Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang

Chương 36Đầm Lầy Vùng Sơn Dã


Đọc truyện Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang – Chương 36Đầm Lầy Vùng Sơn Dã

Đêm đã qua hơn phân nửa, đèn đường trong Minh Nhai vẫn chập chờn.

Trà lâu Tâm Tuyết lúc nào cũng luôn đông nghẹt khách, sở dĩ tiệm trà này nổi tiếng vì ngoại trừ đồ uống ngon, bánh ngọt ở đây cũng rất hấp dẫn. Khách hàng đến uống thường gọi một bầu chè xanh, kết hợp với vài loại bánh ngọt. Họ chậm rãi thưởng thức, tán gẫu vài chuyện lí thú, ngắm nhìn người đi đường sau cửa sổ, thời gian cứ thế trôi qua trong yên bình.

Bà chủ đoan trang nho nhã đi ra từ phòng bếp bên hông, mỉm cười dặn dò vài câu với A Nô đang bận rộn bưng trà rót nước, sau đó cầm một chồng bánh ngọt lên lầu.

Nàng đẩy cửa phòng ăn ra, trông thấy bạch y nữ tử đang dựa người cạnh cửa sổ, thẫn thờ nhìn cành trúc đong đưa ngoài sân, khuôn mặt lộ vẻ ưu sầu.

“Vãn Yên à.” Tâm Tuyết nhẹ giọng gọi, đánh thức người đang mơ mơ màng màng, nàng đặt khay đồ ăn lên bàn, bước tới đứng song song với người bên cửa sổ. “Muội đó, lại làm mình làm mẩy với vương thượng nữa rồi, phải không?” Ngoài miệng thì hỏi, nhưng trên mặt thì sáng tỏ.

“Tỷ nói gì cơ?” Mạnh Vãn Yên quay đầu nhìn Tâm Tuyết, ngữ điệu có phần chột dạ.

“Được rồi, ta biết muội có tâm sự mà.” Tâm Tuyết đưa tay vòng qua người Mạnh Vãn Yên, vỗ nhẹ lên bả vai nàng, giống như một trưởng bối ôn nhu. Một bên thì quan sát ánh mắt nàng, một bên thì thâm ý nói: “Hơn nữa… ta nghe người ta kể sáng nay sắc mặt vương thượng không tốt lắm, sau khi rời Đại Điện liền một mình ở lì trong thư phòng suốt cả buổi chiều. Đến chạng vạng thì đổi y phục đi ra ngoài, bây giờ vẫn chưa thấy về.”

“Tỷ nắm bắt thông tin nhanh thật đó.” Hiểu được ý đồ trong lời nói của đối phương, Mạnh Vãn Yên bực bội liếc Tâm Tuyết, hơi chau mày.

“Dĩ nhiên rồi.” Bà chủ tiệm cười gian: “Muội thừa nhận bản thân có lo lắng cho ngài ấy đi.”

“Ta… ta chỉ có chút áy náy mà thôi.” Mạnh Vãn Yên nhìn nhánh cây đung đưa, trong tiếng xào xạc, nàng cúi mặt, thấp giọng nói: “Hôm qua ta gặp được kiếp sau của Minh Cẩm. Chứng kiến dáng vẻ thê thảm của chàng, lúc đó ta cảm giác Diêm U giở trò lật lọng, cố ý hãm hại chàng… Cho nên…”

“Sao muội lại nghĩ vậy chứ?” Người bên cạnh nhíu mày. “Muội cho rằng vương thượng thích muội, nên mới cố tình hại tình địch chết thảm à?” Nói đến đây, Tâm Tuyết có chút bất bình. “Tạm bỏ qua chuyện vương thượng không thèm chấp nhặt với việc này, dù có thật sự muốn hại Lưu Minh Cẩm thì có cần phải hao tâm thế không? Ngài ấy chỉ cần động một ngón tay là Lưu Minh Cẩm tan thành tro bụi luôn rồi.”

Người ngoài nhìn vào đã hiểu, vậy mà người trong cuộc này thì cứ loay hoay bế tắc. Đúng là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.


Trông thấy thần sắc đối phương khẽ biến, Tâm Tuyết hòa hoãn khẩu khí, buồn cười nói: “Hừ hừ, ta có thể khẳng định vương thượng sẽ không làm vậy đâu. Bởi vì… vương thượng sợ muội đòi liều chết với ngài ấy.” Cho nên căn bản là không cần phải sợ vị vương thượng trong nóng ngoài lạnh, ưa sĩ diện này âm thầm hãm hại nam nhân kia rồi.

“Ta… có lẽ ta đã trách oan nàng ấy.” Bạch y mỹ nhân khẽ than thở, nghiêng người tựa vào cạnh cửa sổ.

“Có lẽ?” Đôi mắt hạnh của bà chủ nheo lại. “Vãn Yên à, muội có biết vương thượng rất kị điều gì không? Một là phản bội, hai là hoài nghi, đặc biệt là bị người mình để ý hoài nghi.”

