Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang

Chương:8Kiếp Nạn


Đọc truyện Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang – Chương 38Kiếp Nạn

Trong Minh Giới, bầu trời dần sáng, đột nhiên không hề có điềm báo trước, mưa bắt đầu rơi tí tách.

Một giọt mưa rơi bên bệ cửa sổ, vài tia bọt nước bắn thẳng vào trong chén trà. Nước trà phẳng lặng chợt nổi sóng, mang theo chút bất an trong lòng.

“Ôi chao, mưa thật rồi.” Phán Quan đại nhân nhấp một ngụm trà, lại viết vài dòng lên giấy, đến khi tài liệu chất thành đống mới ngẩng đầu lên, nhìn sắc trời u ám đột ngột ngoài cửa sổ, nàng miễn cưỡng thở dài, định dời tầm mắt thì chợt kinh hãi.

“Khoan đã… đó là gì vậy?” Nàng chăm chú xem xét, từ đằng xa, rất nhiều hắc khí bốc lên cao, nổi cuồn cuộn giữa không trung, từ từ gộp lại thành một đám mây đen, chiếm hết một nửa bầu trời, thấp thoáng có tia chớp đỏ xẹt qua.

Hướng kia là…

Phong Vô Nhai biến sắc, đứng phắt dậy. Uổng Tử Thành… Không lẽ lao ngục Uổng Tử Thành gặp vấn đề?!

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên những âm thanh tạp nham. Một tên Quỷ Sai từ tiền điện loạng choạng chạy vào, vội vàng đẩy cửa, không kịp hành lễ đã hốt hoảng kêu: “Không xong… thưa đại nhân… không xong rồi. Quỷ hồn trong Uổng Tử Thành vượt ngục!”

“Cái gì? Ty Mệnh đại nhân đâu?” Phong Vô Nhai kinh hoàng, không ngờ có chuyện lớn như vậy. Nàng đỡ tên Quỷ Sai suýt té ngã, gấp giọng hỏi: “Tình hình hiện giờ thế nào?”

Quỷ Sai vừa thở phì phò vừa trả lời: “Tình hình rất nghiêm trọng… Ác quỷ tràn vào nội thành, Ty Mệnh đại nhân đang dẫn quân đi đàn áp, Ngưu Đầu Mã Diện thì chạy đến chỗ lao ngục…” Hắn nuốt nước bọt, nói tiếp: “Đại nhân, ma Thanh Giao biến mất rồi…”

“Cái gì? Ôi trời ơi!” Chỉ Diêm U mới có thể mở được nhà lao nhốt Ma Thanh Giao. Nếu nó đã trốn thoát được, lần vượt ngục này không còn là cuộc bạo động đơn giản nữa, không ai biết nó đang ở đâu, tình thế lại càng thêm nguy hiểm. Phong Vô Nhai giậm chân: “Vương thượng đâu? Vương thượng đang ở chỗ nào hả?”

“Cái này… thần không biết ạ. Vương thượng đã ra ngoài rồi.” Quỷ Sai rụt đầu trả lời. Hắn nghe người ta nói vương thượng rời đi từ lúc chạng vạng tối, đến giờ cũng không rõ hành tung.

“Ngươi nhanh gọi tế ti đốt phù, báo tin cho vương thượng ngay!” Phong Vô Nhai đẩy hắn ra ngoài cửa, sau đó vội vàng khoác áo choàng, chạy vọt ra ngoài…


Mây đen tới gần, dư luận xôn xao.

Trong vùng mây đen, xung quanh tràn ngập mưa bụi trắng xóa, che mất tầm nhìn nên không thấy được cảnh vật đằng xa. Khắp thành đầy tiếng gào thét cùng tiếng chém giết, hắc giáp Minh binh hộ tống hàng loạt cư dân di tán, toàn cảnh hỗn loạn, âm thanh thê lương vang vọng bên tai, không khí nồng nặc mùi máu tanh.

Tại một nơi cách xa nội thành – Uổng Tử Thành – lại xuất hiện một cảnh tượng khác. Ánh lửa ngút trời, nhà cửa đổ nát. Vô số yêu quỷ hóa ác thú cười hung dữ, nhào về phía Minh binh, thoáng chốc những móng vuốt xuyên thủng người hắn, răng nanh bén nhọn cắn đứt cổ, tứ chi rách toạc.

Minh binh bị giết té xuống mặt đất, trong khoảnh khắc, thi thể hắn tiêu tán thành tro bụi, chỉ còn lại hắc giáp hộ thân cùng miếng thẻ bài thêu tên mình bên hông.

