Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang

Chương:0Ngoại Truyện Của Thị Nữ


Đọc truyện Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang – Chương 80Ngoại Truyện Của Thị Nữ

Một ngày của nữ vương

Ta tên là Tiểu Khê – thị nữ cung điện của Minh vực Thương Kỳ.

Cái tên này là do vương thượng đặt, ta đã từng hỏi vương thượng lí do tại sao, khi đó vương thượng ngừng bút, lãnh đạm liếc ta một lúc. Đôi mắt thạch anh tím lấp lánh nhưng tĩnh mịch sâu lắng, không chút gợn sóng. Dường như vạn vật trên thế gian trong mắt ngài chẳng khác gì mây khói, không lưu lại chút ấn tượng nào.

Vị nữ nhân đứng trên đỉnh cao quyền lực này xinh đẹp đến mức khiến người người kính sợ.

Ta quên cả lễ nghi cùng địa vị, trơ mắt nhìn chằm chằm, chờ đợi câu trả lời từ vương thượng. Thế nhưng mãi một lúc lâu, chỉ thấy ngài híp mi phượng, sau đó quay mặt đi, tiếp tục đọc sổ sách.

Qua làn khói lượn lờ trong lư hương, một nụ cười khuynh thành bên khóe môi chợt lóe lên rồi biến mất, phảng phất như ảo giác vậy.

Ngay tại thời điểm ta chán nản, cho rằng vương thượng làm ngơ với mình, bỗng nhiên ngài mở miệng nói: “Có lẽ là do ngươi men theo dòng suối, đến bên cạnh ta.”

*Khê – [嵠] có nghĩa là con suối.

…Hóa ra ta được nhặt từ trên sông.

Ta ngây người một lúc, trong đầu bất giác tưởng tượng hình ảnh một đứa trẻ bị bỏ rơi, vứt vào trong chậu gỗ trôi nổi trên dòng sông. Vì vậy ta gục đầu, đáy lòng âm thầm u oán.

Về sau ta mới biết bản thân chính là bèo tây biến hình, có cơ duyên hấp thụ linh khí trong núi. Vào một đêm trăng tròn thì linh thức sơ khai tiến hóa, trong tình trạng hỗn độn mà trôi nổi bập bềnh, suýt chút nữa thì bị yêu ma thủy quái ăn thịt. Nhưng nhờ thế mà lại cực kỳ may mắn, vừa vặn một nữ tử tựa như chúa trời trên cầu đi ngang qua nhìn thấy…

“Làm gì mà nhìn ta chằm chằm vậy?”

Một thanh âm êm dịu pha chút nghiêm khắc cắt đứt dòng hồi ức của ta. Trong lúc hoảng hốt, ánh mắt dần dần thanh tỉnh, phát hiện người ngồi trước án kỷ phê duyệt công văn đã không còn là vương thượng nữa.

Vị hồng y nữ tử này hiện giờ là tân vương của Minh Giới, tên gọi Cơ Lan. Còn ta thì bị điểm danh ngoài ý muốn để phò tá, hầu hạ cuộc sống thường ngày của nàng ấy.

“Ngươi đang nhìn ta nhưng thực ra không phải là ta.” Nhận thấy ta đã hoàn hồn, nàng ấy nói tiếp, giọng điệu hời hợt nhưng lại sắc bén tựa như đao gió. Lúc này ta mới biết mình to gan lớn mật, dám nhìn chằm chằm nữ vương lâu như vậy. Đương lúc tự trách, nữ vương điện hạ khẽ nói một câu: “Trước đây Diêm U cũng sẽ như vậy sao?”

Là câu trần thuật, đến tận bây giờ nàng ấy toàn gọi thẳng tên vương thượng, mặc dù chúng ta đều biết thật ra hai người là tỷ muội cùng cha khác mẹ.

Ta thấy nàng ấy hỏi vậy, thầm nghĩ chắc nàng ấy đang ám chỉ vương thượng trước đây ngày nào cũng ngồi đó thẩm duyệt. Thế nhưng tại sao lại hỏi thế… Ta không dám suy đoán quá nhiều, vì vậy nhẹ giọng trả lời: “Đúng ạ.”

Không ngờ nàng ấy lại nói: “Ngươi nhớ người kia à?”

