Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang

Chương:3Mong Ước Trong Tim


Đọc truyện Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang – Chương 33Mong Ước Trong Tim

Ngày mười lăm tháng bảy, Quỷ Môn rộng mở.

Cứ mỗi tối rằm tháng bảy hằng năm, Minh Giới sẽ phái các ty đăng nữ quan dẫn dắt những linh hồn mới trở lại quê nhà, đồng thời thả một nhóm cô hồn dã quỷ – tức bách quỷ dạ hành như theo tên gọi trong dân gian – nhận đồ cúng do người dân làm lễ. Đến ngày cuối cùng của tháng bảy, quỷ hồn phải trở về cõi âm trước khi Quỷ Môn khép lại lần nữa.

Hiện giờ đã qua giờ Thân, âm khí càng lúc càng nặng.

Trên sông Vong Xuyên, một chiếc linh thuyền thong thả lướt qua, mặt nước đen ngòm hơi dao động. Người đưa đò vừa chèo vừa ngâm nga bài cao dao cổ xưa, điệu hát hằng cổ phiêu đãng cùng khói sóng mênh mông trên mặt nước. Thời gian như chậm lại, tiếng bì bõm kéo dài theo từng mái chèo, hòa theo tiết tấu đung đưa của những cánh hoa bên bờ.

Đèn dẫn đường màu u lam khẽ lay động, chợt sáng chợt tắt. Vài tên Quỷ Sai trên thuyền lặng lẽ rải từng tấm Trấn Hồn Phù, thanh lọc nước sông, siêu độ vong hồn, xua tan âm oán. Lá bùa rung lắc giữa không trung được một lúc, sau đó rơi xuống, sủi bọt vài cái rồi chìm hẳn, cuối cùng biến mất dưới đáy sông.

Tiếp đó, vài chiếc linh thuyền lớn hơn từ đằng xa tiến tới, hướng về phía Quỷ Môn thông với dương gian. Trên thuyền chở những quỷ hồn được phép lên nhân giới trước khi đầu thai chuyển thế.

Linh thuyền màu nâu xám đi thẳng một đường đến Quỷ Môn quan, xuyên qua miếu cổ cao chót vót. Quỷ Môn chính là cổng ra vào, kết nối hai giới âm dương. Kỳ thực khắp thế giới có rất nhiều Quỷ Môn, nơi linh thuyền đến chỉ là một trong số đó. Âm Ty canh cổng bước ra tiếp đón, sau khi kiểm tra minh bài của từng nữ quan Quỷ Sai xong, chúng thắp một cây thần hương dài hơn ba thước trong đỉnh đồng, sau đó xuất ra một tấm phù ấn màu lam, đặt vào tâm vòng tròn khắc hoa văn phức tạp giữa cổng.

Quỷ Môn dần dần mở rộng theo từng tiếng ngâm khe khẽ của thủ vệ âm ty. Tức khắc, ty đăng nữ quan cùng Minh binh chia nhau dắt nhóm quỷ hồn bước vào, biến mất đằng sau quỷ môn.

Bọn họ đã đến dương gian rồi.

Trong mười lăm ngày kế tiếp, những quỷ hồn dần dần góp nhặt ký ức đã mất, vừa khóc vừa cười, vừa bi vừa hỉ mỗi khi gặp lại cố nhân thân hữu, đi qua nơi mình từng sinh sống. Hết mười lăm ngày, trầm hương trong đỉnh cháy sạch, bọn chúng lập tức quay về Quỷ Môn quan, nét mặt lại đờ đẫn ngây dại.

Từ nay về sau âm dương đứt đoạn, buông xuôi quá khứ, rời xa nhân thế, tuân theo lục đạo, chờ đợi luân hồi.

Trên dương gian, nến và đồ cúng ven đường đã bày xong, pháo cũng đã đốt hết. Phố phường vào ban đêm trong lễ quỷ tiết vắng tanh, cờ trắng lay động, tiền giấy hòa lẫn tro đen, bay lượn đầy trời.

