Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang

Chương 59Cắt Trăng Thành Khuyên Tai


Đọc truyện Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang – Chương 59Cắt Trăng Thành Khuyên Tai

Có lẽ là do vẻ mặt đối phương quá mức rạng rỡ, giọng điệu quá mức chắc chắn. Mặc dù không tin Diêm U có năng lực hái trăng gì đó, Mạnh Vãn Yên vẫn không khỏi nảy sinh chút hi vọng.

Diêm U mở rộng lòng bàn tay, tại góc độ theo tầm nhìn của hai người, ngón tay thon dài đặt lên hai mũi nhọn trên trăng lưỡi liềm, gần giống như nắm chặt. Sau đó ngón tay từ từ co lại, hoàn toàn bao trùm hết ánh sáng hình cong kia.

“Thế nào?” Diêm U vẫn duy trì tư thế nắm tay giữa không trung, cười mỉm nhìn bạch y nữ tử cạnh mình, đôi mắt tím phản chiếu ánh sao lấp lánh.

Mạnh Vãn Yên không nhịn được mà nhếch miệng: “Như vậy là hái xuống rồi sao? Chẳng qua là tay ngươi che mất tầm nhìn thôi, ngươi coi ta là trẻ con chắc?”

“A, nàng tẻ nhạt quá.” Minh Vương điện hạ lắc đầu tiếc nuối, nhưng khóe miệng lại lộ ý cười ranh mãnh. “Có điều, bản vương không có lừa nàng đâu.” Nói xong liền dời tay, mà chỗ đó đúng là không thấy mặt trăng đâu!

“Ơ?” Mạnh Vãn Yên kinh ngạc thốt lên.

“Nè, ở đây này.” Diêm U đưa tay ra trước mặt nàng, chậm rãi mở rộng.

Không rõ đối phương định giở trò gì, Mạnh Vãn Yên nghi hoặc cúi mắt xem xét, bất ngờ phát hiện giữa lòng bàn tay Diêm U chính là mặt trăng đang co lại, nhỏ xíu bằng cái móng tay, sau đó hào quang lóe sáng, mặt trăng dần dần biến hình thành một đôi bông tai hoa sen tinh xảo.

“Ừ hử, bản vương đã nói là sẽ hái trăng cho nàng mà, không có nuốt lời đâu.” Ai đó đắc chí quơ quơ vật trong tay, sau đó lại giả bộ khó hiểu: “Chỉ là không ngờ trăng vừa vào tay liền hóa thành bông tai, ai dà, kỳ quái thật.”

“Đường đường là Minh Vương điện hạ, không ngờ cũng biết xài thủ thuật lừa gạt.” Mạnh Vãn Yên lạnh lùng nói, đáy mắt lộ vài phần vui vẻ. Mà người trước mặt thì vô tội thở dài: “Ai dà… Thủ thuật thì đúng là có thật, nhưng bông tai thủy tinh này cũng không phải là giả, đích thân ta tự sáng tạo kiểu mẫu, sau đó sai người đi Nam Hải đặt làm đó.”

Thủy tinh tím tạo hình thành hoa sen xinh xắn, lấp lánh phản chiếu ánh sáng rực rỡ, chế tác vô cùng tinh xảo, lộng lẫy nhưng không mất đi vẻ tao nhã, có thể thấy nó đã được dồn hết toàn bộ tinh lực để làm ra. Diêm U lại gần Mạnh Vãn Yên, thanh âm thêm nhu hòa: “Nguyện hái trăng trên cao, cắt làm thành khuyên tai, liệu tâm ý này có thể đổi lấy nụ cười của giai nhân không?”

“Mồm mép quá đi.”

“Vậy nàng sẽ nhận nó chứ?”


Diêm U dâng cả hai tay, ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt, Minh Vương uy nghiêm thường ngày đã biết mất, lộ ra chút tính trẻ con. Dưới cái nhìn của Mạnh Vãn Yên, còn có thêm vài phần… dễ thương.

Trông thấy y nhân mãi không động đậy gì, đáy lòng Minh Vương điện hạ căng thẳng: “Ừm, chỉ là cảm ơn nàng tìm thuốc cho ta mà thôi, tính ta rất sòng phẳng, nàng cứ từ chối như vậy thì càng cho thấy bản thân thiếu tự tin đó…”

“Chỉ vì cám ơn ta thôi à?” Người đối diện đột ngột lên tiếng.

