Đọc truyện Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang – Chương 40Tan Biến
Đêm đến, mọi thứ đều chìm vào yên tĩnh. Sau cuộc chiến loạn, buổi tối đầu tiên trong Minh Giới hơi êm ả, không ồn ào náo nhiệt như thường ngày. Bạch y mỹ nhân đang bưng khay thuốc cùng vải xô, do dự một lúc lâu trước cổng chính. Cuối cùng dưới ánh mắt thiết tha của đám thị nữ, nàng bước vào trong tẩm điện Minh Vương. Cửa gỗ sau lưng nhẹ nhàng khép lại, bạch y mỹ nhân thấp mi, đến bên cạnh bàn trà.
Diêm U thấy có người vào phòng, lúc này mới thu lại vẻ mặt cau có. Nàng dừng bút, khép công văn, đứng dậy đi ra.
Công văn đó là từ phía tông miếu gửi tới.
Thập điện tông miếu do thập đại chấp pháp trưởng lão nắm quyền, được thiết lập từ thời tiên cổ cho đến tận bây giờ nhằm mục đích giám sát từng vùng âm phủ, thực tế là đóng vai trò thẩm phán. Nếu một vị quân chủ âm phủ nào đó vi phạm quá nhiều, gây nên hậu quả nghiêm trọng, trưởng lão sẽ tổ chức hội đồng xét xử, đưa ra quyết định tuyên án hoặc thậm chí tước bỏ chức vị.
Có điều lần này Diêm U không ngờ bên tông miếu đã biết chuyện nhanh như vậy, cho thấy bọn họ đã rất bất mãn với nàng. Tuy nói có thể dùng cách đoái công chuộc tội, không bị xử phạt gì lớn, nhưng trong khoảng thời gian này sẽ phải phối hợp điều tra với bọn họ. Mà đợt bạo động này vừa mới dẹp yên xong, nàng còn một đống vấn đề cần phải xử lý, bây giờ lại phải đối phó với đám tông tổ trưởng lão phiền phức, thật là…
“Thật đáng ghét!” Diêm U thầm rủa một câu, đưa tay xoa xoa mi tâm, vết thương bị tác động khiến nàng hít một hơi khí lạnh.
“Ngươi sao rồi?” Mạnh Vãn Yên đặt khay lên bàn, nhẹ giọng hỏi. Âm điệu lãnh đạm, nhưng khi nghe kỹ vẫn có thể cảm nhận được chút quan tâm trong đó. Minh Vương điện hạ vừa mừng vừa sợ, nàng nhếch môi: “Không có gì đáng ngại.”
Đã bao lâu rồi nàng chưa từng bị thương nhỉ? Hôm nay có đến tận hai vết, ngoài đau đớn, nỗi day dứt còn nhiều hơn. Diêm U lắc đầu, hỏi: “Sao nàng lại tới đây?”
“Phán Quan… nhờ ta tới đây bôi thuốc cho ngươi.” Phong Vô Nhai nói lần này Diêm U phải dùng đến dược liệu mới trị được hết, mà nam nữ thụ thụ bất thân, chỉ có Mạnh Vãn Yên thông thạo về thuốc nên muốn nàng làm thay, có lẽ do áy náy nên lúc đó nàng gật đầu đồng ý… Mạnh Vãn Yên ngồi xuống bên bàn, cúi mặt, nhất thời có chút mất tự nhiên, nàng đổi chủ đề: “Phải rồi… ngươi đã sai người bố trí cho ta ở đây rồi sao?”
“Ừm, điện bên cạnh có phòng trống, hẳn là nàng cũng đã xem qua rồi. Sao nào? Nàng không thích à?” Diêm U ngồi xuống cạnh bàn trà, đối diện với Mạnh Vãn Yên. Đối phương từ chối đúng như trong dự liệu: “Ta đến ở nhờ nhà Tâm Tuyết là được rồi, chỗ nàng ấy cũng không bị hư hại gì nhiều.”
“Nhưng ở đây thì tiện hơn.” Diêm U giương mắt nhìn Mạnh Vãn Yên, đôi mắt tím sâu thẳm: “Như vậy sẽ không ảnh hưởng đến công tác của nàng, với lại… nàng còn phải bôi thuốc cho bản vương nữa mà? Trong khoảng thời gian này làm phiền nàng chăm sóc ta nhé, cho nên tạm thời cứ ở đây đi, khi nào Quỳnh Hoa Điện sửa xong thì nàng quay lại đó cũng được.”