…Nếu nói nhớ, liệu có khiến vị tân vương này tức giận không? Ta do dự một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu.

Sau đó ta thấy nàng ấy cong môi, dường như là khá vui mừng. Thế nhưng biểu cảm này biến mất quá nhanh, lúc ta muốn nhìn lại cho rõ hơn thì đã không còn nữa, thay vào đó là biểu cảm cô đơn. Ta chợt thầm kinh ngạc, nữ vương điện hạ nhẹ nhàng mở miệng: “Ta cũng nhớ.”


Câu nói thản nhiên, nháy mắt xua tan mọi nghi ngờ cùng tưởng tượng miên man trong đầu khiến ta tự thấy hổ thẹn. Nhưng lúc nghĩ lại, ta nhớ hình như mình có nghe nói, cứ cách một khoảng thời gian dài, vương thượng và nàng ấy lại gặp nhau một lần, vậy trước đây…

“Cứ mười năm, ta và nàng ấy sẽ gặp mặt một lần.” Dường như nữ vương có thể đọc được tâm tư của ta, nói: “Khi đó ta không có cảm xúc tưởng niệm, bởi vì ta cho là mình vẫn luôn ở bên nàng ấy. Mà nay… nàng ấy thật sự rời xa ta rồi.”

Ta nghe không hiểu.

Chẳng qua ta chỉ cảm thấy, nếu nhớ thì tại sao không đi gặp vương thượng, tại sao cũng không nói cho nhóm Mạnh đại nhân biết vương thượng ở đâu, để cho các ngài ấy cũng tưởng niệm theo.

Có lẽ là trông dáng vẻ ngây ngô quá mức đần độn của ta, hồng y nữ tử đối diện lại nở nụ cười: “Ồ… Không ngờ ta lại nói cho ngươi biết những thứ này.” Nàng ấy lầm bầm một câu, nghe vậy, ta có chút vui vui.

Nữ vương tin tưởng ta chăng? Đang lúc ta sung sướng một mình, người đối diện lại thâm trầm nói: “Vậy cũng tốt, sau này muốn diệt khẩu cũng tiện.”

Lập tức ta cứng đờ, trong đầu chợt hiện lên cảnh một người mặc đồ đen vung đao chém đứt cổ mình, nhất thời tay chân lạnh toát, ta nghĩ sắc mặt mình hẳn là tái mét cả rồi.

Tiếp đó, một tiếng cười khẽ như chuông bạc vang lên, quanh quẩn khắp đại điện.

Được rồi… Ta lại bị trêu chọc rồi. Mấy ngày nay ta đã quen với thói xấu của vị tân vương này, thế nhưng ngay tại giờ phút hiện tại, ta thật sự rất muốn chỉ thẳng tay về phía nàng ấy mà phê phán: “Thưa nữ vương điện hạ, xin ngài nhã nhặn một chút!”

Đáng tiếc rằng ta không có can đảm này.

Vào giờ mão tứ khắc, điện thẩm bắt đầu.

Nữ vương đã thay xong bộ phượng bào đỏ sậm, ngồi ngay ngắn trên ngai, vừa nghe Phán Quan đại nhân thuật lại cuộc đời vong linh, vừa cúi đầu cầm bút phê mệnh rồi đóng dấu, rất có cảm giác là một vị quân chủ đáng tin cậy.

Ta yên lặng đứng cạnh quan sát, trong lòng thì gật gù, thầm nghĩ: Không tệ, không tệ.

Thế nhưng chưa bao lâu, ta lại phát hiện tư thế của vị tân vương không còn đứng đắn như trước nữa. Nàng ấy ngồi nghiêng về một bên, tựa hẳn cả người lên tay vịn, một tay chống cằm làm lộ nửa cánh tay ngọc. Mị hoặc quyến rũ hệt như một con hồ ly lười biếng.

Ai dà… Vài hôm trước đã có biểu hiện như này rồi, bây giờ bản chất đã lộ, hận đến mức ước gì có thể nằm thẳng cẳng trên ghế luôn, nhìn chẳng khác gì quý phi, hèn gì mấy cựu thần nhiều lần phải lên tiếng khuyên giải uốn nắn. Ta không nhịn được mà đến gần hơn, thò cổ nhỏ giọng nhắc: “Thưa nữ vương, chú ý tư thế ngồi đi ạ.”

