Đọc truyện Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang – Chương 67Chiến Tranh Lạnh
Từ sau hôm đó, dường như các nàng lâm vào chiến tranh lạnh.
Suốt hai ngày nay, Mạnh Vãn Yên chưa hề gặp mặt cũng như nói câu nào với Diêm U, hiện giờ nàng đang đứng bên vườn hoa lạc lối cạnh sườn tẩm điện Minh Vương, ngây ngẩn nhìn hơi nước bao trùm cả khoảng sân. Lúc ánh mắt chuyển về phía bên trái đối diện mình, trông thấy cửa sổ bên vách đóng chặt, kín mít không một kẽ hở, tựa như đang giận dỗi vậy.
Người đứng ngoài vườn cứ thế nhíu đôi mi thanh tú.
Trải qua hai ngày trầm mặc, nàng cũng dần nguôi giận, nhưng trong lòng lại càng thêm buồn rầu. Lần cãi vã này đến thật đột ngột, thậm chí có phần khó hiểu, tuy nhiên nàng cũng biết ngọn nguồn toàn bộ sự việc này cũng là do nàng và Diêm U đang tồn tại khúc mắc, bị các nàng cố lờ đi, vì thế mà dần dần tích tụ thành đống, giống như bụi gai rậm rạp từ từ sinh trưởng, lộ ra lớp chông sắc bén.
Một bức họa đã tạo nên sự hiểu lầm, chẳng qua chỉ là cái kíp để châm ngòi thuốc nổ, mà vấn đề khắc khẩu là chuyện không sớm thì cũng muộn.
Vậy nhưng… chẳng phải từ trước đến giờ nàng toàn tránh mặt người kia sao, bây giờ thì đúng là phong thủy luân chuyển, người kia không muốn thấy nàng.
Mạnh Vãn Yên nghĩ ngợi, tâm tư dần rối loạn, nàng vươn tay niệm chú thu hồi hạt mưa rồi đi ra cổng trăng. Lúc đặt chân cạnh cổng thì hơi đắn đo, cuối cùng hạ quyết tâm chuyển hướng đến tẩm cung của ai đó. Đứng trước cửa tẩm điện, nàng lại bắt đầu do dự.
Đương lúc ảo não, chợt cánh cửa mở toang, phấn y thị nữ Tiểu Khê bước ra, trong tay đang bưng một chiếc lư hương đồng đen, hẳn là chuẩn bị mang đi dọn rửa. Nhận thấy Mạnh Vãn Yên, thị nữ có vẻ hơi kinh ngạc: “Ơ? Mạnh đại nhân, ngài tới đây tìm vương thượng sao?”
“À… ừ…” Mạnh Vãn Yên hơi bối rối. “Vương thượng có ở trong đó không?”
“Mạnh đại nhân à, ngài đến chậm một bước rồi, vương thượng vừa mới ra ngoài với Phán Quan đại nhân rồi ạ.” Tiểu Khê cung kính đáp, nhấp nháy đôi mắt to tròn, dáng vẻ hiền lành lương thiện. Không ai biết lúc nàng vừa thốt xong những lời này, trong lòng lén lau mồ hôi lạnh.
Chứng kiến bạch y nữ tử lộ vẻ thất vọng khó nhận thấy, nàng càng có cảm giác tội lỗi, tâm như lửa đốt, hận đến mức ước gì có thể nhào tới túm tay áo đối phương mà kêu rên: “Đại nhân à, vương thượng có ở trong điện đấy, ngài mau vào đi! Vương thượng chắc chắn sẽ mềm lòng khi nhìn thấy ngài đó, hai ngài nhanh nhanh làm hòa đi mà!!!”
Tuy nhiên trong thực tế, nàng đành phải nín nhịn dù trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, chỉ có thể bưng lư hương đứng nguyên tại chỗ, trơ mắt nhìn bạch y mỹ nhân nhỏ giọng nói một câu “vậy à”, sau đó lạnh lùng xoay người rời đi.
“Ai dà… hà tất phải thế chứ…” Tiểu thị nữ thở dài siết cổ tay, âm thầm cầu nguyện hai người có thể nhanh chóng ân ân ái ái rồi về chung một nhà, đừng khiến những người ngoài như các nàng lại nóng ruột nữa.