Lúc này sắc trời đã sáng, ban đêm nhường chỗ cho ban ngày, nhưng Minh Giới lại càng chìm sâu vào bóng tối. Cơn ác mộng vẫn chưa kết thúc, khung cảnh hoang tàn.

Phong Vô Nhai đứng trước cổng thành, mải giết đến đỏ cả mắt. Cây bút lông trong tay liên tục họa ra vô số linh phù, hóa thành những mũi tên nhọn hoắt, bắn thẳng vào khối đen ngòm. Ngay sau đó nàng tung túi Tỏa Hồn lên không trung, thôi động thần chú, lập tức túi Tỏa Hồn trương phình, hệt như một thú khổng lồ đang há to miệng, nuốt đống ác linh vào bụng.

Tất cả mọi người đều ra sức chống đỡ, tuy nhiên những ác quỷ vượt ngục lại dị hóa rất nhanh, tốc độ phản ứng càng lúc càng linh hoạt, binh lính đối phó càng thêm nhọc nhằn.

“Vương Lão Ngũ!” Tiểu đội trưởng Lão Khưu vừa chém đứt một yêu quỷ gần mình, hô to với một nam tử đứng cách hắn không xa: “Cẩn thận phía sau!”

Nam tử nghe vậy bèn vội nghêng người tránh né, trở tay đâm cây giáo xuyên qua đầu ác quỷ đánh lén mình, sau đó quát: “Lão Khưu! Ngươi tự lo cho mình đi. Lão tử đây rất mạnh, không sợ bị thương đâu!” Hắn nhếch miệng cười, nhưng lúc quay đầu nhìn sang chỗ khác thì biến sắc. “Lão Triệu!” Hắn chạy đến chỗ hắc giáp binh trưởng kia, giúp đồng đội chặn đòn tấn công của một yêu thú khác.

Sau khi đánh đuổi được nó, hắn nhanh chóng đỡ Triệu Minh, lo lắng hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

“Chỉ bị thương nhẹ thôi.” Triệu Minh che vai trái, lắc đầu nói: “Đừng lo cho ta, hiện giờ tình thế rất nguy kịch!”


Đang nói chuyện, chợt một con quái vật khổng lồ vọt ngang qua. Toàn thân con quái vật như tắm trong lửa đỏ, ngoác cái miệng đầy máu về phía Triệu Minh. Sự việc xảy ra quá nhanh khiến hai người không kịp phản ứng.

Trong thế ngàn cân treo sợi tóc, Triệu Minh không kịp né tránh, chợt hắn bị đẩy sang một bên. Lúc quay đầu lại thì thấy vị trí đáng ra là của hắn trong miệng quái vật đã được thay thế bằng… một nam tử khác. Nam tử bị cắn hơn phân nửa, chỉ còn lại đôi chân đang giật giật lủng lẳng giữa không trung, bàn tay vẫn nắm chặt cây giáo.

Là Lão Ngũ, hắn đã đẩy mình ra… Triệu Minh ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt, con ngươi co lại. Rõ ràng một khắc trước đang rất tốt, sao lại… Không… không thể nào! Triệu Minh như điên lên, hắn xách kiếm xông tới. Khạc một tiếng, con quái vật khép hẳn hàm, người trong miệng nó ngừng co quắp, cây giáo trên tay rơi xuống, máu bắn tung tóe, văng vào mặt Triệu Minh.

Tầm nhìn bị mờ đi.

Lập tức đôi mắt Triệu Minh đỏ ngầu, hắn vừa quơ kiếm chém vào tay quái vật, vừa thét: “Súc sinh… Đồ súc sinh, buông hắn ra!!” Con quái vật gầm lên, nhổ người trong miệng nó ra. Đúng lúc này một chiếc mũi tên bay tới, nháy mắt cắm thẳng vào đầu nó, quái vật rên ư ử vài tiếng, chớp mắt đã bị ngọn lửa trên người nó thiêu thành tro tàn.

Thanh y Phán Quan đứng đằng xa buông cung xuống, nàng khẽ cắn môi, không muốn nhìn tình cảnh này thêm nữa, nhanh chóng xoay người gia nhập một đội thanh trừng khác.

Triệu Minh ôm chặt thân xác be bét máu thịt trên mặt đất, dùng tay khép lại đôi mắt vô hồn đang trợn tròn của thi thể, nhớ lại những hồi ức từng trải qua cùng vị huynh đệ lâu năm này mà khóc không thành tiếng. Chốc sau, thi thể trong lòng Triệu Minh hóa thành một làn khói bụi, tan vào trong gió, hoàn toàn biến mất.