“Hả?” Nhất thời Diêm U không kịp phản ứng, lại nghe y nhân cười khẽ, giọng điệu gian xảo: “Đeo vào giúp ta đi.”

Câu nói này khiến nàng thật sự ngây ngẩn cả người. Tình huống trước mặt hoàn toàn vượt xa khỏi dự tính ban đầu… Theo như trong dự liệu, Mạnh Vãn Yên hẳn là sẽ thẳng thừng từ chối, sau đó dưới sự lì lợm của mình mà miễn cưỡng nhận lấy, thuận tiện nói câu “chỉ lần này thôi” gì gì đó mới đúng… Diêm U ngơ ngác tròn mắt, mỹ nhân khẽ mắng: “Còn ngây người đến bao giờ?”

“… À.” Rốt cục Diêm U tỉnh táo lại, lúng túng đeo trang sức lên vành tai y nhân. Sau đó lùi xuống, chăm chú quan sát, sắc tím ánh lên làn da trắng tuyết, tóc đen phủ hờ càng tôn thêm nét đằm thắm khuynh thành, quả thực… hợp cực kỳ.

Diêm U nhìn bạch y nữ tử đối diện hơi cúi đầu, mỉm cười dịu dàng, đột nhiên hô hấp rối loạn, tựa như có gì đó chẹn trước ngực, rồi lại bộc phát dữ dội. Nàng cố đè nén đáy lòng gợn sóng, không nhịn được mà hỏi: “Mạnh Vãn Yên à, bây giờ nàng… có thể cho ta đáp án được không?”

Nói xong liền mím môi, bình tĩnh ngồi nguyên tại chỗ, hệt như đang chờ đợi phán quyết. Đôi mắt thâm trầm sâu xa, lộ chút hồi hộp căng thẳng.

Mạnh Vãn Yên ngẩng đầu nhìn Diêm U một lúc lâu, nhưng không trả lời mà là khẽ chuyển chủ đề: “Ta hỏi ngươi, mối quan hệ giữa ngươi và Kỷ Tụ Thần Quân là gì?”

Không nghe được giọng điệu buồn bã lạnh lùng kia, câu hỏi lại bất ngờ. Diêm U hơi khó hiểu, nhíu mày nói: “Mối quan hệ giữa chúng ta… giống như giữa nàng và Tâm Tuyết thôi.” Nói xong, nàng lại thấy không đúng lắm. “Ừm… nhưng mà Tâm Tuyết tốt tính hơn tên kia nhiều.”

“Không cho ngươi đổi chủ đề sang Tâm Tuyết.” Bạch y mỹ nhân lại lãnh đạm thốt ra câu khiến Minh Vương điện hạ đứng hình, sau đó nàng hơi mất tự nhiên, hỏi: “Chẳng phải trước kia ngươi từng thích một nữ tử tên Cấm Hề sao?”

Diêm U nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, giọng nói hơi gấp gáp: “Kỷ Tụ nói cho nàng biết à?”

Quả nhiên sắc mặt đối phương biến đổi, Mạnh Vãn Yên trầm mặc. Người có thể khiến Diêm U để ý, vừa nghe đến cái tên kia là đã mất bình tĩnh, cho thấy nữ tử đó thật sự vô cùng quan trọng với Diêm U, in đậm khó phai. Thế nhưng mà, rốt cục giữa hai người đã trải qua những gì? Mạnh Vãn Yên nghĩ, đáy lòng khó kìm được chua xót.

“Ta chỉ nghe Kỷ Tụ Thần Quân nói vài câu, còn chuyện giữa các ngươi như thế nào thì ta không biết.” Mạnh Vãn Yên thản nhiên nói.


“Phải, ta đã từng… thích một nữ tử tên Cấm Hề.” Diêm U mắt đối mắt với Mạnh Vãn Yên, sau một hồi trầm mặc thì mở miệng: “Hai trăm năm trước, nàng ấy là đệ tử của Bạch Sơn chân nhân phái Vân Chân, dung mạo thanh tao, thuần khiết không tỳ vết. Không những có ngộ tính Tu Tiên rất cao, nàng ấy rất giỏi trong việc đối nhân xử thế, biết cách tiến lùi, rất được sư tôn lẫn đồng môn Vân Chân yêu mến, được người đời ca tụng là Tiên Môn Độc Tú. Khi đó trong Tam Giới, số lượng người ái mộ nàng ấy… có thể vây quanh Thương Kỳ hết năm vòng.”

