khiến ta mất ngủ rồi, làm sao bây giờ?” Diêm U khẽ liếc mi phượng, cười xấu xa, ngoắc tay với mỹ nhân đang giận dỗi, quyến rũ nói: “Chớ để lỡ thời cơ tuyệt vời chứ, mau lại đây nào.”

“Không được nói thế.” Mỹ nhân khẽ quát, đôi má đỏ ửng, mặc dù vậy nàng vẫn đi tới, cúi đầu hôn Diêm U một lúc, Diêm U vui vẻ hôn trán đối phương, sau đó dứt khoát cởi sạch y phục trên người cả hai ra.

Chiếc chăn gấm được đắp qua đầu, ngăn cách ánh trăng tại bên ngoài. Hai người liếc nhìn nhau, bên trong đôi mắt đều ẩn hiện tình cảm khó nói thành lời, tựa như e thẹn trách móc, lại tựa như mê đắm cùng nôn nóng. Không rõ là ai mất kiên nhẫn trước, hai thân thể trắng như tuyết chậm rãi kề sát, cuối cùng che phủ lấy nhau, sự gắn kết này vừa ấm áp vừa mềm mại, giống như đã tìm được vật sở hữu của mình, dễ chịu đến mức khiến hai người không nén nổi tiếng thở dài thỏa mãn.

Diêm U cúi đầu hôn bờ vai ngọc của y nhân, lập tức bên tai nghe được tiếng rên nho nhỏ. Cảm nhận được hô hấp đối phương rối loạn, khuôn mặt nàng cũng nóng bừng, mập mờ nói: “Gì mà căng thẳng thế, đâu phải chúng ta chưa…”

Mạnh Vãn Yên nhanh chóng che miệng đối phương, nàng biết nếu mình không làm vậy, nhất định người này sẽ nói ra rất nhiều thứ đáng xấu hổ. Mặc dù đã chặn được nhưng trong đầu vẫn hồi tưởng cái ngày các nàng trao nhau đêm đầu tiên cách đây khá lâu. Những hình ảnh ướt át cùng cảm giác khó quên cứ mãi quanh quẩn đầy mãnh liệt, rõ nét đến tận hiện tại khiến hô hấp Mạnh Vãn Yên bất ổn, giữa hai chân cũng bắt đầu bủn rủn.


Đang thất thần, chợt lòng bàn tay âm ẩm.

“Á.” Nàng khẽ kêu thất thanh như bị điện giật, vội rút bàn tay khỏi miệng Diêm U. Không ngờ người nọ cười gian bắt lại, sau đó ngậm đầu ngón tay nàng, nhẹ nhàng liếm mút, lập tức cảm giác ngứa ngáy truyền dọc theo ngón tay rồi chảy khắp châu thân.

“Ưm…” Mạnh Vãn Yên rên khẽ, cảm giác cánh tay ôm hông mình gia tăng lực kéo.

“Lại gần chút nữa đi.” Diêm U ngậm vành tai nàng, đầu lưỡi quét vào tai trong, thanh âm trầm khàn đầy mê hoặc khiến người nghe khó lòng chống cự.

Vì vậy Mạnh Vãn Yên ngoan ngoãn lại gần, ôm chặt nữ tử dưới thân mình, tứ chi quấn quýt như dây leo, không chừa chút kẽ hở nào. Hô hấp của hai người thêm dồn dập, da thịt trắng nõn ma sát vào nhau cũng khiến mồ hôi theo đó mà chảy ra.

“Diêm U…” Mạnh Vãn Yên khẽ hổn hển, càng lúc nàng càng phát giác có gì đó trong người xao động bất an, khát vọng muốn được thư sướng. Nàng gấp gáp nâng mặt Diêm U, vụng về dâng đôi môi mình, nhiệt tình hôn rồi dần dần chuyển từ khóe miệng qua cằm.