Thế nhưng người phàm không biết rằng, những đốm tro trắng đen kia sẽ kết thành thiện duyên, hóa thành hoa nở dưới âm phủ.

Giữa khung trời tối tăm trong Minh Giới, những đốm tro lấm tấm bay xuống, từ từ sinh trưởng thành mầm cây, sắc hồng rộ đầy cành, thơm ngát hương hoa. Những cây hoa này mọc dày đặc khắp ngoại thành, đất trống, ven đường, thậm chí mọc cả trong sân nhà ai đó.


Vì vậy, nhờ đó mà một đêm âm u lạnh lẽo quanh Minh thành biến mất, mặc dù tuổi thọ của những đóa hoa này chỉ kéo dài mỗi đêm nay.

Đây là thời điểm đẹp nhất trong năm ở Minh Giới.

Diêm U đứng trên thành lầu, quan sát đường phố dưới chân mình, trong mắt chỉ toàn một màu hồng nhạt, hương thơm nồng nàn, không còn sắc lam xám đơn điệu như mọi khi. Đúng lúc này có tiếng chuông vang lên, âm thanh từ xa truyền đến, quanh quẩn bên tai. Toàn bộ người đi đường đang cười nói hăng hái chợt ngừng lại, trong tay ôm đèn, ngẩng đầu nhìn thành lâu trên cao.

Bốn phía thoáng chốc chìm vào yên lặng, chỉ còn lại tiếng chuông đồng vang vọng. Ty đăng sử quan cung kính cúi đầu, từ từ đến bên cạnh Diêm U, dâng một cây đèn in phù văn vàng về phía nàng. Diêm U tiếp nhận bằng cả hai tay, nghiêm trang đọc một đoạn văn tế, sau đó nhắm mắt lại. Lập tức nữ quan rút một cây hương trầm từ trong lô đỉnh bên hông, khom người xắn tay áo, châm lửa đốt đèn. Một khắc sau, hào quang vàng nhạt tỏa sáng từ trong bấc, giấy phất đèn hơi phình to.

Nới lỏng tay, thiên đăng từ từ bay cao, càng lúc càng xa, tan vào biển đêm mênh mông, cuối cùng ngưng tụ thành điểm sáng nhỏ. Lập tức, âm thanh hò reo dưới cổng thành vang dội. Theo từng tiếng hoan hô, người dân nhao nhao giơ hai tay, trong khoảnh khắc, vô số đèn trời lụa trắng nương theo ánh lửa vàng nhạt mà nổi lên trên đỉnh đầu, hệt như vì sao giữa đêm hè.

Đây là nghi thức quỷ tiết đặc biệt trong Minh Giới, mọi nguời có thể ghi nguyện vọng, hoặc tên người mình thương lên đèn, gửi gắm ý nghĩ trong lòng rồi thả ra. Nếu may mắn thì nguyện vọng có thể thành sự thật, những ý niệm cũng có thể bay tới trong mộng người mình muốn gửi, nhắn nhủ những điều mình cần nói cho đối phương biết.

Tuy nhiên trên thực tế, đa số cư dân Minh Giới chỉ đơn giản ước được bình an, sống vui vẻ hơn mà thôi. Bọn họ hài lòng ở lại âm phủ, nguyên bản không có nhu cầu gì quá cao, không nhiều sự ràng buộc. Trải qua năm tháng dài đằng đẵng, họ sống trầm lặng hơn, coi nhẹ rất nhiều thứ, thỏa mãn cũng rất dễ dàng.

Quang điểm xán lạn khắp trời, mọi người tụ tập thành đàn, dạo bước giữa các gian hàng náo nhiệt. Hoặc thỉnh thoảng nghỉ chân, ngẩng đầu nhìn lên, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.