“Ta…” Mạnh Vãn Yên nghe đối phương nói trong khoảng thời gian này nhờ mình chăm sóc, nàng tròn mắt kinh ngạc, nhưng không dám phản kháng, đành chối khéo: “Ngươi có thể sai Tiểu Khê thay thuốc cũng được mà.”
Diêm U híp mắt phượng, nhích người lại gần, nghiêm túc nói: “Mạnh Vãn Yên à, ta không thích bị kẻ khác đụng vào người, nàng hiểu chứ?” Không chờ y nhân kịp tiêu hóa xong câu này, Diêm U lộ vẻ mặt đùa bỡn, giọng điệu giảo hoạt: “Hơn nữa, hai ta đều là nữ nhân, nàng sợ gì hử?”
Sợ cái tên vô lại, đang bị thương nhưng vẫn giở trò lưu manh đó được không…
Mạnh Vãn Yên tức giận lườm người đối diện, kiềm chế câu mình định nói. Nàng trầm mặc cầm cái nhíp cùng rượu thuốc trên khay trúc, đi vòng qua bàn trà, quỳ gối bên cạnh Diêm U. Diêm U thức thời thu hồi vẻ đùa giỡn, nàng xoay người đối diện với Mạnh Vãn Yên, cởi vạt áo xuống tận ngực.
Da thịt như ngọc, trắng không tì vết, bờ vai thon như đẽo gọt, gợi cảm quyến rũ. Cảnh đẹp hiển hiện trước mặt khiến Mạnh Vãn Yên không khỏi trầm trồ, bên tai hơi nóng, nhưng khi nhìn thấy vết thương, nàng liền nhíu mày. Máu bầm tụ đen xì cả hai vai, phần rìa có biểu hiện sắp thối rữa, nhìn thật khủng khiếp.
Cũng may người này có thể chịu đựng được. Mạnh Vãn Yên không hiểu sao tự nhiên thấy khó chịu, nàng bực bội gắp một cục bông, nhúng vào rượu thuốc. Diêm U trông sắc mặt đối phương bất thường, nàng nhếch miệng, ngượng ngùng nói: “Thật ra không nghiêm trọng như nàng nghĩ… ư…” Chưa dứt lời, Diêm U vội hít sâu.
Mạnh Vãn Yên quẹt bông tẩm sẵn rượu thuốc sát trùng quanh rìa vết thương, cẩn thận lau sạch bụi bẩn, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, vẻ mặt chăm chú. Sau khi tẩy xong thì nàng bắt đầu mở hộp mặc ngọc cao, tẩm bông rồi thoa lên vai Diêm U.
Mặc ngọc cao mát lạnh giải độc, bôi được một lúc thì sẽ có cảm giác đau rát. Mạnh Vãn Yên liếc mắt, trông thấy lông mày Diêm U nhíu chặt, bên trán toát mồ hôi. Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, nàng kề sát mặt mình lên chỗ đau, thổi nhẹ một hơi. Hơi thở như lan, ấm áp tựa gió xuân, lúc lướt qua da thịt, cơn đau biến mất nhưng cũng chấn động cả đáy lòng phẳng lặng như hồ nước của Diêm U.
Diêm U trợn tròn mắt, kinh ngạc mất một lúc lâu. Mạnh Vãn Yên chợt ý thức được hành động của mình, bên tai đỏ ửng, nàng vội vã thanh minh: “Ngươi đừng hiểu lầm. Ta… trước đây từng bôi thuốc cho Minh Cẩm… đều thường làm vậy.”
… Ugh, nữ nhân chết bầm này…
Đáy lòng Minh Vương điện hạ vừa lên mây xanh chợt ngã xuống đáy vực. Nàng nghiêng mặt, lạnh giọng: “Biết rồi.” Sau đó tức tối phả thêm câu: “Nàng nhiều lời làm gì.”
Bất chợt động tác bôi thuốc không còn ôn nhu như trước nữa.
Hai người trầm mặc không nói chuyện, trong điện chỉ quanh quẩn tiếng bình thuốc nâng lên rồi hạ xuống, tiếng va chạm vào chiếc khay, tiếng hô hấp khe khẽ, đan xen với nhau, còn có… tiếng tim đập nhanh một cách khó hiểu. Bầu không khí dường như có chút kì dị.
Mạnh Vãn Yên quấn băng xong xuôi, nhẹ nhàng thắt nút. Lúc lơ đãng ngẩng đầu thì đụng phải đôi mắt tím dịu dàng, hơi thở ấm áp khẽ lướt qua mặt, dung nhan gần trong gang tấc càng khiến đối phương xinh đẹp không gì sánh bằng.
