Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang

Chương:2Chất Vấn


Đọc truyện Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang – Chương 42Chất Vấn

Xế chiều Diêm U đến Uổng Tử Thành, thị sát xong lao ngục rồi trở lại vương cung thì sắc trời đã khuya lắm rồi. Nghe được thị nữ nói Mạnh Vãn Yên đi Minh Thành vẫn chưa về, nàng bèn vào phòng tắm rửa, sau đó thay một bộ thường phục màu vàng nhạt, bước ra vườn hoa.

Khu vườn nhỏ yên tĩnh không người, tường cao bao quanh, thanh bình êm ả, ngay cả cây hòe lớn cũng đong đưa một cách rất chậm rãi. Mỗi khi thấy phiền muộn, nàng đều tới chỗ này thả lỏng tâm tình, thư giãn đầu óc. Tuy nhiên hiện giờ thì khác, bước chân có phần nặng nề.

Diêm U cầm một bầu thanh tửu*, ngồi tựa vào vách tường ven đá cẩm thạch. Nàng xuất ra một chén sứ đen, rót rượu vào chén, dịch thể tràn khỏi miệng bầu, thoáng chốc mùi rượu thơm nồng tản ra, vài giọt nước trong suốt bắn ngược khỏi chén, rơi vào cái ao đằng sau khiến nó gợn sóng.

*Thanh tửu: rượu Sake.

Nàng nâng chén sứ, lắc nhẹ, hình ảnh phản chiếu đong đưa. Chất lỏng trong suốt làm nổi bật sắc đen bóng loáng, nhìn như ngọc thạch. Diêm U ngửa đầu nốc cạn, vị ngọt thơm dịu, không gắt nhưng lại cực kỳ nặng, uống xong một chén đã thấy say. Đúng lúc này mặt ao sau lưng nàng nổi sóng lăn tăn, một cái đầu nhỏ nhô lên khỏi mặt nước, vết bớt đỏ diễm lệ như mọi khi.

“Hôm nay có chút muộn nhỉ.” Diêm U cười khẽ, nàng cúi người nằm sấp, chạm tay vào con cá, đầu ngón tay lượn quanh vết bớt đỏ, lướt qua phần mang hơi phập phồng cùng lớp vảy trong suốt mảnh mai. Chốc sau nàng thu tay về, xoay người rót rượu rồi lại uống thêm một hơi, ánh mắt âm u tựa đầm sâu.

“Ngươi biết không? Hôm qua Minh Giới đã mất gần ba ngàn người rồi.” Diêm U buông chén, nhẹ giọng nói. Nhưng vẫn không nhìn vào trong ao, nàng nhấc bầu rượu lên. “Ba ngàn người… có người… ta biết… có người… phải đến khi nhìn vào sổ ghi chép… mới biết tên họ…” Thanh âm trầm thấp như gió thoảng, lượn lờ quanh vùng tĩnh mịch tối tăm, dung nhan ẩn vào trong bóng cây, thần sắc mơ hồ.

Con cá bơi dưới nước khẽ vẫy đuôi, đôi mắt không hề chớp lấy một lần, tựa như hiểu được người kia nói gì.

Lại một âm thanh giòn giã vang lên, Diêm U chậm rãi rót rượu vào chén sứ, gò má hơi phiếm hồng, nhìn đặc biệt tà mị, nàng nói tiếp: “Có một nữ tử mặc đồ đen xông vào lao ngục, phá vỡ cửa lao, thả ác quỷ ra ngoài…”

“Đến cả Thanh Giao cũng được giải thoát… Mà chỉ có mình ta mới có thể phá được phong ấn đó…” Diêm U khẽ thở dài, nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, con ngươi màu tím chợt lạnh đến thấu xương, nhưng rất nhanh đã biến mất. Nàng nghiêng đầu sang bên cạnh, đối mặt với con cá chép, nhếch mép nói: “Lan Cẩm à, ngươi thấy có kỳ quái không?”

Vừa dứt lời, trời đất tối đen. Lập tức phù đăng treo bên cây sáng lên, những chiếc đèn dưới mái hiên xa xa cũng lần lượt nổi lửa.