Những ngôi sao như ánh vào trong mắt họ vậy.

Trên cổng thành, Diêm U đứng chắp tay, ống tay áo khẽ động, thỉnh thoảng tà áo đập nhẹ vào lan can bằng đá. Cách đó không xa, một vị thanh y Phán Quan đang lải nhải bên cạnh hắc bào nữ tử, mặt mày hớn hở, dường như đang kể chuyện vui. Mà bên kia là một nữ tử cao gầy đang hào hứng lôi kéo mấy người, tìm vị trí chuẩn bị thả đèn.

Đó là A Nô, Tâm Tuyết, tửu bà và A Thạch, còn có… Mạnh Vãn Yên.

Ánh mắt Diêm U đảo qua, dừng tại bên người nữ tử điềm tĩnh lạnh lùng, khóe miệng không khỏi hơi cong. Chỉ thấy y nhân đằng xa đang đỡ sườn đèn, yên lặng nghe mọi người tán gẫu, thỉnh thoảng lên tiếng trả lời, sắc mặt nhu hòa, không phát hiện ai đó nhìn mình chằm chằm.

Một cơn gió thoảng thổi qua tường trĩ điệp*, lụa mỏng trắng phe phẩy.

*Trĩ điệp: Một cách đo công trình kiến trúc ngày xưa, một trượng vuông gọi là “đổ” 堵, ba đổ gọi là “trĩ”. Vì thế nên những bức tường thấp trên mặt thành gọi là “trĩ điệp”.


Minh Vương điện hạ khẽ cười, nàng phất tay ra hiệu đuổi thị nữ đi, thong thả bước sang bên kia.

“Khụ khụ, A Nô và tửu bà này, chúng ta đi chỗ khác thả đèn đi.” Bà chủ tiệm trà phát hiện thân ảnh ai đó đầu tiên, nàng nháy mắt với mọi người. Sau đó vỗ nhẹ bờ vai gầy nhỏ của Mạnh Vãn Yên, chớp chớp đôi mắt tinh nghịch nhưng không mất đi vẻ tao nhã, thốt ra những lời hơi mờ ám: “Vãn Yên à, muội ở lại đây là được rồi.”

A Nô đang vui vẻ nghe vậy, nàng cau mày hỏi: “Sao phải đi chỗ khác chứ? Ở đây cũng tốt mà?” Lập tức tửu bà trừng mắt: “Con nít thì ngoan ngoãn nghe lời đi, hỏi nhiều làm gì?” Nói xong cũng lôi kéo mọi người rời khỏi, trước khi đi còn quay đầu cười gian. Minh Vương điện hạ thấy thế, nàng buồn cười lắc đầu — những con dân Minh Giới của nàng đúng là càng ngày càng tri kỷ thân thiết, biết cách hành xử…

“Này? Các ngươi…” Chứng kiến vẻ mặt như bà mai của mọi người, Mạnh Vãn Yên vẫn chưa hiểu gì, nàng định đuổi theo hỏi lại, chợt nghe thấy tiếng bước chân sau lưng mình, lập tức nàng có linh cảm xấu.

Đã nói là không muốn đến đây thả đèn rồi… Mọi người lại còn cố ý rời đi! Đúng là…

“A Mạnh vẫn chưa thả đèn sao?” Một âm thanh quen thuộc vang lên, ngữ điệu chậm rãi ôn hòa, nhưng bạch y mỹ nhân thì có cảm xúc như muốn lườm rách mặt ai đó. Nếu biết trước thì nàng đã không đồng ý cùng nhóm Tâm Tuyết tới đây rồi, có trời mới biết nàng không muốn nhìn người kia đến mức nào. Thế nhưng mà, sao càng ghét của nào trời trao của đấy vậy nhỉ…

Mỹ nhân lạnh mặt quay người lại, thanh âm xa cách: “Miễn là không phải tối nay, lúc nào thả đèn cũng được.”