Phút chốc, Mạnh Vãn Yên lùi người về sau, lúng túng nghiêng đầu, không dám nhìn người đối diện, nàng cố trấn định trái tim rung động, lạnh nhạt nói: “Xong rồi.”
“Ừ, cực cho nàng quá.” Như không có chuyện gì xảy ra, Diêm U khoác lại áo bào, sắc mặt vẫn bình thường, nhưng trong mắt khó giấu chút tiếc nuối.
Hai người lại trầm mặc.
Diêm U định mở miệng, chợt bên ngoài có tiếng gõ cửa, cái bóng của thị nữ đang khom lưng hắt sau khung gỗ. “Thưa vương thượng, Phán Quan đại nhân xin được gặp ngài ạ.”
Diêm U bèn ngồi ngay ngắn lại, hắng giọng: “Vào đi.”
Cửa mở, thanh y Phán Quan đang cầm một chiếc hộp gỗ đi vào, nàng liếc nhìn hai người ngồi trong phòng cùng khay đựng thuốc trên bàn, rũ mắt nói: “Thưa vương thượng, đây là thẻ bài của những binh trưởng đã chết trận.”
Theo thông lệ, thẻ bài của những binh lính chết trận sẽ được thu gom, chôn dưới vườn hoa cạnh suối Vong Ưu. Còn thẻ bài của những đội trưởng thì sẽ giao cho Minh Vương tự xử lý.
Diêm U nhìn chiếc hộp gỗ sơn đỏ, không khỏi bùi ngùi. Nàng khẽ thở dài, nói: “Để xuống đi.”
Phong Vô Nhai đặt hộp gỗ lên bàn, không nói thêm gì nữa, nàng xoay người lui xuống.
Mạnh Vãn Yên cũng định rời đi, nhưng lúc chứng khiến vẻ mặt thương tiếc của người nọ thì không đành lòng. Nàng ngồi đó, nhìn Diêm U cầm hộp để lên đùi, mở ra.
Đập vào mắt là những thẻ bài được sắp xếp chỉnh tề, kích cỡ tương đương nhưng màu sắc thì bất đồng, tên thêu trên thẻ cũng khác nhau. Mạnh Vãn Yên cúi đầu xem xét, nàng nhìn lướt qua, đến khi trông thấy cái tên Triệu Minh thì khựng lại.
Lúc này Diêm U đậy nắp hộp, động tác có phần hoảng loạn, tựa như không dám nhìn thấy những thứ bên trong… thêm lần nữa.
Qua một lúc lâu, Diêm U nhẹ giọng mở miệng, nghe như đang lẩm bẩm: “Có lẽ… ta không phải là một vị quân chủ tốt. Bọn họ cam lòng bỏ qua cơ hội luân hồi chuyển thế, ở lại Minh Giới, mà ta lại không bảo vệ được họ. A… Chiến tranh trong Minh Giới còn tàn khốc hơn cả trần gian, một khi đã chết thì sẽ không có cơ hội chuyển sinh. Bọn họ chết… đồng nghĩa với việc biến mất khỏi cõi đời, không kịp nhìn mặt người thân lần cuối, không có di ngôn, không để lại gì cả.”
Âm thanh trầm thấp hơi khàn khàn, tựa như nước sông trôi lững lờ, nổi từng cơn chua xót.
“Thật ra… không phải là không còn gì cả.” Mạnh Vãn Yên cầm lấy chiếc hộp gỗ từ tay người đối diện, nhẹ nhàng đặt lên bàn trà. “Chẳng phải vẫn còn có người tưởng nhớ đến họ sao? Vị vua mà họ luôn tôn thờ cảm thấy đau buồn khi họ ra đi, vậy cũng đủ rồi. Nếu họ biết được, nhất định sẽ rất vui lòng.” Nàng nhìn đôi mắt tím ươn ướt của đối phương, khẽ cong môi: “Những tấm thẻ bài này chính là bằng chứng chứng minh họ thật sự đã từng tồn tại. Họ sẽ không trách ngươi, cũng sẽ không hối hận vì được trở thành một phần của Minh Giới.”
“Ha…” Diêm U cười khẽ, một tay che hốc mắt đỏ bừng, gạt đi giọt lệ sắp rơi: “Hiếm khi thấy nàng không chế giễu ta đấy.”
“Ta luôn luôn biết yêu ghét phân minh.” Mạnh Vãn Yên hơi nghiêng mặt. “Suy cho cùng thì… hôm nay ngươi đã cứu ta.”
“Vậy ân oán giữa hai ta cũng được xóa bỏ rồi chứ?” Minh Vương điện hạ nở nụ cười, khóe mi đọng nước.