Nàng ngừng một chút, sau đó cười khổ: “Ta cũng là một trong số đó.”

“Thì ra là vậy.” Mạnh Vãn Yên cúi đầu nói, chợt đáy lòng cảm giác chút cay đắng, lan đến tận yết hầu: “Sau đó…”

“Sau đó chúng ta yêu nhau.” Người đối diện tiếp lời. “Ta không ngờ Cấm Hề chấp nhận ta nhanh như vậy. Lúc nghe được nàng ấy nói cũng thích ta, cảm giác như… cả trái tim được lấp đầy, chưa bao giờ thấy sung sướng đến thế.”

“Sau đó… ta thường xuyên lén gặp mặt nàng ấy, lôi hết đan dược lẫn trân bảo quý hiếm để phụ trợ nàng ấy tu hành, hơn nữa còn rất vui vẻ định đến Vân Chân cầu hôn, đường đường chính chính cưới nàng ấy, sau đó lên kế hoạch tương lai cho hai ta… A, thật sự là ta mê muội quá rồi.”

Mạnh Vãn Yên im lặng, chờ người kia nói hết.

“Về sau ta mới biết người Cấm Hề yêu vốn không phải là mình. Mục đích tiếp cận ta cũng là chỉ vì một mục đích khác mà thôi. Cuối cùng nàng ấy vì một người khác, vậy mà…” Nói đến đây, Diêm U ngừng lại, qua một lúc lâu vẫn không thấy nói thêm gì nữa, dường như có gì đó khiến nàng khó chịu, Diêm U từ từ nhíu mày, đôi mắt tím tràn đầy đau khổ cùng phức tạp.

Ký ức phủ đầy bụi chợt mở tung, đủ loại hận thù cùng áy náy cuồn cuộn nổi lên, Diêm U hít sâu hai cái, siết chặt đôi tay rồi thả lỏng, lúc mở miệng ra, thanh âm có phần khàn khàn: “Thế nhưng tất cả… đều đã qua rồi.”

Đáy lòng Mạnh Vãn Yên run rẩy, trông thấy vành mắt đối phương đỏ bừng.

Trước đó Kỷ Tụ Thần Quân có nói, nữ tử ấy hình như đã… Có lẽ Diêm U đang nhớ đến cảnh tượng kia. Nhất định là… rất đau khổ! Mạnh Vãn Yên chua chát lắc đầu: “Vậy ta không hỏi nữa.”

“Ta…” Nhất thời Diêm U nghẹn họng, muốn nói gì đó thì lại bị y nhân ngắt lời: “Được rồi, ta hiểu.”

Lúc này Diêm U rối loạn vô cùng, không biết nên nói gì, bạch y nữ tử đối diện dùng ánh mắt ôn hòa, ngập tràn dịu dàng nhìn nàng. Cái nhìn này giống như dòng suối ấm áp bao dung, chậm rãi ngấm vào lòng, nhẹ nhàng trôi đi toàn bộ đau đớn cùng kích động, dần dần tâm tư bình tĩnh lại.

Chỉ một ánh mắt thôi mà có thể trấn định tất cả nỗi bất an, cảm giác thực tế như vậy… nhất định mình đã bị khuất phục rồi. Diêm U ngẩn ngơ nghĩ, cúi đầu lẩm bẩm: “Xin lỗi.”

Dứt lời, bên mặt âm ấm. Xúc cảm mềm mại như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm vào rồi nhanh chóng rút lui. Song khoảnh khắc ngắn ngủi này vẫn đủ khiến sóng lớn phun trào.


Diêm U kinh ngạc trợn tròn mắt, sau nhiều lần xác nhận rõ chuyện gì vừa xảy ra, nàng run rẩy chỉ tay vào bạch y mỹ nhân gần mình trong gang tấc, không dám tin: “Nàng… nàng… nàng… nàng… vừa hôn ta ư?”

“Ừ hử.” Mỹ nhân nhếch mi, vươn đầu ngón tay chọc nhẹ lên trán ai đó, lí nhí phun ra hai chữ: “Đồ ngốc.”

Minh Vương điện hạ suýt khó thở, vất vả lắm mới ổn định tim đập, nàng híp mắt, trầm giọng hỏi: “Nàng… Mạnh Vãn Yên, vậy là sao?!”