Diêm U cũng bắt đầu đê mê, nhưng vẫn nỗ lực giữ lại chút tỉnh táo. Nàng vỗ lưng trấn an Mạnh Vãn Yên rồi khẽ ấn hai vai đối phương, từ từ dẫn dắt đi xuống.

Trên giường thơm, tiếng thở dốc nặng dần. Mạnh Vãn Yên lưu luyến bên cần cổ Diêm U, tỉ mỉ hôn vùng xương quai xanh khêu gợi, sau đó lại cúi xuống ngậm viên ngọc nơi đỉnh núi, nhẹ nhàng gặm cắn.

“Ưm… hừ…ư…” Diêm U rên khẽ, hơi nhíu mày. Không rõ có phải bị cắn đau hay không, sắc mặt nàng tựa như đau đớn, lại tựa như mất kiên nhẫn. Đồng tử tím tỏa hơi nước, dần dần mê man. Mạnh Vãn Yên cũng cúi đầu thở dốc, hai tay chống tại hai bên eo Diêm U, vùi mặt vào cái bụng phẳng lì, đầu lưỡi liếm phần lõm giữa bụng.

“A…” Diêm U không nhịn được mà thở nhẹ một tiếng, hai mắt nhắm chặt, cơ thể căng cứng. Người nằm trên vẫn tham lam hôn hít, hết liếm rồi cắn, cơn mê muội khiến nàng nhìn mị hoặc hơn hẳn bình thường, tựa như một con hồ ly không biết thỏa mãn là gì.

Một lúc lâu sau, người nọ ngừng động tác, ngẩng đầu lên. Diêm U cúi đầu nhìn lại, đối mặt với ánh mắt ngượng ngùng đầy chờ mong, nàng cong môi, đồng tử tím trong veo dập dờn pha lửa tình, xinh đẹp đến hút hồn.

“U… đẹp quá…” Mạnh Vãn Yên si mê ngắm nhìn, giọng điệu say đắm, hô hấp cũng bất ổn. Cuối cùng nàng lại cúi người hôn môi người yêu, đồng thời run rẩy đưa tay xuống.

Mặt trăng trên đỉnh đầu, bầu trời đêm trong vắt.

Làn gió nhẹ xuyên qua cửa sổ, sau tấm bình phong, màn lụa khẽ đung đưa. Trên giường thơm mơ hồ hiện lên hình bóng đang giao nhau, tiếng rên khe khẽ khiến người nghe không khỏi mường tưởng đến những hình ảnh ướt át.


Mạnh Vãn Yên hôn môi Diêm U, cánh tay cũng gia tăng sức lực, chợt nghe được tiếng ngâm quyến rũ bắt đầu lên cao. Rốt cục sau tiếng rên đầy yêu kiều kia, người dưới thân mất sức, ngã nằm trên giường.

Qua một khoảng thời gian khá lâu, đầu óc trỗng rỗng, nhìn không thấy, nghe không được, chỉ có thể cảm nhận thủy triều trong cơ thể phun trào rồi dần dần rút đi. Sau khi khôi phục tinh thần, Diêm U mở mắt, thở dài nhẹ nhõm. Nàng nâng tay ôm eo Mạnh Vãn Yên, thân mật cọ cái trán thấm mồ hôi của đối phương.

Người nằm trên khẽ nhúc nhích, sau đó vùi đầu vào cổ nàng.

“Kiệt sức rồi sao?” Diêm U dịu dàng hỏi, giọng điệu khàn khàn dư chút mùi vị của sóng tình. Mạnh Vãn Yên rụt vai lại, xấu hổ vùi mặt mình sâu hơn, tư thế nằm sấp đầy yếu đuối trên người Diêm U nhìn cực kỳ giống một chú thỏ con ngoan ngoãn.

Vì vậy, ánh mắt ai đó lóe lên tia gian xảo.