Ý nói: Ta thả lúc nào cũng phải báo cho ngươi biết chắc? Hừ, bớt chõ mũi vào thì có phải đỡ thấy nhục không?

“…Nàng ước gì thế?” Diêm U không để tâm đối phương kiếm cớ gây gổ với mình, nàng nghoẹo đầu nhìn Mạnh Vãn Yên, vẻ mặt hiếu kỳ như một đứa trẻ con, đôi mắt tím long lanh, có chút… ừm… đáng yêu? Mạnh Vãn Yên giật mình, nàng quay mặt đi: “Ngài không cần phải biết, thưa vương thượng.”

Nói xong, ánh mắt bạch y mỹ nhân hiện lên một tia gian xảo hiếm thấy, nàng cố ý nghiêng đèn, nét chữ hiện hiển rõ ràng trên khung trước mặt ai đó, khiến người ta có cảm giác nàng đang trả thù.

Trên đèn nắn nót ba chữ “Hứa Tử Hàn”, đó là tên kiếp này của Lưu Minh Cẩm.

Minh Vương điện hạ hít sâu một hơi, gương mặt tuấn tú tuyệt mỹ phẫn nộ, tức tối nói: “Nàng cố ý chọc giận ta.” Chậc! Thật hối hận khi nhẹ dạ nói cho nàng ấy biết tình huống kiếp này của nam nhân kia… Nữ nhân này đến chết vẫn không bỏ được tính cố chấp…

“Ồ, chuyện này không liên quan gì đến ngài đâu, chẳng qua ta có vướng mắc trong lòng mà thôi.” Cho nên đừng tự mình đa tình nữa. Mỹ nhân thoải mái nói.

“Nàng…” Vị điện hạ nào đó á khẩu mất một lúc, mi phượng trợn trừng, sắc mặt khó coi. Mạnh Vãn Yên nhìn đối phương khó chịu, nàng chợt thấy hả hê, âm thầm cong môi, sau đó xoay người về phía ngoài tường trĩ điệp, khẽ nâng đèn, từ từ buông tay ra.


Mạnh Vãn Yên không thèm để tâm oán khí bừng bừng bên cạnh mình, nàng tập trung dõi theo đèn trời dần bay xa.

Đúng lúc này chợt người nọ nhích người lại gần, sau đó phủ bàn tay lành lạnh mềm mại của mình lên tay trái Mạnh Vãn Yên, đầu ngón tay khẽ vuốt dưới lòng bàn tay nàng.

Dường như có luồng điện chạy xẹt qua, Mạnh Vãn Yên rùng mình, tâm trí chợt loạn. Mà đèn trời trên cao cũng hơi chấn động, khựng lại giữa không trung, không tiến thêm được nửa bước. Mạnh Vãn Yên nhíu mày, dùng sức hất tay Diêm U, đôi mắt xinh đẹp uất ức: “Ngươi… ấu trĩ!” Đường đường là Minh Vương, vậy mà cũng biết giở trò quấy rối… Còn gì đáng ghét hơn nữa chứ!

“Này này, nàng to gan thật đó!” Minh Vương điện hạ bị mắng chợt khoanh tay trước ngực, cúi đầu nhìn Mạnh Vãn Yên, khuôn mặt hờn dỗi. Dám mắng ta ấu trĩ… để xem nữ nhân chết bầm này còn dám làm càn hơn nữa không?

Bạch y mỹ nhân ngẩng đầu lên, bồi thêm một câu: “Vừa ấu trĩ vừa đáng khinh!”

Nói xong liền phất tay áo, xoay người đi sang chỗ khác. Diêm U vội vàng đuổi theo, chợt phát hiện xung quanh không còn một ai, nàng giật mình không hiểu nơi này đã “thanh lọc” xong từ khi nào, nhưng đây không phải là vấn đề trọng điểm. Diêm U bước gần Mạnh Vãn Yên, bá đạo mà kéo tay y nhân, nói: “Ừm, nàng hận bản vương thì cứ hận đi. Dù sao cũng còn hơn là không thèm nhớ đến.”