Lúc Tiểu Khê vội vã bưng lư hương mới trở về tẩm điện, báo cáo tình hình thì thấy Minh Vương điện hạ đang nghiêm túc ngồi trước bàn đọc sách, lãnh đạm viết chữ, cảm xúc hờ hững khác hẳn lúc trước sai nàng làm chuyện vừa nãy.
Tiểu Khê giương mắt đứng đợi một hồi lâu, nhưng mãi vẫn không thấy vị điện hạ kia phản ứng gì với mình, cuối cùng nàng hơi chán nản bước đến bên bình phong, châm lửa đốt hương. Đúng lúc này, đầu án thư truyền đến một thanh âm đều đều dễ nghe: “Nàng ấy… có nói gì không?”
Đôi tay tiểu thị nữ không khỏi run run, trong lòng mừng thầm.
Coi kìa, rõ ràng là để ý muốn chết… Thần nói vương thượng này, ngài kêu Mạnh đại nhân vào rồi đóng kín cửa, hai người cùng làm vài chuyện ấy ấy đi thì có phải là tuyệt vời không… Tiểu Khê vừa bưng khuôn mặt đỏ bừng mà mơ màng, vừa lén thè lưỡi với vị điện hạ nào đó, giả vờ lưỡng lự: “Cái này… hình như Mạnh đại nhân không vui lắm. Ừm… trông hơi buồn buồn ạ.”
“Buồn ư?” Diêm U nheo mắt, cơn kích động trong con ngươi tím lập tức biến mất chỉ trong khoảnh khắc.
Xem ra tiểu thị nữ này nói xạo rồi… Làm gì có chuyện nàng ấy thể hiện cảm xúc đó được. Mặc dù nghĩ vậy, tâm tình vị điện hạ nào đó vẫn có phần khó chịu. Nàng nhấc bút chấm mực, cố phân tán sự chú ý của mình, lúc vén tay áo định viết gì đó nhưng không sao đặt bút xuống được.
Bên trong lư hương tỏa làn khói nhạt, mùi linh chi và hoa lan tươi mát hòa quyện trong không khí. Hương thơm thanh đạm, nhưng người ngồi trước bàn thì bực dọc, càng lúc càng không thể tập trung tinh thần, luôn cảm giác trong lòng bức bối, muốn bùng nổ nhưng không biết trút vào đâu.
Một lát sau, rắc một tiếng, vết mực dính trên giấy chưa kịp thấm mà cây bút lông trong tay đã gãy làm đôi.
“Tiểu Khê, tại sao trầm hương lại khác thế hả?” Diêm U quăng bút lông hỏng qua một bên, xoa xoa mi tâm. Chợt nàng ý thức được một điều, dường như mùi hương trong tẩm phòng đã bị thay đổi từ mấy hôm trước.
“À dạ, hôm nọ Cơ đại nhân sai chúng thần thay ạ.” Tiểu thị nữ ló đầu vào thăm dò, phát hiện sắc mặt Diêm U khác thường bèn rụt cổ, tưởng rằng mình làm sai chuyện gì, vì vậy dè dặt mở miệng: “Cơ đại nhân nói hương thơm này giúp xoa dịu tinh thần… là… là… mùi hương trước đây vương thượng rất thích ạ…”
Trước đây thích sao… Diêm U nhíu mày, lập tức ngẩn ngơ. “Thôi được, lui xuống hết cho ta.” Nàng xua xua tay ra hiệu đuổi thị nữ đi, trầm mặc ngồi một chỗ.
Chờ đến khi không còn một ai, quanh điện vắng lặng chỉ còn lại mình Diêm U, đầu óc nàng như trống rỗng, ký ức không ngừng dần hiện khung cảnh chướng mắt diễn ra từ hai ngày trước, hình ảnh bạch y nữ tử nở nụ cười khuynh thành kia…
Cuối cùng Minh Vương điện hạ lộ vẻ tức tối không khác gì một đứa con nít, nàng thuận tay nhặt lên cây bút gãy rồi ném ra ngoài.
Vì vậy Phán Quan đại nhân vừa bước chân vào phòng liền trúng đạn.
“Hu hu… Vương thượng à, ngài lại ăn hiếp người ta rồi~~” Phong Vô Nhai bưng trán, ỉu xỉu xuất hiện trước mặt Diêm U, dáng vẻ oan ức như thể sắp khóc tới nơi.
“Khụ khụ…” Diêm U ngó mặt đi chỗ khác, làm bộ như không có gì xảy ra, chợt nàng nghĩ tới điều gì bèn quay đầu lại, nói: “Cho ta mượn bút của ngươi một lát.”