“Ha…” Một tiếng cười khẽ đầy mị hoặc thốt lên. Thình lình Diêm U ôm Mạnh Vãn Yên rồi xoay người, ngay lúc đối phương bất ngờ không kịp trở tay liền đè lại, nàng liếm môi, nhếch miệng, mặt mày lẳng lơ, quả thực như muốn hút hồn người đối diện: “…Tới phiên ta.”

“Người… người… người không mệt sao?” Mạnh Vãn Yên trợn tròn mắt, lúc này Diêm U đã xốc chăn ra.

Da thịt trắng ngần, dưới ánh trăng càng thêm sáng long lanh, đường cong nổi bật lên sự quyến rũ vô hạn.

Cảm giác man mát khiến Mạnh Vãn Yên sửng sốt mất một lúc, đến khi có phản ứng thì vội vàng che ngực lại, cắn môi quay mặt đi chỗ khác trước cái nhìn nóng rực của Diêm U. Nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, không dám nhìn thẳng vào mắt người ta.

Thực sự… quá mê người. Diêm U thầm thở dài, chậm rãi híp mắt, đồng tử càng thêm âm trầm. Cuối cùng nàng không kiềm chế nổi nữa, cúi người cưỡng hôn.

“Ưm…” Mạnh Vãn Yên kêu rên, lập tức nắm chặt tấm nệm bên gối đầu. Cảm giác như bản thân sắp chết chìm, toàn bộ không khí bị cướp đi. Dần dần, nàng bất lực trước khát vọng kì lạ đang phun trào từ nơi sâu thẳm trong mình, ồ ạt đến mức không cách nào giữ được. Nàng nâng cằm lên, nỗ lực đón nhận động tác của người yêu, tim đập mạnh như trống, hơi thở gấp gáp, tâm trí hoảng loạn.

Diêm U bắt đầu dời lưỡi xuống dưới, hôn phớt cần cổ duyên dáng, một tay lướt qua khe hõm giữa hai ngọn núi, nhẹ gẩy một cái rồi tiến đến chỗ hai chân đang khép chặt. Tiếp đó cả người nàng cũng đi xuống theo, đặt mình vào chính giữa, dần dần tìm được vị trí tỏa hương thơm trơn bóng kia rồi nhẹ nhàng ngậm vào miệng.

“Hức…a!” Hành động đột ngột khiến người dưới thân kinh hãi hô lên, lập tức đối phương cắn chặt âm môi của mình, tiếng kêu trong miệng chuyển thành tiếng nức nở mơ hồ. Diêm U có phần bất mãn, nàng xấu xa vươn đầu lưỡi, chui sâu vào trong tâm hoa, ra sức rung mạnh.

“Aah… Đừng…” Mạnh Vãn Yên không chống đỡ nổi, âm thanh dụ hoặc tràn ra khỏi miệng thơm, lông mày nhíu chặt, thi thoảng lại giãn ra, khuôn mặt mê man.

Một lúc lâu sau, Diêm U thỏa mãn ngẩng đầu lên, khóe miệng óng ánh: “Ướt quá…”

Mỹ nhân dưới thân thở dốc không ngừng, nàng xấu hổ trừng mắt nhìn Diêm U, không còn khí lực để mở miệng nói chuyện. Lúc này Diêm U mới ranh mãnh chớp chớp mắt, khẽ nói: “Ta cũng vậy.”

Vừa dứt lời, bỗng Diêm U nâng đùi phải Mạnh Vãn Yên lên, hạ thân mình xuống, để cho hai vị trí ẩm ướt mềm mại kia hợp nhất.


“A…” Mạnh Vãn Yên thất thanh ngồi dậy, không kiềm được cơn kích thích ập tới. Diêm U vùi đầu vào cổ Mạnh Vãn Yên, bên tai cũng đỏ ửng, nàng vòng tay siết chặt vai Mạnh Vãn Yên, thử đung đưa vòng eo.