Mạnh Vãn Yên trợn mắt, giận dữ nhìn Diêm U.

Diêm U chỉ cười khẽ, nàng dịu dàng đổi thành kiểu nắm mười ngón giao nhau: “Cũng được, nếu phải dùng đến cách thức đáng khinh này mới có thể vây nàng ở lại cạnh mình, ta cũng chấp nhận.” Diêm U không để tâm Mạnh Vãn Yên cố sức giãy giụa, vẫn nắm chặt tay y nhân, vai kề vai cùng bước, nhếch mép nói tiếp: “Ừm ờ… hận đi hận đi, cũng giống như lão phu lão thê… bầu bạn bên nhau suốt nhiều năm vậy…”

“Đồ mặt dày!” Mạnh Vãn Yên ngừng kháng cự, hận đến mức không thể dùng nhãn đao đâm chết người kia.

“Nếu không thể có cả mỹ nhân lẫn sĩ diện, vậy thì vứt sĩ diện đi.” Minh Vương điện hạ nghiêm túc nói.

“Ngươi…”

Mạnh Vãn Yên kinh ngạc nhìn Diêm U, chợt cười khẩy: “Ồ, vương thượng à, ngươi sa đọa đi nhiều đấy.”

“Đúng đó, kiếp này bản vương lỡ thích nàng rồi, đành chịu trở thành đế vương bại hoại đạo đức, chìm đắm trong trụy lạc thôi…”

“…”

Trên trời dày dặc thiên đăng, dưới đất ồn ào náo nhiệt, cánh hoa màu hồng nhạt theo gió bay qua tường trĩ điệp, rơi trên gạch đá xám xanh. Ngay đầu hành lang, hai thân ảnh dần dần khuất bóng…


——————————————————————————————————

… Được rồi, đến giờ mọi người bày tỏ nguyện vọng nào:

Muội muội: (đột ngột xuất hiện) Lão nương muốn nhất thống hậu cung của Diêm U!

Diêm U: (hoảng sợ) Ta có hậu cung từ lúc nào?

Một nữ nhân nào đó: (nức nở) Vương thượng quên chúng ta rồi… hu hu hu…

Diêm U: (kinh hãi) Hả? Nữ nhân kia là ai vậy?!

Tiểu Bạc: (xua tay) Được rồi được rồi, đừng lộn xộn nữa, nghiêm túc chút coi! Muội muội kia về Hoang Uyên của ngươi mà chơi đi, mang cả nữ nhân nào đó theo nữa. Khụ khụ, dưới đây là những nguyện vọng của mọi người trong Minh Giới bị ta vạch trần đó á ha ha ha. Vì vậy:

Ngưu Đầu — mỗi ngày được đánh mạt chược!

Triệu Minh — Vương thượng tăng tiền tháng lương!!

Tâm Tuyết — Mở thêm chi nhánh, độc chiếm Minh nhai.

A Nô — Kinh doanh chi nhánh, độc chiếm bà chủ!!

Trì Hàn — Bắt hết quỷ linh đào tẩu, sau đó ném xuống lao ngục làm khổ sai (cười gằn) ha ha ha.

Phong Vô Nhai — ừm à… (chọc chọc hai đầu ngón tay) lột mặt nạ nữ nhân nào đó…

Diêm U — ừm… (chăm chú nghĩ) Tối nay A Mạnh đến chỗ bản vương thị tẩm!

Mạnh Vãn Yên — Diêm U!!! Đi chết đi!! (tiểu Bạc: Oa, các ngươi siêng năng thật đó!!)

Tác giả có lời muốn nói: Tác giả không ý kiến, mệt quá… Chợp mắt tý đã…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.