Nàng ấy khẽ liếc mắt nhìn ta: “Không đẹp à?”

…Ta cạn lời, im lặng về chỗ cũ.

Thôi được, hiển nhiên là ta không phản bác nổi. Bởi vì nàng ấy quả thực quá đẹp, so với kiểu cách nghiêm túc đứng đắn, lạnh lùng tàn khốc thì bộ dáng nhìn như ngạo mạn này càng phù hợp với nàng ấy hơn. Thế nhưng, mặc dù bề ngoài tỏ vẻ thờ ơ, ta vẫn nhận thấy được vị nữ vương này rất chuyên tâm.

Nàng ấy lẳng lặng nghe, thi thoảng hơi nhíu mày, ngón tay đặt trên bàn gõ nhẹ vài lần, sau đó đặt bút phê mệnh, công chính liêm minh, tỉ mỉ rõ ràng khiến không ai có thể dị nghị, thậm chí một tiểu thị nữ như ta cũng phải thán phục.


Lúc bãi triều, ta lén nhìn đám cựu thần vài lần, phát hiện sắc mặt bọn họ tuy vẫn rất giận dữ, nhưng không lên tiếng góp ý gì, chỉ bực bội rời đi.

Bỗng nhiên ta có chút muốn cười trộm.

Nữ vương liếc mắt qua, nói: “Tiếp theo, nên làm gì đây?”

Ừm… Nên làm gì nữa nhỉ? Kỳ thực mỗi ngày phải sắp xếp lịch trình cũng rất mệt mỏi, buổi chiều còn phải đi thị sát, hiện giờ tạm nghỉ một, hai canh giờ, chi bằng… Ta ngẫm nghĩ, thăm dò hỏi: “Ngài có muốn… dùng bữa không ạ?” Dường như vị nữ vương này rất ít khi ăn cơm, chủ yếu toàn uống rượu.

Quả nhiên, nàng ấy nhếch mi: “Dẫn ngươi đi hoa tửu nhé?”

Được đó được đó! Ánh mắt ta sáng lên, nhưng lập tức thẳng thừng từ chối: “Vậy sao được ạ?”

“Ồ, chẳng thành thật gì cả.” Nữ vương cũng không giận, ngược lại có chút vui thích: “Cẩn thận kẻo sau này không ai thèm lấy đâu.”

Mặt ta nóng bừng, dời mắt nhìn đi chỗ khác. Trong đầu lại hiện lên gương mặt dịu dàng của chủ bộ tỷ tỷ trong Tuyên Chính Viện nào đó, vì vậy âm thầm đắc ý: Người ta đã sớm là hoa có chủ rồi, không sợ không ai thèm lấy đâu.

“…À? Ra thế.” Người đối diện nheo mắt phượng, cố tình kéo dài giọng như đang trêu tức. Ta uất ức lấy tay che khuôn mặt đỏ như nung của mình. Cái người này, sao có thể xấu xa như vậy, không ngờ lại giở trò lén xâm nhập vào ý thức của mình.

Kết quả là nữ vương điện hạ vứt ta qua một bên, một mình đi hoa tửu. Chắc là nàng ấy ra ngoài Minh vực, bởi vì mấy vị đại nhân bên Hoang Uyên không biết từ đâu chạy tới, khóc lóc tỉ tê một đống vấn đề phức tạp, trong đó người khóc dữ nhất là mỹ nam tử có ngoại hình còn đẹp hơn cả Phong Phán Quan, ta nhìn mà rùng cả mình. Vì vậy nữ vương điện hạ đành dẫn họ cùng đi, ta đoán hẳn là đến tam tầng Minh vực Quỷ Thành rồi… Ừm, chỗ đó cũng khá vui.

Canh ba vào buổi trưa, tân vương đã trở về, nàng ấy bình thản vào thư phòng thẩm duyệt mệnh thư của những năm gần đây. Ta thì đốt chút cống hương* rồi yên lặng quỳ bên cạnh. Trong khoảng thời gian đó, Phán Quan đại nhân có tới một lần, ngài không nói gì, chỉ đặt một chồng sách, dặn dò vài câu liền rời đi. Không rõ có phải trực giác của ta sai hay không, gần đây ánh mắt của ngài ấy nhìn nữ vương ôn hòa đi rất nhiều, giọng điệu cũng không còn lạnh lùng nữa.