Tia sáng thanh mảnh xuyên qua mặt nước, người ngồi trên bờ ao phục hồi tinh thần, nàng đứng dậy, cầm bầu rượu còn dư lại một nửa, bước qua cổng trăng gần đó. Con cá chép màu xanh tuyết dõi theo bóng lưng thon dài đi xa, đến khi người nọ khuất hẳn sau cửa, nó mới lặn xuống, ẩn mình vào trong vùng sáng loang lổ.


Diêm U rời khỏi hoa viên, lúc đi qua cửa tẩm điện thì thấy một hắc giáp nam tử đang yên lặng đứng tại đó, tay cầm một chục quyển sách. Thấy Diêm U đi qua, ánh mắt nam tử lóe lên vẻ kì dị, hắn nhanh chóng cúi đầu chào kiểu quân đội, sau đó nói: “Thưa vương thượng, Phán Quan đại nhân sai thần mang Mệnh thư đến cho ngài ạ.”

Giáp đen áo xám, vai phải đúc ấn mãnh hổ, đây là trang phục dành cho binh trưởng. Diêm U nhìn lướt qua, nhận ra nam nhân này là đội trưởng vệ binh trấn cổng điện, tên là Hàn Thủ, vóc dáng cao to hùng dũng, lãnh đạm ít nói.

“Khê Nhi, qua đây!” Diêm U gọi vào trong cửa điện, lập tức một tiểu thị nữ thanh tú rảo bước đi ra, dừng tại bên người nàng. Diêm U nhận chồng sách từ tay Hàn Thủ, giao cho thị nữ, nhẹ giọng dặn: “Thay ta mang đến Tây Các nhé.”

“Vâng.” Thị nữ nhanh chóng cầm sách rồi lui xuống, không rõ có phải do gấp gáp quá hay không mà khuôn mặt nàng hơi ửng đỏ.

Diêm U phất tay với nam tử cao lớn: “Ngươi cũng đi đi.”

“…Vâng.” Nam tử lùi vài bước, lúc chuẩn bị xoay người thì Diêm U chợt gọi lại: “Chờ đã.”

“Dạ?” Hàn Thủ dừng lại, cho rằng Minh Vương điện hạ muốn giao phó điều gì, hắn cung kính cúi đầu chờ mệnh, thình lình bị nàng nhét bầu rượu vào lòng mình.

“Cầm đi.” Minh Vương điện hạ ra lệnh. Nam tử ngạc nhiên ôm bầu rượu, gương mặt lãnh đạm trở nên bối rối kèm vài phần khờ khạo đáng yêu. “Vương thượng à, cái này…” Hắn lúng túng nghi hoặc.

“Giúp bản vương uống hết đi.” Diêm U lạnh nhạt nói xong, sau đó vung tay áo vào trong hành lang, để lại hắc giáp nam tử ngơ ngác đứng tại chỗ… dở khóc dở cười.

Nếu Diêm U nhớ không nhầm, hiện giờ Mạnh Vãn Yên chắc đang hái hoa lạc lối.

Nàng tăng tốc cước bộ xuyên qua hành lang dài. Vừa đến sườn điện thì đã thấy thân ảnh bạch y thon thả đứng giữa vườn hoa. Hoa trắng phản chiếu lên dung nhan càng khiến mỹ nhân thêm dịu dàng tuyệt sắc. Thật sự đẹp tựa tranh vẽ, ngắm mãi không chán.


Diêm U nhếch mép cười vui vẻ, cảm xúc ảm đạm trong lòng tan biến, vẻ mặt rạng rỡ, ánh mắt sáng long lanh. Nàng bước tới, ngắt một đóa rồi bỏ vào giỏ trúc sau lưng y nhân.

Mạnh Vãn Yên không cần xoay người cũng biết đó là ai, nàng vẫn tiếp tục công việc trong tay, bình thản nói: “Hôm nay vương thượng rảnh rỗi quá nhỉ.”

“Ừ hử, bận rộn đến đâu cũng muốn phụ mỹ nhân hái hoa.”

“Sao dám làm phiền vương thượng chứ.”

