Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang

Chương 48Đồ Tâm Quyết


Đọc truyện Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang – Chương 48Đồ Tâm Quyết

Sau khi Mạnh Vãn Yên cùng Diêm U về Minh Giới, cuộc sống khôi phục lại như lúc ban đầu, sáng sớm nấu canh, hái hoa hô mưa. Song cũng có vài thứ đã lặng lẽ cải biến, không còn giống như trước đây nữa.

Có điều những thay đổi này thật sự khiến Minh Vương điện hạ không vui chút nào.

Ví dụ như sáng nay tại Đông Các, Minh Vương điện hạ đang ngồi trước bàn làm việc, nhìn chiếc giương đen kịt, vẻ mặt lại bắt đầu ức chế, ai oán phẫn hận.

Suốt mấy ngày nay, mỗi lần Diêm U muốn tìm Mạnh Vãn Yên đều phát hiện đối phương vừa mới rời đi, sáng sớm mở cửa sổ thì lại chứng kiến Ngưu Đầu đang thi triển pháp trận gọi mưa giữa vườn hoa, mà bây giờ…

Diêm U xoa bóp mi tâm, cảm thấy đau đầu dữ dội. Nàng cứ nghĩ sau đợt lên dương gian kia, khúc mắc trong lòng Mạnh Vãn Yên đã nới lỏng được đôi chút, khoảng cách giữa hai nàng đáng lẽ phải thu hẹp, càng thêm thân thiết mới đúng chứ. Không ngờ nữ nhân ngu xuẩn này vừa về Minh Giới xong liền trở mặt, lại bắt đầu trốn tránh nàng.

Hừ, đã liên tục hết mười ngày rồi, vậy mà không hề quan tâm đến mình một chút nào, vẫn còn treo vải đen trong phòng bếp… Lẽ nào mình phải chường mặt tới tận cửa, hoặc canh đúng giờ xuất hiện trong vườn hoa, hoặc đêm đến lẻn vào phòng như ăn trộm thì mới được thấy nhau chắc! Diêm U hít sâu một hơi, nhớ đến đám quan viên cùng thị nữ nhao nhao dùng ánh mắt mập mờ mỗi khi thấy mình ra ngoài, trong lòng lại tức giận hừ hai tiếng.

Đường đường là Minh Vương mà lại thảm bại đến mức này, còn đâu là hình tượng uy nghi nữa. Chắc chắn… chắc chắn bọn họ đang cười nhạo mình!

Minh Vương điện hạ càng nghĩ càng giận, chợt quay mặt, hung dữ quát thanh y Phán Quan đang cố nén cười bên cạnh: “Cười cái gì?”

“Khục ha ha…” Phán Quan đại nhân không nhịn nổi mà cười ra tiếng. “Ái ui, nghẹn chết thần rồi, đúng là cố quá thì quá cố mà ha ha… Vương thượng à, mấy ngày nay nhìn ngài không khác gì oán phụ khuê phòng vậy. Ôi trời ạ, thần nói này, nếu ngài thật sự muốn gặp mặt thì cứ đi tìm người ta đi.”

“Không đi! Đâu phải không gặp là sẽ chết chứ!” Diêm U hất đầu sang một bên. “Huống hồ lại còn mất mặt nữa…”

“Ngài vì Mạnh nương nương mà mất mặt nhiều lần lắm rồi.” Phán Quan đại nhân lau khô nước mắt do cười quá nhiều.

“Cho nên mới không thể…” Chợt Diêm U cứng họng, phát giác mình bị đối phương lừa vào bẫy. Vì vậy nàng lạnh lùng khoanh tay nhìn Phong Vô Nhai, ra vẻ dữ tợn, nghiêm túc nói: “Mấy ngày nay sắc mặt ta không tốt là do Đồ Tâm Quyết, không liên quan gì đến Mạnh Vãn Yên hết, ngươi đừng có đoán mò linh tinh.”

“Ồ, người thì cự nự kẻ thì ngang tàng, đều cố chấp như nhau.” Phong Vô Nhai lắc đầu, nàng bưng một chén thuốc nước từ trong khay, để lên bàn, đẩy tới trước mặt nữ tử đối diện, nói: “So với Mạnh nương nương thì vương thượng nên chú ý hơn đến phượng thể của mình đi. Thần sợ có ngày ngài không chịu đựng được mất.”