“Sao cái gì tỷ cũng biết vậy?” Mạnh Vãn Yên vươn ngón tay ngọc, chọc nhẹ lên trán Tâm Tuyết, đáy mắt rung động nhưng vẫn không thoát khỏi cái nhìn của đối phương.

Tâm Tuyết thân mật ôm người đang dựa vào cửa sổ, tiếp tục chọc ghẹo: “Ừ hử, đã là bà chủ tiệm trà thì hiển nhiên biết rất nhiều chuyện rồi. Hơn nữa… ta còn biết người đối nghịch với vương thượng bây giờ là Mạnh đại tiểu thư này đây.”

“Từ khi nào mà bà chủ vốn luôn đoan trang văn nhã trở nên lắm lời như vậy?” Bạch y mỹ nhân khẽ lườm nguýt, giả vờ quắc mắt.

“Hì, được rồi, đừng giận nữa. Đến đây nếm thử bánh ngọt của ta đi.” Tâm Tuyết kéo tay Mạnh Vãn Yên, ấn nàng ngồi xuống cạnh bàn, bày hiến bảo ra trước mặt đối phương, sau đó cắm một cây tăm tre lên khối thạch trắng đông lạnh gì đó, đưa qua: “Vãn Yên à, chính ra muội là sư phụ của ta. Lần này ta muốn nhờ muội đánh giá giúp xem.”

“Tỷ thật là…” Bạch y nữ tử cuối cùng cũng mỉm cười, nàng nhận cây tăm tre: “Thôi được, để vi sư nếm thử tay nghề đồ đệ ra sao rồi.”

Khối thạch vừa tròn vừa đặc, trơn láng mọng nước, mùi lê thơm ngào ngạt, cực kỳ mê người. Mạnh Vãn Yên không khỏi cong mi: “Đây là… lê tuyết nghiền phải không?”

“Ừ hử, thế nào?” Bà chủ có chút đắc ý. Người ngồi đối diện đặt bánh bên mép, khẽ cắn một miếng nhỏ. Lúc cánh môi vừa chạm vào mặt bánh, đột nhiên đáy lòng nảy sinh cảm giác thân thuộc.

Sao… thấy quen quen vậy nhỉ? Mạnh Vãn Yên kinh ngạc nhíu mày, nàng chầm chậm nhai, từ từ thất thần.

Vừa thơm vừa mịn… Mạnh Vãn Yên ngẩn ngơ, đáy lòng rung động, tựa như hòn đá rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, ký ức về đêm đó lại hiện hiển rõ ràng trong đầu.


“Vãn Yên à, muội nghĩ gì thế? Sao vậy?” Tâm Tuyết nhận thấy đối phương bất ổn, lên tiếng hỏi. Sao tự nhiên đang ăn thì ngây người, lại còn… đỏ mặt nữa?

“Ta không có nhớ nàng ta.” Mạnh Vãn Yên phục hồi tinh thần, vô thức thốt lên.

“…Hả?” Tâm Tuyết nheo mắt, dán mặt lại gần. “Muội… nhớ ai?” Ha hả, chưa đánh đã khai rồi.

Bạch y mỹ nhân luống cuống, gò má ửng hồng, nàng vội vàng thanh minh: “Ta… ý ta là…”

“Phì.” Không đợi đối phương nói hết, bà chủ bật cười, kéo dài âm điệu: “Biết – rồi – nha.”

“Tỷ biết gì chứ?”

“Ha ha ha…”

Lúc này trên nhân gian, một vầng trăng tròn treo giữa chân trời. Ban đêm lạnh lẽo, tia sáng bạc xuyên qua tán lá, bóng cây lung lay.

Thâm sơn yên tĩnh vắng vẻ, nhờ ánh trăng mà có thể loáng thoáng thấy bóng người thon dài đang nằm trên cành đại thụ. Người nọ tựa lưng vào thân cây, hai tay gối đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi. Thắt lưng tua rua rũ xuống, ngoại bào lụa tím tung bay, lộ ra vạt áo trắng tinh bên trong.

Diêm U lẳng lặng nằm trên tàng cây, hít thở đều đều, mặc cho ánh trăng loang lổ khắp khuôn mặt xinh đẹp của mình, như hòa vào giữa phong cảnh tĩnh mịch.


Hồi nhỏ, mỗi khi cảm thấy bực bội, nàng thường đến nhân gian, tìm một nơi an tĩnh nghỉ ngơi trong chốc lát. Nhắm mắt lại, không nghĩ đến gì khác, chỉ yên lặng lắng nghe vạn vật xung quanh, cảm thụ gió mát thổi lướt qua mặt. Cứ thế, nỗi sầu trong lòng cũng tản đi rất nhiều, tựa như lá khô rụng khỏi cành, bay đi, hóa thành cát bụi.

Phương thức giải sầu này vẫn được nàng áp dụng đến tận bây giờ, nay đã trở thành một loại thói quen.

Tuy nhiên lần này dường như không có tác dụng mấy.