Vừa ma sát, hai người đồng loạt rên rỉ, hai vùng đất yếu ớt nhất đang giằng co lẫn nhau, đè ép nghiền nén cùng tiếng nước chảy tí tách. Cơn sung sướng mãnh liệt từ vị trí giao hòa thoáng chốc lan tràn, như lửa cháy khắp đồng cỏ, như dòng điện chạy ầm ầm, đánh vào từng kinh mạch trong cơ thể, đầu não thoáng chốc trở nên trống rỗng, không còn suy nghĩ được gì.

“Ưh…aah… hah…” Mạnh Vãn Yên ngậm chặt ngón tay mình, không chịu nổi sự sung sướng cuồng nhiệt này, nàng gần như sắp tan vỡ, đôi mắt cũng mất đi tiêu cự, chỉ có thể vô lực bấu víu bờ vai Diêm U, trong họng thốt ra âm điệu rệu rã: “U… chậm… chậm chút… aah..!”

“Ư aah… không…” Nàng nắm chặt mền, đốt ngón tay gần như trắng bệch. Một hồi lâu, sau khi đợt sóng lớn đi qua, tựa như vừa rớt khỏi tầng mây, Mạnh Vãn Yên mới thở hổn hển nằm xụi lơ trên giường. Lúc mở mắt thì đã thấy người nằm trên đang dịu dàng nhìn mình, trong ánh trăng sáng, ánh mắt kia như muốn hòa tan nàng.

“Đừng… đừng nhìn em như vậy.” Nàng lầm bầm, định giơ tay che đi tầm nhìn của đối phương, nhưng được nửa chừng thì lại bị đợt sung sướng ập đến khiến nó vô lực rơi nhẹ bên gò má thấm mồ hôi của mình.

Diêm U cúi đầu hôn Mạnh Vãn Yên: “Ta thích nhìn nàng như vậy, thích ngắm nàng trong bộ dạng này.”

“Không… đứng… đắn.” Mỹ nhân giận dữ nghiến răng nghiến lợi nói, phát hiện bản thân ý loạn tình mê trong mắt đối phương.

“Thế à…” Diêm U nhíu mày, bỗng nhiên nàng cử động, tăng nhanh tốc độ.

“Người…ưm… khốn nạn…” Người dưới thân rên rỉ, muốn chống cự nhưng rồi rất nhanh lại thất thủ.

Mạnh Vãn Yên bất lực lắc đầu, nàng gắt gao siết mền, làn tóc đen nhánh xõa trên gối, vài giọt mồ hôi thấm ướt hai gò má thơm đang đỏ ửng, lộ rõ dáng vẻ phong tình vô hạn.

“Ư…” Nàng nhắm chặt mắt, lệ thoáng hiện bên khóe mi. Chỉ chốc lát sau, nàng yêu kiều vặn vẹo vòng eo, chậm rãi cong người, ngón chân cũng gập lại, tựa như sắp đạt đến cực đỉnh. “Ưm aah… Đừng… đừng… dừng lại…”

Diêm U cười tà: “Tuân lệnh.” Nói xong liền lùi người, đồng thời đưa một tay che phủ vùng đất ẩm ướt nhạy cảm, ngón tay men theo đầm nước, nháy mắt đã trượt vào bên trong con đường mòn ấm áp…

Màn rèm đung đưa như lớp sóng, tiếng ngâm đứt quãng càng lúc càng khó khăn, từng âm thanh trở nên cao vút, ngay cả chim chóc trên cành cây ngoài cửa sổ nghe được dường như cũng thấy ngượng ngùng, bèn vỗ cánh bay đi chỗ khác.

—————————————————————————————————————————

Vì để không ảnh hưởng đến bầu không khí, tiểu kịch trường đã bị thủ tiêu.

(Tại một nơi rất xa trên trời, *le tiểu kịch trường rưng rưng phất tay: Mời các ngươi cứ tự nhiên…)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.