“Hể? Ngài định làm gì?” Người đối diện nhớ đến cây bút gãy vừa đập trúng mình, lập tức đề phòng. Nàng xoa trán lùi về sau một bước, đột nhiên như được sáng tỏ, nàng sợ hãi trợn tròn mắt, run giọng: “Không… không lẽ… vương thượng muốn lấy Phán Quan bút để vẽ Mạnh nương nương, sau đó giở trò ấy ấy với người ta?!!”
“Nói nhăng gì thế hả?” Bên trán Minh Vương điện hạ nổi gân xanh.
“Ách… Ha ha.” Phong Vô Nhai nhếch miệng cười gượng, sau đó nghiêm mặt nói: “À phải rồi, vừa nãy thần gặp Mạnh Vãn Yên, thấy sắc mặt nàng ta không tốt lắm.” Nói xong lại lầm bầm một câu. “Kể cũng kỳ, sao nàng ta lại tưởng ngài đi ra ngoài với thần nhỉ?”
Diêm U cứng đờ cả người: “Vậy ngươi trả lời thế nào?”
“Thần nói là không có, thần ở chung với Mệnh Mệnh cả sáng.” Ai đó vô tâm cười ha hả hai tiếng, vẻ mặt sung sướng, ánh mắt mơ mơ màng màng, hiển nhiên là tâm tư đã bay đi đâu mất rồi.
Mà vị Minh Vương điện hạ ngồi bên kia thì đã tái xanh cả mặt, cũng may Phán Quan đại nhân thức thời, nàng nghiêm mặt cúi người lại gần: “Có điều nhờ thế mà thần đã ngộ ra, thần thấy vương thượng nên ra ngoài giải sầu một chút đi.”
“Đi đâu?” Diêm U tức giận nói.
“Đi Minh Đô Quỷ Thành.” Đôi mắt Phong Vô Nhai lóe sáng, không nói không rằng liền kéo người ra ngoài. “Lâu rồi không qua chỗ ấy, tranh thủ thời gian rảnh thì nên chơi một chuyến, tình tình ái ái gì đó thì cứ vứt qua một bên đi, hôm nay Phong Vô Nhai này sẽ hi sinh thân mình để tiếp đãi vương thượng.”
Nhắc đến Minh Đô Quỷ Thành là nhắc đến địa phương náo nhiệt nhất toàn Minh Giới, nằm trong tam tầng Minh Vực – đầu mối then chốt nối liền với các biên cảnh, phố xá giao thoa, nhà cửa trùng điệp, mậu dịch phát triển, những khách vãng lai đều đủ loại yêu quái lẫn thần ma, là một nơi rùng rợn kỳ dị.
“Ừm, dạo chơi chỗ đông đúc thì tâm tình sẽ thoải mái hơn nhiều đó.” Phán Quan đại nhân âm thầm tươi cười gật đầu, lập tức trở nên tràn đầy hăng hái. Thế nhưng lúc ngồi trong gian phòng ăn của một tửu lâu nào đó, nàng lại hoàn toàn hối hận.
“Vương thượng à…” Phong Vô Nhai trầm mặc đặt chén rượu trong tay xuống, quay đầu nhìn vị điện hạ nào đó say khướt nằm lên bàn, đột nhiên rất muốn khóc.
Sao thành ra như vậy chứ? Vừa đến đã kêu luôn mấy bình rượu mạnh, uống đến say quắc cần câu thế này? Thế thì còn có ý nghĩa gì nữa? Còn chưa vào chợ đêm chọn đồ trang sức, mua linh sủng, xem khúc Nghê thường* nữa mà! Vương thượng à, ngài có biết hưởng thụ cuộc sống về đêm là gì không đó??
*Khúc Nghê thường: còn có tên gọi đầy đủ là “Nghê thường vũ y khúc” hay “Nghê thường vũ y vũ”, là tên một điệu hát cổ. Theo sách Dị Văn Lục thì vũ khúc này do Đường Minh Hoàng sau khi du nguyệt điện về rồi chế ra cho những cung nữ múa hát.
“Biết vậy thì thà hẹn hò với Mệnh Mệnh còn hơn…” Nàng chán nản kể khổ, hối hận cắn một miếng mứt hoa quả, nhìn những chiếc phù đăng xoay tròn trong làn sương khói mờ ảo ngoài ban công, khuôn mặt ảo não chán chường. Đúng lúc này cánh cửa ngoài phòng ăn bị đẩy ra, một vị hoàng sam nữ tử dắt hai tiểu cô nương trắng nõn đi vào.