“Hai chuyện này hoàn toàn khác nhau.”
Bạch y mỹ nhân không chút do dự mà từ chối. Diêm U nhìn nàng một lúc, sau đó dời mắt, lắc đầu tự giễu: “Đường đường là Minh Vương mà lại trẻ con như vậy, nàng thấy ta nực cười lắm, đúng không?” Là Minh Vương thì không nên để lộ vẻ mặt ưu sầu, cũng không nên rơi lệ, thế nhưng vừa rồi lại bộc lộ dáng vẻ yếu đuối trước mặt người khác.
Mạnh Vãn Yên nghe vậy bèn lườm mắt, quở mắng: “Nếu ngươi cứ ra vẻ uy nghiêm lạnh lùng thì ta mới khinh.”
Diêm U nhẹ cong môi, không phản bác gì. Mạnh Vãn Yên cũng mỉm cười nhìn lại, chợt đáy lòng hoảng hốt. Nàng luôn cảm giác giữa hai người có gì đó không đúng… tựa như có gì đó biến mất, thay bằng một loại cảm xúc khác lạ không sao hiểu được.
Mạnh Vãn Yên lại nhớ đến dáng vẻ đối phương lúc chuẩn bị đâm gai độc vào vai, nàng cắn môi, muốn nói lại thôi. Một lúc lâu sau, nàng tránh né ánh mắt, mở miệng: “Khi đó ngươi… nói muốn cùng chết với ta…”
“Không nói vậy thì hắn sẽ không buông nàng rồi.” Diêm U hiểu ý, vội trả lời, chợt thấy đối phương rũ mắt xuống thì bổ sung thêm một câu: “Với lại bản vương cũng không nói dối… Ai kêu bản vương nhất kiến chung tình, quyết một lòng với nàng đây.”
Cho nên… dù có chết cũng phải chết chung, không để nàng rời xa ta dễ dàng như vậy.
Mạnh Vãn Yên ngước mắt nhìn Diêm U, nhất thời không biết nên nói gì. Đúng lúc này đối phương đột nhiên khuynh thân lại gần, ôm nàng vào trong lồng ngực vương mùi thuốc. Mạnh Vãn Yên bỗng kinh hãi, nàng vùng vẫy thì lại bị ôm chặt hơn. Thanh âm mệt mỏi truyền vào trong tai: “Được rồi, cho ta dựa vào một chút đi, chỉ một chút thôi.”
Hiện giờ ta không muốn nghĩ gì hết, chỉ muốn được nghỉ ngơi trong chốc lát. Diêm U vùi mặt vào vai Mạnh Vãn Yên, cảm nhận hương thơm dịu nhẹ, nháy mắt tâm tình ổn định lại, tựa như lá rụng về cội, như con thuyền lang thang phiêu bạt đã lâu, tìm về bến bờ.
“Quả nhiên hữu hiệu hơn đại thụ nhiều…” Nàng thấp giọng thì thào.
“Hả? Ngươi… nói gì cơ?” Mạnh Vãn Yên không biết phải làm sao, cuối cùng nàng đưa tay khoác lên lưng Diêm U.
Diêm U không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ cọ mặt lên vai nàng, tìm tư thế thoải mái nhất, ậm ờ: “Suỵt, đừng nói gì cả.”
“Ừm… chỉ lần này thôi đó, xem như ta… nợ ngươi.” Bạch y mỹ nhân lúng túng nói xong, nghe được mỗi tiếng hít thở đều đều chậm rãi bên tai. Nàng hơi ngây ngẩn, sau đó yên lặng thở dài, cũng nhắm mắt theo.
Cung điện rộng lớn chìm vào tĩnh mịch, khói xanh trong lư hương lượn lờ, ánh đèn sáng loáng, soi rọi hai bóng người đang thân mật ôm nhau.
…
————————————————————————————————
Diêm U: (đau đớn) Ách! Không được rồi, bản vương trúng độc quá nặng, độc tố đã lan khắp lục phủ ngũ tạng.
Mạnh Vãn Yên: Vậy phải làm sao bây giờ?
Diêm U: Giúp… giúp bản vương hút độc ra đi.
Mạnh Vãn Yên:…Được, cụ thể làm như thế nào?
Diêm U chỉ vào môi mình, ăn không nói có: Rất đơn giản, chỉ cần miệng đối miệng rồi hút…
Thoáng chốc cả cung điện rơi vào trầm mặc.
Hồi lâu sau, một tiếng chát giòn vang, lập tức có tiếng Minh Vương điện hạ gào rú lên. Bạch y mỹ nhân tông cửa bước ra, tức tối rời đi…