“Trúng phải Đồ Tâm Quyết, ta còn có biện pháp nào khác chứ?” Diêm U nhíu mày. Gần đây cơn đau ngực càng ngày càng nhiều, vừa nãy mới phát tác xong, hơn nữa còn nặng hơn cả những lần trước.


“Chí ít cũng nên chăm sóc thân thể cho đàng hoàng.” Phong Vô Nhai nhúng chiếc thìa sứ trắng vào trong chén thuốc. “Lần trước đánh nhau với Thanh Giao đã tổn hại cả nguyên thần rồi, suýt không khống chế được ma khí, khiến nguyên khí càng thêm tổn thương nặng nề. Bây giờ Đồ Tâm Quyết cũng bắt đầu khó chế ngự, sau này sẽ khiến ngài đau đến mức chết đi sống lại đó. Mặc dù ngài là Minh Vương chi tôn, nhưng cứ tiếp tục như vậy thì cũng sẽ có lúc bị thương thật đấy.”

Trông thấy Diêm U cúi đầu chuẩn bị uống thuốc, Phong Vô Nhai nói thêm: “Hơn nữa Đồ Tâm Quyết này không có cách giải, phải chờ đến khi tên Minh Cẩm gì đó trải qua bảy lần chuyển thế thì mới tiêu trừ được. Mặc dù thần có thể giúp ngài tạm thời áp chế cơn đau, nhưng sẽ có ngày phát tác nặng hơn, đến lúc đó thì không chỉ ngài gặp nguy hiểm mà còn có nguy cơ bị các Tông Miếu Tôn Tổ phát hiện ra đầu mối.”

Nói đoạn, sắc mặt Phong Vô Nhai trở nên nghiêm túc. “Nếu không thì ngài dưỡng bệnh một thời gian đi, thần lo tim ngài sẽ bị Đồ Tâm Quyết ăn mòn mất. Chính sự trong Minh Giới thì đã có thần và Trì Hàn xử lí rồi, tạm thời ngài không cần phải lo lắng. Còn Mạnh Vãn Yên thì cứ từ từ, dù gì ngài cũng đã chờ được mấy chục năm rồi nên cũng không vội… Tiện thể cũng cho nàng ta thêm chút thời gian, dần dần sẽ thông suốt thôi.”

“Nói nhiều như vậy, ngươi không thấy mệt à?” Minh Vương điện hạ yên lặng ngồi uống thuốc chợt lên tiếng, giương mắt nhìn người đối diện.

“Mệt chứ! Suốt ngày cứ để lão nương phải lo lắng cho hai người, đến mức sắp thành mụ già rồi!” Phong Vô Nhai bực bội trợn mắt lườm vị điện hạ nào đó, đấm ngực than thở: “Hai người làm ơn cho thần được yên chút đi!!”

“Khì.” Diêm U bật cười, híp mắt phượng, trêu ghẹo nói: “Vô Nhai à, kỳ thực ngươi muốn được yên là để có thêm thời gian ở bên Ty Mệnh đại nhân đúng không. Thật ngại quá, làm lỡ mất nhiều cơ hội của ngươi rồi.”

“Nói… nói bậy.” Thanh y Phán Quan lập tức đỏ mặt phản bác, có điều câu này không đủ kiên quyết.

Diêm U cũng ngừng trêu chọc, nàng vỗ vai người đối diện, nhẹ giọng: “Ta biết, ngươi muốn tốt cho ta thôi.”

“Vương thượng à…” Phong Vô Nhai cảm động, ngẩng đầu nhìn Diêm U, đôi mắt rưng rưng tựa như một con động vật nào đó.

Minh Vương điện hạ ngồi bên này lại cúi đầu, múc một thìa thuốc cho vào miệng, từ từ nuốt xuống, sau đó lắc đầu cười khổ: “Đường đường là Minh Vương, không ngờ ta lại bị cấm chú hành hạ đến mức này.”

“Dù sao cũng là cấm chú Tông Tổ mà.”

“Ai dà…” Điện hạ không nói lời nào, buồn buồn nhấp một hớp thuốc, khuôn mặt rầu rĩ. Một lúc lâu sau, chợt nàng phẫn nộ nói: “Vô Nhai, liệu có thể để mấy đời tiếp theo của tên nam nhân kia chết ngay từ khi sinh ra được không?”