Người đang quỳ dưới đất tháo thẻ bài buộc trên thân hắc giáp, bỏ vào vạt áo, khuôn mặt tái mét không nói một lời. Sau đó hắn gầm một tiếng, nhặt cây giáo lên, nhảy bổ vào trong trận chiến. Lão Khưu phụ trợ bên hông Triệu Minh cũng đồng loạt xông lên: “Lão Khưu ta liều chết với chúng mày!” Vành mắt hắn đỏ ngầu, gân xanh nổi ngoằn nghoèo, vung đao chặt một con ác quỷ khác thành hai nửa.

Huyết quang đầy trời, khung cảnh hỗn loạn, âm thanh kinh hoàng. Minh binh ngã xuống không ngừng, yêu quỷ tan thành tro bụi la liệt, toàn cảnh vô cùng thê thảm.

Chợt một luồng sức mạnh cường đại ào ào xông tới từ phía chân trời, đánh tan khối hắc ám dày đặc chỉ trong nháy mắt. Áp lực nặng nề tựa như vòi rồng, bão cát nổi cuồn cuộn. Tàn dư của ác quỷ tán lạc xung quanh, trời đất rung chuyển như thể có thứ gì đó đang đến gần, nhịp tim tất cả mọi người tăng nhanh, thân thể bất giác run rẩy.


Nhất thời, cả yêu quỷ lẫn Minh binh đồng loạt đình chiến, cảm nhận được nỗi sợ hãi đang sinh trưởng trong lòng mình. Dần dần, ánh mắt những Minh binh sáng lên, suýt bật khóc, nhao nhao hô to: “Là Vương thượng!! Vương thượng trở về rồi!!”

Từng tiếng hò hét dâng lên như thủy triều, nhóm ác quỷ trở nên bất an, hoảng loạn tiếp tục tấn công. Lập tức mấy con quỷ thú cầm đầu bị mấy cây quang đao cắt chéo vào bụng, chớp mắt liền nổ tung, hồn phách tiêu tan. Trước những ánh mắt đầy mừng rỡ cùng kinh hãi, tử y nữ tử đạp quang trận, xuất hiện ngay trên đầu bọn họ, tay áo phe phẩy, dáng vẻ ngạo nghễ uy nghi.

Nàng trầm mặc nhìn bao quát cảnh vật phía dưới, khí thế vương giả toát ra khiến đối phương e ngại, ánh mắt sắc bén lướt đến đâu, nơi ấy đều im như thóc, không dám nhúc nhích. . Ngôn Tình Tổng Tài

“Các ngươi vẫn chưa chịu hối cải sao?” Diêm U nhìn bầy ác quỷ dị hóa, lạnh lùng mở miệng. Âm điệu rét buốt như băng, kình khí cường đại tựa như mũi tên nhọn hoắt, đâm thẳng vào trong ý thức bọn nó, khiến chúng không dám kháng cự.

Vô số ác quỷ hoảng sợ, bàn chân như nhũn ra. Chúng quỳ rạp xuống đất, quăng vũ khí, cúi đầu khom lưng, nức nở hô: “… Minh Vương vạn tuế!”

Những minh binh thấy vậy bèn vội vàng ra tay trấn áp, thu chúng vào trong bình nhốt yêu. Vài tên ác quỷ cực đoan vẫn cố chấp, định chống cự lần nữa nhưng bị sĩ khí bừng bừng đẩy lùi, lần lượt tháo chạy.

Diêm U nhảy xuống, vừa chạm chân vào mặt đất thì một thanh y nam tử nhanh chóng chạy tới, gọi: “Vương thượng!!” Lúc Diêm U liếc mắt nhìn sang, trông thấy vài vết cào trên vai người nọ, máu thịt lộ cả ra ngoài, tóc tai rối bời, y phục nhếch nhác, không còn dáng vẻ tao nhã thường ngày.

Nàng thả lỏng sắc mặt, lãnh đạm hỏi: “Tình hình bây giờ thế nào?”

Phong Vô Nhai lau qua khuôn mặt đầy mồ hôi và bùn đất của mình, trả lời: “Biên cảnh nhà lao cũng thất thủ rồi… Nhưng hiện giờ chúng thần đã khống chế được ba tầng trở xuống, Ngưu Đầu cùng Vô Thường đang thiết lập kết giới tại đó, tạm thời không có vấn đề gì quá lớn. Minh thành bên kia thì có Trì Hàn chỉ huy, đại đa số cư dân đã chuyển đến nơi an toàn rồi ạ.”