Người nằm trên cây nắm chặt tay, khẽ ấn lên ngực mình, nhíu mày. Tình huống bây giờ đã khác xưa rồi, mãi vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, như có cái gì đó quấn quanh trái tim nàng, không gỡ ra được, cũng không rõ ràng.

Rất lâu sau, Diêm U mở mắt ra, đôi mắt tím dao động, phản chiếu ánh trăng. Gió đêm thanh lạnh, ngân quang thưa thớt, khóm cây bên dưới phát ra tiếng dế kêu rả rích, thỉnh thoảng cú đêm bay vụt qua, cất tiếng hót bi thương.

Chợt gần đó có tiếng động, phá tan sự tĩnh lặng. Diêm U quay đầu xem xét, nàng nhìn thấy một lam y nữ tử bất cẩn đạp phải vũng lầy từ lùm cây phía xa, sau đó nữ tử nhanh trí đẩy người sau lưng mình.

“A Thu, đừng tới đây!” Nàng hô lớn với một cậu thiếu niên thanh tú phía sau. Cậu thiếu niên chợt sửng sốt vì bị đẩy ra, đến khi thấy rõ nữ tử bị chìm xuống đến tận thắt lưng. Cậu tái mặt nhào đến, rướn người kéo tay đối phương: “Sư phụ! Nhanh… nhanh nắm lấy tay con đi, con sẽ kéo người lên!”

Âm điệu hốt hoảng lộ rõ giọng nữ, Diêm U khẽ dời mắt, phát hiện cậu thiếu niên tuấn tú trắng nõn kia là nữ giả nam trang. Lúc này nàng ấy đang nắm tay nữ tử ngã xuống đầm lầy, cố sức kéo lên, nhưng tư thế này rất khó khăn, chỉ xịch được có một gang tay mà thôi, sau đó thì không tiến thêm được bước nào nữa, đành trơ mắt nhìn đối phương càng lúc càng lún sâu.

Ngọn núi này tọa lạc gần vùng hay đổ mưa, quanh năm ẩm ướt, hơn nữa nơi này vừa trải qua một trận mưa rơi xối xả từ mấy hôm trước, cho nên ao đầm đặc biệt lầy lội. Nếu vô tình dẫm phải thì rất dễ bị cuốn đi, càng giãy giụa thì càng chìm xuống rất nhanh.

“A Thu, buông tay ta ra! Nếu không… con cũng sẽ bị chìm đấy!” Nữ tử dưới đầm lầy quát người đối diện đang khóc đến hoa cả mắt. Thanh âm có chút yếu ớt, đôi môi tím tái, hình như bị trúng độc.

Thiếu nữ vẫn bướng bỉnh không buông tay, lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Sư phụ, người nói loạn gì thế?”

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, hiện giờ đầu óc nàng trống rỗng, vừa sợ vừa hối hận. Đáng lẽ nàng không nên để sư phụ đi trước, biết rõ người đang bị trúng độc mà vẫn không ngăn cản. Lúc này sư phụ bảo nàng buông tay, đột nhiên nàng hốt hoảng, cảm giác cái tay mình đang kéo về bắt đầu hơi lỏng lẻo.

Lập tức thiếu nữ nhận ra dụng ý của đối phương, nàng trợn tròn mắt, gào khóc: “Người… người đừng buông tay ra mà!!”

Thế nhưng đối phương vẫn buông tay, thiếu nữ ngơ ngác nhìn bàn tay trống không của mình, nhìn nữ tử bị chìm đến tận gần bả vai. Lập tức nàng mím môi đứng dậy, nhấc chân.


Cuối cùng là… tung người nhảy xuống.

– ———————————–

Diêm U: A Mạnh à, ta bỏ nhà ra đi đây.

Mạnh Vãn Yên: (lãnh đạm) Ừ.

Diêm U: Trước đây ta có quen biết Trà Hoa Tinh, nàng ấy biết chuyện, muốn mời ta qua nhà nàng ấy ở.

Mạnh Vãn Yên: (nhếch lông mày)…Hử?

Diêm U: Tước nữ cũng nói nàng ấy đã nấu xong bữa cơm, đang ngồi nhà chờ ta đến đó.

Mạnh Vãn Yên: (gân trán trồi ra) Thật sao?

Diêm U: Trong rừng còn nhìn thấy hai nữ tử xinh đẹp…

Mạnh Vãn Yên: (ánh mắt bén ngót) Vậy à… (vỗ vỗ tay) Ma ma!

Ma ma nào đó: Có nô tì, nương nương muốn dặn dò gì ạ?

Mạnh Vãn Yên: Giúp bổn cung mang sầu riêng và ván giặt quần áo trong nhà kho tới đây, cho vương thượng lựa chọn đi!

Diêm U: Nàng muốn ta… chọn ăn sầu riêng hay giặt quần áo ư? A Mạnh! Nàng thật tàn nhẫn!! (Mạnh Vãn Yên (#–)凸!!)

Vì vậy, bạch y mỹ nhân cười lạnh lùng, kéo Minh Vương điện hạ vào tẩm cung…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.