Thanh y Phán Quan lườm vị điện hạ nào đó lại nổi tính trẻ con, lạnh lùng nói: “Chỉ sợ Mạnh Bà nương nương đòi liều mạng với ngài thôi…”


Người đối diện chán nản: “Hứ, hắn thì có số mạng, bản vương thì không chắc!”

“Ngài cứ trách nàng ta vô tình, ai bảo ngài yêu nàng ta làm chi.” Phong Vô Nhai vừa nói vừa sắp xếp chồng sách. “Có điều… cũng may chỉ là bảy kiếp, lần này là kiếp thứ tư rồi phải không?” Nói đoạn, nàng quay đầu nhìn Diêm U. “Thần ước gì có thể nói hết sự thật cho Mạnh Vãn Yên ngay.”

“Ngươi lại biết được bao nhiêu sự thật rồi?” Diêm U thở dài, tựa như nghĩ đến chuyện trước kia, ánh mắt càng sâu thẳm, nàng nhíu mày. “Lần này không cho phép ngươi đi bép xép, dù sao… nàng ấy cũng sẽ không vì thế mà thích ta. Nếu chỉ vì mắc nợ thì… bản vương không cần.”

Phong Vô Nhai nghe vậy liền im lặng, sau đó nặng nề thở dài, tiếp tục sửa sang đồ đạc trên bàn. Diêm U uống hết chén thuốc, nàng đẩy chén ra, chép miệng: “Thuốc này không đắng chút nào, có hơi ngọt nữa.”

“Ừm, lần này thần cho thêm hợp hoan bì.” Người bên kia tiếp lời.

Minh Vương điện hạ giật mình, khẽ nhíu mày, có phần ghét bỏ: “Tên thuốc quái gì thế này…”

Sau đó, mặc kệ người đối diện bày ra vẻ mặt như thể nuốt phải gián, Phán Quan đại nhân thong thả đứng dậy, bước ra khỏi điện.

*Hợp hoan = giao hợp. Trong đông y thì hợp hoan bì có công dụng hoạt huyết, chữa chứng uất, trị các vết thương bị đòn đánh tổn thương cân cốt.

“Vãn Yên à, muội lại thất thần rồi.”

Trong sân sau tiệm trà trên Minh Nhai, hoàng sam nữ tử vẫy vẫy tay trước mặt người bên cạnh.

“Hử? À…” Người đang thất thần kịp phản ứng, lúng túng cười: “Vừa nãy nói đến đâu rồi?”

Tâm Tuyết liếc mắt: “Sư phụ kiểu gì thế, đang dạy đồ đệ mà cứ mất tập trung vậy.” Vừa nói vừa nhào bột trên thớt, hỏi: “Nhồi hoa sen tuyết đã ngâm vào bột à?”


“Ừm… ấn cánh hoa vào trong rồi nhào khoảng hai mươi lần, rắc thêm hai thìa bột hạnh nhân, tiếp theo là nặn thành hình.” Mạnh Vãn Yên giảng giải.

Hôm nay Mạnh Vãn Yên trao canh trên cầu Nại Hà xong liền về nhà thay y phục, sau đó đến chỗ Tâm Tuyết để dạy làm phù hoa cao*, thế nhưng suốt nửa ngày cũng không tập trung nổi tinh thần. Nàng nhẩm tính mình đã tránh mặt người đó được hơn mười ngày rồi, nhưng lại phát hiện tâm tình không dễ chịu đi bao nhiêu.

*Phù hoa cao: Bánh hoa sen.

Hiện giờ nàng đã không còn hận Diêm U nữa, tuy nhiên… không biết phải đối mặt với người ta như thế nào, càng không biết nên làm gì để đáp lại tình cảm kia.

Mà dường như người đó từ trước đến giờ vẫn chưa lần nào thẳng thắn nói thích nàng mà?! Câu nói đột ngột trong đường hầm ngày ấy thì mơ hồ không rõ… nên không tính. Với cả trên dương gian đã xảy ra quá nhiều chuyện…

Mạnh Vãn Yên cắn môi, vừa nghĩ đến cảnh bản thân khóc lóc trong lòng Diêm U thì xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui vào, không dám đi ra ngoài. Quả thật… quá mức thất thố, sao nàng lại như vậy nhỉ…

Tâm Tuyết nhào nặn xong, chuẩn bị rắc bột hạnh nhân thì xoay đầu nhìn lướt qua nữ tử bên cạnh, chứng kiến dáng vẻ đối phương như đang nghĩ ngợi, nàng không nhịn được mà thở dài, thầm khẳng định đối phương lại nghĩ đến vị điện hạ nào đó rồi. Vừa định mở miệng gọi thì chợt có tiếng bước chân sau lưng mình, chưa kịp thấy người đã nghe thấy tiếng: “Ôi chao, lão bản nương, Vãn Yên tỷ!”