“Vậy à? Nhưng mà… sau này bản vương dự định ngày nào cũng qua đây đó.” Minh Vương điện hạ bước tới bên cạnh y nhân, khóe miệng khẽ cong, tựa như trêu ghẹo nhưng không lỗ mãng: “Nếu nàng thấy áy náy thì có thể lấy thân báo đáp ta, được không?”

“Nhảm nhí.” Mỹ nhân tức giận nói.

“Đùa chút thôi mà.” Diêm U nhún vai, nàng lại ngắt một đóa, không nói thêm gì nữa.

Thoáng chốc không khí tĩnh lặng, không quá đột ngột, cũng không gượng gạo. Khoảnh khắc yên bình khiến đôi bên có ảo giác như thể hai nàng là bằng hữu, thậm chí rất thân thiết. Không cần nói chuyện, chỉ đứng chung một chỗ cùng ngắt hoa lạc lối, động tác vô cùng ăn ý, tựa như hai nàng đã bầu bạn bên nhau rất nhiều năm rồi…

Bỗng trong đầu nhớ đến câu nói “lão phu lão thê” từ miệng vị điện hạ nào đó, bạch y mỹ nhân khẽ hốt hoảng, vội vàng quay mặt đi chỗ khác.

Hai người cùng lúc ngắt hoa, rất nhanh chiếc giỏ trúc đã đầy quá nửa. Mạnh Vãn Yên cảm nhận được sức nặng sau lưng mình, nàng quay đầu kiểm tra chiếc giỏ, lúc lơ đãng chuyển mắt thì chạm phải cái nhìn của người bên cạnh, bốn mắt cùng dao động.

Có lẽ là do bầu không khí này khá tốt, hoặc có thể do men rượu còn sót lại mang theo chút cảm giác dễ chịu. Diêm U bình tĩnh nhìn bạch y nữ tử, thốt ra câu nàng đã kìm nén rất nhiều lần: “Mạnh Vãn Yên à, ở lại cạnh ta có được không?”


Bạch y nữ tử hơi giật mình, nhưng sau đó nàng cười gượng pha chút mỉa mai: “Ta có thể rời khỏi đây được sao?”

“Nàng vẫn muốn bỏ đi sao?” Chẳng lẽ ghét ở chung với mình đến vậy ư? Đáy lòng Diêm U trùng xuống: “Mạnh Vãn Yên, sao nàng sắt đá như thế? Rốt cuộc ta phải làm sao thì nàng mới cam tâm tình nguyện ở lại bên ta?”

Lập tức bầu không khí ấm áp yên bình bị phá vỡ, nhất thời Mạnh Vãn Yên thấy rối rắm, không hiểu nổi bản thân. Nàng cũng nhận ra mối quan hệ giữa mình với đối phương có chút cải biến, nhưng vẫn không dám đối mặt. Nếu Diêm U không thẳng thắn chất vấn, nàng còn có thể lừa mình dối người. Nhưng hiện giờ đã thành sự thật, nàng nên trả lời thế nào đây? Mạnh Vãn Yên cắn môi, lạnh giọng: “Ta không muốn nói chuyện này với ngươi.” Nói xong liền rời đi.

“Mạnh Vãn Yên! Đứng lại!” Nữ nhân chết bầm này còn định trốn tránh đến bao giờ chứ. Diêm U hơi hờn giận, nàng chặn bước y nhân, hít sâu vài hơi hạ quyết tâm, sau đó mở miệng: “Nếu ta nói… ta mang nàng đến Minh Giới… là có nguyên nhân thì sao?”

“Nguyên nhân gì?” Mạnh Vãn Yên ngước mắt nhìn Diêm U.

“Ta… nếu ta không làm vậy… nàng sẽ tan thành tro bụi…”

“Tại sao lại như vậy?”

“Bởi vì… bởi vì nàng…” Bởi vì mệnh cách của nàng vốn đã bị ép buộc vận hành, lục đạo bất dung, nhưng mình phải giải thích như thế nào đây? Nhất thời Diêm U nghẹn lời, những ký ức không muốn nhớ lại lướt qua trong đầu nàng.