*Hương liệu cống phẩm.

Nữ vương cũng không để tâm quá nhiều, nàng ấy vẫn chăm chú đọc sách, cây viết hình nhụy ngọc lan phác họa lên những thể chữ đẹp mắt.

Dáng vẻ nghiêm túc của nàng ấy có phần giống vương thượng. Ta im lặng ngắm nhìn, bỗng có chút nhớ vương thượng khi xưa. Bây giờ ngài ấy không còn ở đây, những người xung quanh cũng trở nên kì lạ, cười ít hẳn đi, ngay cả nữ vương xinh đẹp trước mặt này hay cười nhất cũng khiến người khác chẳng hiểu sao cảm thấy xót xa.

Giờ Mùi, nữ vương đi thị sát lao ngục, ta không đi cùng, rốt cuộc có khoảng thời gian tự do rồi. Đầu tiên ta sẽ đến Quỳnh Hoa Điện, pha trò cho Mạnh đại nhân vui vẻ. Ách… Thật ra ta cũng tham ăn.

Gần đây Mạnh đại nhân hầu như dành thời gian tập trung nghiên cứu cách nấu nướng, phòng bếp trong hậu viện luôn luôn tỏa ra mùi thơm mê người. Ta vẫn hớn hở chạy đến như mọi khi, không quên mang theo sổ ghi chép Quỳnh Hoa.

Đây là quyển thực đơn do ta đặc biệt soạn sẵn. Ta nói với Mạnh đại nhân rằng: “Thần muốn ghi lại những món ăn ngon, đợi vương thượng trở về thì sẽ trưng cho ngài ấy xem, để ngài ấy thèm đến mức phải đi xin ngài nấu cho ăn.”

Cuối cùng Mạnh đại nhân nở nụ cười, tựa như đóa Bỉ Ngạn trong cơn mưa bụi.


Trước đây ta cứ luôn cảm giác Mạnh đại nhân đẹp đến lạnh lùng, đôi lúc không chân thực. Hiện giờ thì ngược lại, cảm giác xa cách bớt đi nhiều, khiến người khác thấy gần gũi thân thiết. Mặc dù nhìn ngài ấy hơi gầy gò, nhưng ít ra không còn suy sụp như ban đầu nữa.

Hẳn là có niềm tin nào đó khiến ngài ấy kiên cường hơn. Ta cũng yên tâm rồi.

Lúc sắp đi, ta còn thuận tay mang về hai hộp bánh cuộn hoa mơ, một hộp thì dĩ nhiên là cho chủ bộ tỷ tỷ yêu dấu của ta, còn hộp kia… Chậc, coi như là cho nữ vương đi.

Qua giờ Dậu, nữ vương đã trở về sau buổi thị sát, hiện giờ đang ngồi trong Đông Các, chính xác mà nói… là đang nằm.

Nàng ấy nằm nghiêng trên giường êm, vô cùng buồn chán xoay bút lông. Lúc này hẳn nàng ấy thực sự rất chán chường, dứt khoát mở hộp bánh ngọt ta mang đến rồi híp mắt nhấm nháp. Cái bàn trước mặt chất một đống sổ con thật cao, mấy quyển trên cùng được duyệt qua loa bằng nét bút son.

“Làm Minh vương chả thú vị gì cả.” Ăn xong vài cái, nàng ấy thỏa mãn chép môi, đồng thời buồn bực nói.

Những lời than thở đầy oán hận này đều lặp lại không ít lần. Nhưng ta biết đó là việc phải làm, nàng ấy cũng không hề bỏ bê nó, thậm chí còn nỗ lực hơn để không chịu thua kém vương thượng trước đây. Hiện giờ đa phần quan lại trong Minh Giới nguyện ý nghe theo lệnh nàng ấy, chỉ có vài lão tướng quân cùng quan chức trong Tuyên Chính Viện còn rất bất mãn.

Có người nói nàng ấy sử dụng mưu đồ thâm hiểm để ám hại vương thượng, chiếm đoạt Minh vực, ta thì không tin, bởi vì ta luôn cảm giác nàng ấy cũng không quá nguyện ý làm Minh Vương. Đôi khi nhìn nàng ấy như thể đang rất chăm chú với công việc, nhưng thực ra chỉ là gượng ép bản thân mà thôi, nàng ấy không thích nó.