A Nô bưng khay đựng dưa được gọt sẵn chạy tới, hưng phấn đặt lên bàn trước mặt hai người: “Nếm thử dưa mật đi ạ, tửu bà vừa mang qua đây, rất ngọt đó.”

Ánh mắt Tâm Tuyết sáng lên, nàng đưa tay gắp một miếng, cho vào miệng, lập tức mặt mày cong cong, đôi mắt long lanh: “…Ừm, không tệ, Vãn Yên à, muội cũng nếm thử đi.” Vừa nói vừa đưa một miếng khác cho Mạnh Vãn Yên, sau đó quay đầu nói với A Nô: “A Nô à, hay tối nay chúng ta cùng làm thạch dưa mật cho bữa ăn khuya nha?”

“Ừm, được.” A Nô hớn hở gật đầu: “Thêm sữa dê là tuyệt nhất…”

“Biết ngay em sẽ nói vậy mà.” Bà chủ tiệm buồn cười, chọc chọc trán nàng.

A Nô nghiêng đầu, chớp chớp mắt với Tâm Tuyết: “Người cũng có thể thêm trà Mục Thanh mà.”

“Ha hả, vậy thì làm vài kiểu nữa đi.”

Mạnh Vãn Yên nhìn hai người bên cạnh đang tràn đầy hứng khởi, nhoẻn miệng cười. Nàng ăn thêm hai miếng dưa mật, thuận tay cầm quyển thực đơn trên bàn.


Sau khi tới Minh Giới, nàng đã viết nên quyển thực đơn này, bên trong ghi rất nhiều món ăn nàng đã học được từ Lưu Minh Cẩm đời trước, mà phù hoa cao của ngày hôm nay chính là một trong số đó.

Minh Cẩm rất thích làm bánh ngọt, kiếp trước hắn thường nấu cho nàng ăn, hắn còn nói…

Mạnh Vãn Yên bỗng ngừng lại, ngây ngẩn cắn thêm một miếng dưa mật trong tay.

Đúng rồi, hắn còn nói gì ấy nhỉ…

————————————————————————————————————

Diêm U: (che ngực, nhíu mày) Ách ~~ Bản vương… bệnh tim của bản vương lại phát tác rồi.

Phong Vô Nhai: (lắc đầu, thở dài) Ai dà, xem ra tâm bệnh thì phải có tâm dược mới chữa được.

Mạnh Vãn Yên: (đột ngột xuất hiện) Có cần ta tới trị liệu cho nàng ấy không?

Diêm U: (đẩy Mạnh Vãn Yên lùi xuống) Ngoan nào, đang quay quảng cáo mà, nàng đi chỗ khác đi. (Sau đó lấy ra một hộp thuốc, mỉm cười) Từ khi dùng Diêm Diêm Linh Định Tâm Hoàn, bệnh tim đã không còn đáng ngại nữa, cơn đau ngực cũng biến mất, tâm tình tốt hơn rất nhiều!

Phong Vô Nhai: Thần kỳ đến vậy sao? Nhất định rất mắc!!

Diêm U: Diêm Diêm Linh Định Tâm Hoàn, một hộp chưa đến 1999, cũng không phải 1988, chỉ có 988 đồng!

Phong Vô Nhai: Hả? Ta không nghe lầm chứ? Thực tế đến vậy sao? Trời ơi, thật đáng sợ!

Diêm U: Đúng vậy, ngươi không nghe lầm đâu, thật sự chỉ 988 đồng!! Nếu đặt hàng bồ câu bay trước một nén nhang thì sẽ có cơ hội được tặng phiếu miễn phí uống thử Mạnh Bà thang mới nhất có giá trị một ngàn lượng.

Phong Vô Nhai: À, vậy còn chờ gì nữa, tranh nhau mua thôi!!!

Mọi người:… Quốc khố của Minh Vương đã cạn kiệt đến mức này rồi sao…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.