“Không nói được sao?” Mạnh Vãn Yên khẽ hất hàm, đôi mắt lạnh lùng.

Diêm U thấy vậy, không khỏi có phần tức giận, nàng vung ống tay áo, ngữ điệu cũng bắt đầu cứng nhắc: “Nói chung là… dù cho ta không mang nàng xuống Minh Giới, nàng và nam nhân kia cũng sẽ không có kết cục tốt.”

Nữ tử đối diện cười giễu: “Diêm U à, nếu ngươi muốn bao biện thì cũng phải tìm lý do phù hợp chút chứ.”

“Nàng!” Diêm U nổi đóa, ánh mắt phủ một lớp sương lạnh. A, được lắm, thì ra người này vẫn không chịu tin tưởng mình. “Đúng vậy, ta không có lí do quang minh chính đại nào cả, nói cho cùng thì ta chỉ muốn có nàng mà thôi!” Cơn giận dâng trào, Diêm U tàn khốc nói: “Bản vương muốn chiếm được nàng, dùng biện pháp trói buộc nàng thì có gì sai chứ? Chẳng lẽ đứng đó trơ mắt nhìn nàng cùng nam nhân kia bái đường thành thân, sau đó sinh một đám con nít hay sao?!”

“Diêm U, bây giờ ta không muốn tranh cãi với ngươi.” Sắc mặt Mạnh Vãn Yên lạnh lùng, viền mắt đỏ bừng, kích động nói: “Không cần biết nguyên nhân tại sao ngươi làm những chuyện như vậy, dù cho bây giờ ta không còn hận ngươi nữa, nhưng ta cũng sẽ không thích ngươi, ngươi có hiểu không? Ta không làm được, ta không thể coi mọi chuyện như chưa từng có gì xảy ra, sau đó chấp nhận ở bên ngươi… ta không thể!”


Tròng mắt ươn ướt, gió thổi lướt qua mang theo chút lành lạnh. Mạnh Vãn Yên mới thầm giật mình bản thân mất khống chế, nàng quay mặt đi chỗ khác, âm điệu hơi khàn khàn: “Cho nên… đừng ép ta nữa.”

Diêm U nghe xong, cảm giác sức lực như bị bòn rút, vô cùng mệt mỏi. Nàng lùi về sau vài bước, nhếch mép cười tự giễu. Mạnh Vãn Yên lướt qua người nàng, không hề nhìn lấy một lần.

Diêm U quay đầu dõi theo thân ảnh bạch y xa dần. Đáy lòng chùng xuống, hai tay nắm chặt, đột nhiên bước tới nắm lấy cổ tay trắng nõn của y nhân.

“Ngươi lại muốn gì nữa?!” Vừa đến gần cửa thì bị kéo về, Mạnh Vãn Yên tức giận gắt. Nhưng đối phương không thèm để tâm, chỉ kéo nàng ra ngoài cửa, sau đó rẽ vào một hướng khác. Đối phương quay lưng nên nàng không thấy rõ khuôn mặt, nhưng giọng điệu thì rất bình tĩnh, tựa như mặt hồ phẳng lặng.

“Không phải nàng nói muốn về dương gian, muốn gặp nam nhân kia sao? Được, ta sẽ dẫn nàng đi.”

——————————————————————————————————————————

Diêm U: A Mạnh à, bản vương dẫn nàng đến dương gian câu cá, sau đó nàng nấu canh cho bản vương ăn nhé?

Mạnh Vãn Yên: Nhưng ta nghe nói hầu như hồ cá trên trần gian đều bị phú hào bao thầu rồi.

Diêm U: Hừ hừ… Hồ cá có là gì, bản vương dẫn nàng ra biển câu cá luôn.

Mạnh Vãn Yên: (kinh ngạc) Ngươi… lẽ nào ngươi bao thầu cả một vùng biển?!

Diêm U: (ngoáy mũi) Bản vương… bản vương bao thầu con gái của long vương…

Tức thì, Minh Vương tử vong. (Diêm U: Bao thầu hướng dẫn viên du lịch cũng không được sao?)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.