Kỳ thực… nàng ấy đang cố gắng giúp vương thượng bảo hộ nơi này.

Cho nên ta âm thầm có linh tính, chắc chắn vương thượng sẽ trở về Minh Giới. Mặc dù… không biết ngày đó bao giờ mới tới.

“Khê nhi, mài mực đi.” Đúng lúc này, nữ vương đặt bánh xuống, bắt đầu sai ta làm việc.

Ta vội vàng tỉnh táo lại, cầm nghiên mực tỉ mỉ mài thành chất lỏng đen. Vốn tưởng nàng ấy sẽ tiếp tục phê sách, chỉ thấy đống công văn bị dịch ra, tiếp đó một tờ giấy Tuyên Thành rộng hơn một thước được trải thẳng lên bàn.

Nàng ấy muốn vẽ tranh sao? Ta không hỏi. Nàng ấy lựa một cây bút lông đại lan trúc, xắn tay áo rồi múa vài đường, hình nhánh cứng cáp hiện lên trên giấy, vô cùng mạnh mẽ. Tiếp đó lại đổi thành hình nhụy hoa tinh xảo, phác thành một mảnh đỏ thắm.

Chưa đến nửa nén hương, bức họa đã hoàn thành rồi, là hình hoa mai đỏ trong sương lạnh. Bông hoa vừa quyến rũ vừa cao ngạo, hệt như con người nàng ấy vậy.

“Khê nhi, sai thợ thủ công dựa vào đó rồi khắc gỗ hoa lê thành bình phong cho ta.” Nàng nhẹ giọng nói. Ta hơi kinh ngạc, rõ ràng tấm bình phong ở đây đã rất đẹp rồi. Vì vậy ta nhìn về phía sau, chỉ tay nói: “Thưa nữ vương, tấm bình phong này…”

Chưa nói được phân nửa, ta chợt khựng lại, thình lình hiểu ra lý do nữ vương muốn thay thế nó. Tấm bình phong này do vương thượng tự tay vẽ từ nửa năm trước, đến tận bây giờ ta vẫn không quan sát kỹ càng.

Bố cục bức họa là một phong cảnh yên tĩnh ưu nhã, hoa lạc lối điểm xuyết trong đêm đen, bạch y trắng như tuyết, lối vẽ tỉ mỉ tinh tế.

Lẽ nào… thấy nó khiến nàng ấy khó chịu sao? Ta lén liếc mắt nhìn nữ vương ăn xong bánh cuộn hoa mơ, dường như có ý tưởng nào đó chợt lóe, có điều chưa rõ ràng lắm. Đương lúc ta định lớn mật hỏi nàng ấy có nên xử lý tấm bình phong cũ kia hay không, nàng ấy từ tốn nói một câu: “Giữ lại cái kia đi.”

Giữ lại, nghĩa là không cho đặt ở đây, nhưng sẽ bị xếp vào trong xó ư? Ta âm thầm tiếc nuối, vốn muốn giấu bút tích của vương thượng đi, sau đó đưa cho chủ bộ tỷ tỷ của ta… À? Hay là mang nó qua chỗ Mạnh đại nhân nhỉ?

Ta bình thản gật đầu. Nữ vương không để ý đến mưu đồ nho nhỏ của ta.

Qua giờ Hợi, nữ vương tắm rửa rồi thay y phục, sau đó ngồi trong tẩm điện uống rượu,thế nhưng sắc mặt nàng ấy không được tốt lắm. Ta nghĩ ngợi một lúc, không nhận thấy có vấn đề gì phát sinh cả, cho nên không rõ nguyên nhân tại sao nàng ấy thâm trầm như vậy, chỉ dè dặt hầu hạ bên cạnh.

Ngoài cửa sổ tối đen như mực, gió thổi hiu hiu, sương mù lượn lờ càng khiến không gian xung quanh thêm lạnh lẽo. Ta liếc biểu cảm nhíu mày của nữ vương, chợt phát hiện một điều, đó chính là — mỗi khi đêm đến, nàng ấy tựa hồ đặc biệt cáu kỉnh.

Ừm… Có lẽ phần lớn quân vương thường như thế. Hỉ nộ vô thường, tâm tư khó dò.