“Quả nhiên là các ngươi.” Nữ tử cười nói.
“Giản Phán quan?!” Phong Vô Nhai nhận thấy có người tới, ánh mắt lóe lên. Đây chẳng phải là Phán Quan nước Phong Lâm sao, sao tự nhiên tới đây vậy. “Ngài làm gì ở đây thế?” Vừa hỏi vừa đứng dậy kéo ra ba cái ghế.
“Ha ha, ta mang hai đứa nhóc này ra ngoài chơi, không ngờ phát hiện các ngươi cũng ở đây.” Giản nhẹ nhàng bước tới, để hai đứa trẻ lần lượt ngồi vào chỗ của mình rồi mới chịu an tọa trên một chiếc ghế khác, sau đó thoải mái nhận chén đũa do nam tử đối diện bưng qua, cuối cùng chỉ tay vào chúng, giới thiệu: “Ừm, đây là con gái Ân Linh của ta, còn đây là Tư Đồ Doãn Nhi, con gái của Tư Đồ Ngu.”
“Ha ha, đáng yêu thật đấy.” Phong Vô Nhai nhìn hai bé, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh. Đứa thì ngốc nghếch đáng yêu, đứa thì kiêu ngạo, nhưng đều mập mạp xinh xắn, thực sự khiến người khác thấy thương không thôi!! Nàng híp mắt gắp vài miếng bánh ngọt vào trong đĩa trước mặt các bé, tươi cười nói: “Đây, ăn bánh đi.”
“Cám ơn đại ca ca.” Tiểu Doãn Nhi cười lém lỉnh, sau đó gắp lên một miếng.
Giản cũng tự tay rót hai ly trà cho các bé, rạo rực nói: “Hì hì, thật ra Linh Linh nhà chúng ta cùng tiểu Doãn Nhi đã đính hôn từ nhỏ rồi.”
“Ha ha, chuyện này ta biết lâu rồi.” Người đối diện đáp. Dường như tiểu Doãn Nhi có hơi bất mãn, bé nhấp nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn dính chút bột bánh, quay đầu kéo kéo ống tay áo một vị đại nhân, lí nhí nói: “Dì Giản à…”
“Làm sao?” Người mở miệng là bé gái ngồi bên cạnh, tiểu Ân Linh nhíu mày, lạnh giọng: “Ngươi không thích à?”
“Không có…” Tiểu Doãn Nhi rùng mình, chu mỏ nói, sau đó yên lặng cúi đầu ăn bánh, dáng vẻ ấm ức nhưng bất lực không dám phản kháng. Bé gái bên cạnh chỉ liếc mắt, sau đó móc ra một chiếc khăn tay lau vụn bánh dính trên mép tiểu Doãn Nhi. Thanh y Phán Quan ngồi đối diện không nhịn được mà cười ra tiếng: “Oa ha ha ha ha…” Nàng xoa xoa giọt lệ nơi khóe mắt, giơ ngón cái: “Xứng… quá xứng đôi!!”
Lúc này Giản mới nhớ ra hình như còn có một người khác trong phòng nữa, nàng bèn quay đầu nhìn sang bên phải, trông thấy người nào đó nằm sấp ngay bên hông mình, Giản nhíu mày, không khỏi kinh ngạc: “Ơ? Diêm U? Ngươi sao vậy? U U? Tiểu U U?” Nàng vươn tay chọc chọc khuôn mặt trơn mềm của Diêm U, lúc định thầm khen “sờ thích thật” gì gì đó, không ngờ cái người vốn bất tỉnh nhân sự thình lình bật dậy, hơi híp mắt nhìn thẳng vào mặt nàng.
“Này… ngươi?” Hành động đột ngột khiến Giản sợ hết hồn, lại bị đối phương nhìn chằm chằm nên không được tự nhiên, vì vậy nàng hơi nghiêng thân lùi về sau. Còn cái người đỏ bừng cả mặt thì từ từ nhích lại gần, chốc lát nghiêm mặt phun ra câu: “Ta có đẹp không?”
“Hả?” Người bị hỏi giật mình. “Quả nhiên là say rồi…”
“Ta có đẹp không?!” Minh Vương điện hạ vẫn không chịu thôi, nàng nhíu mày lẩm bẩm, lộ vẻ nhõng nhẽo dễ thương khác hẳn lúc bình thường. Chứng kiến đối phương như vậy, hoàng sam nữ tử không khỏi sửng sốt, lúc dời mắt, nàng cảm giác nhịp tim có chút bất ổn.