“Còn phải đợi ta nói thẳng à?” Mạnh Vãn Yên quay mặt, cái má đỏ ửng. Không chờ đối phương kịp phản ứng, nàng liếc mắt, hất hàm, giọng điệu lộ vài phần cảnh cáo: “Diêm U, từ nay về sau trong lòng ngươi chỉ được phép chứa một mình ta, hiểu chưa?”

Nghĩa là sao…

Diêm U ngớ người một lúc lâu, lâu đến nỗi bạch y nữ tử phải đỏ mặt, cuối cùng nàng mới chịu nhếch môi, nụ cười càng thêm rộng.

“Được.” Nàng nghiêm túc nói, giống như cam kết. Sau đó không nhịn được mà vươn người ôm nữ tử đối diện vào lòng, vùi mặt vào cần cổ y nhân, hít mạnh một hơi, thanh âm run run: “Vậy… vậy là nàng chấp nhận ta rồi đúng không?”

Mạnh Vãn Yên cọ cọ lên vai Diêm U, nhưng không trả lời đúng như mong muốn mà là giả vờ do dự: “Ừm… cái này hả…”

“Này này, nàng lại còn chần chừ nữa!” Chớp mắt Diêm U siết chặt vòng tay. “Nói cho nàng biết, hiện giờ không cho phép nàng hối hận!”

“Hừ, bây giờ ta thấy hối hận rồi.” Người trong lòng giãy dụa, nhưng trong mắt lại hiện rõ sự vui vẻ.

“Nàng dám à!” Minh Vương điện hạ nheo mắt phượng, đưa tay kéo Mạnh mỹ nhân tiến sát gần mình, cúi đầu cụng nhẹ lên trán y nhân, khẩu khí đặc biệt bá đạo: “Hối hận cũng vô ích, nàng đã là người của bản vương rồi.”

Mỹ nhân có phần không phục, nàng khẽ hậm hực: “Ta dám…” Chưa dứt lời, đôi môi đã bị ai đó khóa lại.

“Ưm… ngươi…”

“Tập trung chút coi.”

Diêm U bắt lấy bàn tay Mạnh Vãn Yên nện lên đầu vai mình, vòng tay ôm nàng chặt hơn, chặt đến mức dường như không chừa chút khe hở nào. Mà đợt cưỡng hôn này lại càng thêm sâu, Diêm U ngậm lấy cánh môi y nhân, khéo léo cạy mở khớp hàm, thuần thục câu lưỡi đối phương, lửa tình cháy hừng hực.

Gió đêm hiu hiu, tà áo bay phấp phới, thổi lướt qua sợi tóc của hai người đang quấn lấy nhau trên bụi cỏ. Trong ánh sáng nhạt mênh mông, tiếng nói giận dữ tức tối dần hóa thành tiếng thở dốc, đều đều như ngân khúc.


Tại một nơi nào đó trên trời cao, tầng mây dày đặc tản bớt, lộ diện ánh trăng thật sự.

——————————————————————————————————————

Diêm U: Hu hu hu hu… Cuối cùng thì… Ta xúc động quá… cực muốn khóc…

Mạnh Vãn Yên:…Khóc cái gì?

Diêm U: Cảm giác này… giống… giống như là viết xong một tác phẩm vậy.

Mạnh Vãn Yên: Ta cũng rất muốn khóc đấy.

Diêm U: Ế… A Mạnh à, không lẽ nàng…?

Mạnh Vãn Yên: Tiểu Bạc nói bộ này sẽ còn kéo dài hơn nữa, còn nói về sau sẽ bắt đầu ngược ta.

Diêm U: Khục!! A ha ha ha ha…

– -(Hình ảnh chuyển đổi)

Thị nữ nào đó: Vương thượng à, ngài chết thảm quá ~~~

Tác giả có lời muốn nói: Thật muốn viết một câu (Toàn văn hoàn) để kết thúc truyện, sau đó mở thêm một hố hiện đại khác… Sao ta có cảm giác bộ này càng viết càng trở nên nghiêm túc thế nhỉ… Ai dà… nghe nói bão lại sắp tới rồi…

Ờm, giờ thì vương thượng và Mạnh nương nương chính thức yêu nhau rồi nhé nhé nhé…

(≧▽≦)/~

P/s: Bonus ảnh lãng mạn của 2 ẻm:3

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.