Đột nhiên, xoảng một tiếng, tầng tầng lớp lớp chén ngọc úp trên bàn lập tức vỡ tan. Nữ vương nhìn về phía ta, ra lệnh: “Đi đi, tìm vài vũ nữ ca cơ qua đây.”

Hả? Ta ngây ngẩn, cho rằng mình nghe lầm. Người bên kia chậm rãi vươn người lại gần, giọng nói đậm mùi rượu nhưng vẫn sắc bén đến dọa người: “Không nghe lời ta à?”

Ta giật thót, hoảng sợ nhìn chén ngọc vỡ trong tay nàng, vội vàng ngồi dậy: “Nô tỳ đi ngay bây giờ đây.” Nói xong liền chạy vụt đi, mang theo ngọc bài rồi kêu vài thị vệ cùng đến cư dân thành mời gọi một nhóm vũ cơ.

Vì vậy, lư hương lượn lờ, trong điện bắt đầu vang lên tiếng đàn sáo, lúc tà áo lả lướt vung lên, ta không nhịn được mà ca ngợi. Ừm, không hổ danh là vũ cơ Quảng Thanh Uyển, thật sự quá đẹp! Thôi được… Có bị đám cựu thần chỉ trích, bị chê trách nhiều cũng đáng.

Đang hưng phấn, ta bất giác quay đầu, lại phát hiện nữ vương điện hạ chống cằm im lặng không nói gì. Nàng ấy nhìn vũ cơ, ánh mắt đầy lơ đãng nhìn bọn họ, nàng ấy đang thất thần.

Nhớ vương thượng chăng?

Theo bản năng, trong đầu ta chợt nảy lên ý nghĩ này, cộng với khoảnh khắc đêm qua khi nàng ấy gặp ác mộng, hô tên vương thượng. Tuy lúc đó ta đứng ngoài cửa, không rõ tình hình bên trong màn gấm, nhưng vẫn nghe được tiếng nức nở âm ỉ.

Vì sao… lại bi thương như thế.

Giống như ánh mắt bây giờ của nàng ấy vậy.

Ư… Có thể ta thật sự sẽ bị nàng ấy diệt khẩu mất. Ta cứ nghĩ mãi, đáy lòng nhưng lại khó chịu. Khó chịu vì nữ vương này, vì những lời đồn đại nàng ấy hại vương thượng bỏ đi, còn khó chịu vì Mạnh đại nhân gầy rõ rệt.

Một lát sau, ta thấy nữ vương ngửa đầu nốc rượu. Sau đó nhấc bầu rượu, lảo đảo đứng dậy, trực tiếp đi xuyên qua đám vũ nữ để ra ngoài. Nhóm vũ nữ đang nhảy khúc Nghê Thường nhao nhao kinh ngạc, suýt nữa thì trẹo chân, kỹ thuật biểu diễn cũng rối loạn, dừng không được, múa cũng không xong, lúng túng không thôi.

Ta bất chấp mọi thứ, vội vã đuổi theo.

Nữ vương xách bầu rượu hướng về phía hành lang dài thăm thẳm. Trưởng thị vệ Hàn Thủ dẫn lính tuần tra tình cờ đi ngang qua, tựa hồ bị bất ngờ, hắn cùng thuộc hạ đồng loạt đứng lại hành lễ. Sau đó ta mơ hồ nghe thấy hắn nói câu gì đó với nữ vương rồi nặng nề cúi đầu, biểu cảm khó hiểu, khiến người khác thấy phức tạp ưu sầu.

Ta không biết mình có nên lại gần họ không. Chợt nữ vương thản nhiên cười, hất cằm với trưởng thị vệ, thanh âm đậm mùi men say: “Không có lỗi… Ngươi làm tốt… tốt lắm.”

Sau đó nàng ấy xoay người đi xa, để lại bóng lưng đầy cô đơn.

——————————————————————————————————————

Cơ Lan: Nói coi, ai mới thật sự là nữ vương Minh Giới?

Tiểu Khê: Trước khi trả lời, có thể cho thần… viết lên gạch men được không?

Cơ Lan: Chuẩn.

Gạch men: Thần… thần vẫn cảm thấy… Diêm U mới là nữ vương tuyệt sắc nhất Minh Giới!!

Tiểu Khê, chết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.