“Tỷ tỷ rất đẹp mà.” Đứa trẻ ngây ngô ngồi cạnh trả lời thay, tiểu Doãn Nhi nuốt miếng bánh xuống, mặt mày cong cong: “Tỷ tỷ giống mẫu thân, đều là đại mỹ nhân.”
Vừa dứt lời, bé gái ngồi cạnh trừng mắt liếc xéo tiểu Doãn Nhi: “Hừ!!”
Thanh y Phán Quan ngồi coi kịch hay được một hồi, nàng nín cười đến suýt nghẹn. Không ngờ vương thượng khi say sẽ biểu lộ cảm xúc như vậy, chậc chậc… Nếu đám tôi tớ trong Minh Giới biết, nhất định tròng mắt sẽ lòi hẳn ra ngoài… Ôi chao, tiếc là Mạnh nương nương không có ở đây á ha ha ha ha…
Nghĩ ngợi xong xuôi, Phán Quan đại nhân rót một chén trà cho mình để nhuận giọng. Tưởng rằng Minh Vương điện hạ nói vài câu này xong thì chịu yên tĩnh lại, ai ngờ nàng thình lình vươn tay nắm chặt bả vai hoàng sam nữ tử rồi lắc lắc liên tục, lải nhải: “Đồ nữ nhân chết bầm… Đáng ghét… Nàng mau lấy cái chết ra tạ tội đi!”
Hai đứa trẻ trợn tròn mắt, còn nạn nhân như cành liễu trước cuồng phong kia thì bối rối. Mãi đến khi kẻ đầu têu bị tửu lượng đánh ngất mê man, nàng mới cựa mình, lắc lắc cái đầu có chút choáng váng, ngẩng lên nhìn Phong Vô Nhai, dò hỏi: “… Nàng ta bị sao vậy?”
“Ngài ấy… chắc là đang dỗi Mạnh nương nương, hơn nữa còn cực khó ở.” Lúc này Phong Vô Nhai cười đủ rồi, nàng thong thả thở dài, sau đó kể lại sự tình giữa họ cho hoàng sam nữ tử nghe.
“À… Thì ra là vậy…” Giản chọc chọc đũa, sửa sang vạt áo có chút xộc xệch, tức giận lườm Diêm U rồi cười khẽ: “Hèn chi mới tới chỗ này mua say, thật phí phạm. Cái tên này càng ngày càng như trẻ con, bảo sao đến giờ không ai thèm lấy.”
Nàng lạnh nhạt nói, thong thả nhấp một ngụm rượu, trong mắt lại lóe lên tia gian xảo lạnh lùng, phảng phất như đang toan tính một âm mưu đáng sợ nào đó. Thấy vậy, thanh y Phán Quan ngồi cạnh hơi kinh hãi.
Chốc sau, chỉ nghe đối phương nói: “Yên tâm đi, mấy bữa nữa sẽ ổn thôi.”
Hừ hừ… Lão bằng hữu gặp rắc rối chuyện tình cảm, lại còn tả tơi thê thảm thế này, hiển nhiên mình không thể không đứng ra giúp một tay rồi…
…
——————————————————————————————
Mạnh Vãn Yên: Diêm U… Không ngờ ngươi dám đi hoa tửu*!!
Diêm U: Ngoài ta và Phong Vô Nhai, ngồi cùng bàn chỉ có một phụ nữ đã có gia đình cùng hai tiểu cô nương thôi.
Mạnh Vãn Yên: Cái gì? Đến cả con nít mà ngươi cũng không tha à???
Diêm U: Hồ đồ… lúc đó ta say… nên không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra…
Mạnh Vãn Yên: (che mặt) Nà ní… Thì ra ngươi còn mất luôn lí trí nữa!! Ta… ta muốn ly hôn với ngươi!!
Diêm U:…Được, vậy quyền nuôi con sẽ thuộc về ta.
Mạnh Vãn Yên: Chúng ta có con từ khi nào?!
Minh Vương điện hạ cười tà, cưỡng ép bế Mạnh mỹ nhân vào trong phòng: Chẳng mấy chốc sẽ có thôi…
*Hoa tửu: Tiệm rượu có kỹ nữ hầu hạ.