“Ừ…” Diêm U hơi trầm ngâm. “Vô Nhai, lập tức dời bộ phận binh lực cố thủ các Quỷ Môn, đừng để ác quỷ trốn ra dương gian. Bên cạnh đó sai người chạy sang khu vực lân cận, nhờ Phong Lâm phái binh đến trợ giúp, đồng thời lên dương gian truy nã quỷ hồn bỏ trốn kiêm phòng thủ biên cảnh. Còn ngươi thì chạy sang Minh thành phụ Trì Hàn thanh trừng ác quỷ gây rối…” Đang nói dở, chợt Diêm U khựng lại. Chỉ thấy ánh lửa bên Uổng Tử Thành càng lúc càng cháy mạnh, yêu khí dữ dội, sát khí u ám lan rộng.

Phong Vô Nhai cũng phát hiện bất thường, nàng dời mắt nhìn sang, sắc mặt ngưng trọng. Hiện giờ tình hình bên này đã gần như khống chế được, nhưng Uổng Tử Thành thì không rõ ra sao, mà binh lực cũng bị hao tổn hơn phân nửa, e là… Phong Vô Nhai nhìn người bên cạnh, do dự nói: “Vương thượng… Thanh Giao thoát ra rồi.”

Dường như Diêm U cũng đoán được, thần sắc không chút biến đổi, nàng nhíu chặt lông mày, hỏi: “Mạnh Vãn Yên đâu rồi?”

“Thần… thần không biết ạ…” Lúc Phong Vô Nhai dẫn quân đến Quỳnh Hoa Điện thì nơi đó đã bị hủy, nữ tử kia thì không thấy đâu. Hỏi han xung quanh nhưng vẫn không tìm được tung tích, nàng cũng không biết nên báo cáo thế nào với người trước mặt. Đến khi đối phương hỏi, Phong Vô Nhai căng thẳng, vội vàng nói: “Vương thượng à, ngài đừng lo lắng… Thần sẽ phái thêm người đi tìm.”


“Không cần, ngươi mau dẫn quân đến Minh Thành đi.” Ngoài dự liệu, Diêm U chỉ bình tĩnh lắc đầu.

“Vương thượng…”

“Nhanh lên!” Diêm U nhìn bên trong Minh Vương cung, chỉ có mỗi Quỳnh Hoa Điện bị phá hơn phân nửa. Sau đó dời mắt sang thành thị phía trước, tập trung nhìn xuyên thấu qua cổng thành cao ngất đằng xa, đôi mắt tím chợt lạnh lẽo. Qua một lúc lâu, nàng trầm giọng nói: “Có ta ở đây rồi.”

Dường như có dị biến đằng sau cổng thành đang đóng kín mít kia. Tuy rất yếu ớt, nhưng nàng cảm giác… trong đó chứa khí tức của Mạnh Vãn Yên.

——————————————————————————————

Minh Vương điện hạ đá văng cổng: A Mạnh! Bản vương tới cứu nàng… ơ?

Mạnh đại nhân đạp chân vào người Thanh Giao, ra sức nghiến, khuôn mặt dữ tợn: Cái con xà tinh này dám phá phòng ở của ta, mi ngứa da rồi đúng không? (Xoay đầu nhìn Diêm U) Còn ngươi nữa!! Dám đến trễ như vậy, muốn quỳ sầu riêng phỏng??

Minh Vương điện hạ: (⊙_⊙) Bản vương… nhất định là bản vương mở cửa sai cách rồi… Đúng vậy, nhất định là vậy rồi…

Vì vậy Minh Vương điện hạ đá văng cổng lần hai: A Mạnh! Bản vương tới cứu nàng… Ạch!!

Mạnh đại nhân quất roi lên người Thanh Giao: Ngu xuẩn!! Đến đốt củi cũng không xong! Quy chuẩn khi nấu canh là phải nắm vững độ lửa, có hiểu không hả?! Ngươi cứ như thế thì chẳng mấy chốc thì sẽ bị trục xuất khỏi ngự thiện phòng* đó!!

Một nam nhân nào đó đang quỳ gối châm củi bên bếp lò: Hức hức hức… vương thượng ơi… cứu ta…

*Ngự thiện phòng: phòng bếp chuyên nấu ăn cho vua chúa thời cổ đại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.