Đọc truyện Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang – Chương 30Long Ngao Và Kiếm
Muốn mang nàng ta đi sao? Nhưng ta không chấp nhận.
Câu nói ngắn ngủn, khí phách mạnh mẽ, kinh hoàng dậy sóng.
Ngũ quan thụ yêu càng thêm méo xẹo: “Ha ha ha ha, cùng lắm thì ngươi cũng chỉ đạt mức nghìn năm tu vi, còn ta đây đã lên đến hơn ba nghìn năm đạo hạnh rồi! Ngươi sẵn sàng từ bỏ mạng sống chỉ vì một ả ma đầu sao? Đúng là không biết điều, tự tìm đường chết!”. Nó cười như điên, chợt một bên tường chắn bị kình lực phá vỡ, chấn động đến mức thịt nát xương tan, gạch bay tứ tung, cát bụi tán loạn, vô số nhánh cây ngọ nguậy, sinh trưởng lớn mạnh.
Vù! Vòng bạc đính sau chuôi đao xoay tròn, bộc phát tiếng leng keng. Yêu khí nồng đậm, ngưng tụ giữa không trung.
Tiếng cười của thụ yêu càng thêm chói tai, nó vươn cành nhọn về phía Phàn Thiện: “Đã vậy thì ăn cả hai ngươi luôn. A ha ha ha ha!”
Phàn Thiện cấp tốc bày kết giới bảo vệ Câu Nguyệt, sau đó nghiêng người né tránh, không ngờ thụ yêu này xuất thủ cực kỳ tàn bạo, kình khí cường đại khiến Phàn Thiện mất thăng bằng. Nàng vội vàng nhảy vọt lên, vẩy đao, tia sáng lạnh lẽo xẹt xuống chém đứt cành nhọn, nhựa cây văng tung tóe, ngay tại chỗ đứt hiện vết cháy sém, tỏa khói kêu tách tách. Mà nhánh cây bị chém rơi đã phát triển thành một gốc cây nhỏ, tốc độ tăng trưởng nhanh đến kinh người.
“Yêu quái chết toi này đã luyện tà thuật gì vậy?” Câu Nguyệt khẽ hốt hoảng.
Ánh mắt Phàn Thiện hơi trầm xuống, nàng truyền linh lực vào trong thanh kiếm, đồng thời vung chưởng về phía Câu Nguyệt, đẩy cả người lẫn kết giới tránh xa đến một chỗ an toàn hơn. Người trong kết giới bất mãn: “Đại cẩu, ta không yếu như vậy đâu.”
Người bên kia làm lơ, cũng không có thời gian để ý Câu Nguyệt đang kháng nghị. Đống dây leo mới mọc tỏa gai nhọn, chớp mắt đã xông tới chỗ Phàn Thiện, sát khí bừng bừng, nàng không thể không chuyên tâm đối phó.
Phàn Thiện chưa bao giờ gặp đối thủ nào khó nhằn như con thụ yêu có đạo hạnh cao thâm, xuất chiêu tàn nhẫn như thế này. Giữa vô số dây leo, nàng luồn lách né tránh, đường kiếm biến ảo, nhánh cây bị chém đứt lại mọc lên, liên tục không ngừng, hơn nữa càng hấp thụ thêm nhiều địa khí thì sức mạnh càng tăng vọt. Cứ tiếp tục như vậy, các nàng tất bại.
“Hừ, nhãi ranh vẫn còn non lắm.” Thụ yêu quơ vuốt, cười rùng rợn. Bỗng ánh mắt nó lóe lên tia tàn độc, gầm một tiếng, nó đổi thế tiến công, biến đống dây leo thành roi gai, đánh về phía Câu Nguyệt.
Phàn Thiện thầm hoảng hốt, lực chú ý bị phân tán nên không phát hiện bên chân rung rung, nháy mắt rễ cây từ dưới đất trồi lên, quấn chặt chân tay nàng, đống dây gai đằng sau thừa cơ định đánh lén.
“Đại cẩu!” Câu Nguyệt kêu lên thất thanh, đồng tử co lại. Giờ khắc này nàng cảm giác trong người như có cái gì đó nổ tung, sắc đỏ tanh nồng bao trùm cả hai mắt.
Tay chân Phàn Thiện bị trói chặt, không thể động đậy được gì. Ngay tại thời điểm chỉ mành treo chuông, nhanh như chớp, một thân ảnh chạy vọt ra sau lưng nàng. Xoẹt một tiếng, đống dây gai định đâm thủng tim Phàn Thiện bị chặt đứt! Nàng nhân cơ hội này thoát thân, sau đó xoay người thì thấy Câu Nguyệt đã phá tan kết giới, bay đến chỗ mình. Nhưng lúc nhìn rõ diện mạo đối phương, Phàn Thiện chợt biến sắc.
Lúc này Câu Nguyệt hơi thở gấp, đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt dữ tợn, móng tay dài ra mấy tấc như vuốt nhọn… Đây là dấu hiệu bị cuồng hóa. Nhìn thấy chùm gai độc lại tràn đến, đôi mắt Câu Nguyệt tựa như đang rỉ máu, nàng cười khẽ, uyển chuyển vọt thẳng lên phía trước, móng vuốt vung xuống, tia sáng đỏ lóe lên, dây leo dày đặc bị kình khí cường đại xé nát thành trọ bụi.
Ma lực thật khủng khiếp. Thụ yêu thấy vậy, ánh mắt càng tham lam điên cuồng.
Lập tức Phàn Thiện lạnh lùng quát: “Đừng động ma niệm!” Nàng vung đao chém đống dây leo gần mình, lách thân đến trước mặt Câu Nguyệt, nhập hai ngón tay truyền linh khí vào giữa mi tâm người đối diện. “Câu Nguyệt, tỉnh lại mau!”
“Đại cẩu…” Tròng mắt đỏ ngầu của Câu Nguyệt dần nhạt đi, nàng ngơ ngác nhìn đối phương. Phàn Thiện âm thầm nhẹ nhõm, trầm mặc nhìn nàng một lúc, sau đó nhanh chóng điểm vài huyệt đạo lên người mình, dùng linh lực hóa giải khối đen tụ bầm trên tay chân lúc bị đám dây leo trói chặt vừa nãy.
Trong khoảnh khắc, dây leo đã kết thành một trận pháp, thu hẹp khoảng cách quanh hai người, đống dây bị đứt lại sinh trưởng, đan thành một bức tường dày, rất khó để phá. Bên trán Phàn Thiện toát một lớp mồ hôi mỏng, lưng đối lưng với Câu Nguyệt, vờn nhau với đống dây mây tựa như độc xà, trong lòng thì suy nghĩ biện pháp đối phó, chợt nghe thấy tiếng xé gió lao tới.
Vút!
Một chiếc lưỡi hái đen đang xoay tròn, tốc độ nhanh đến mức chỉ thấy được cái bóng. Lưỡi hái đánh trúng mắt trận theo hướng Bắc Cực Tinh, chém một đường toang hoác trên bức tường dây mây dày đặc, dưới kình khí bức người, cát bụi lẫn tro tàn bay tứ tán. Lưỡi hái lại xoay trở về tay chủ nhân.
Hắc bào nữ tử đứng giữa không trung, mặt nạ màu bạc phản chiếu ánh trăng. Nàng lạnh lùng liếc nhìn thụ yêu, theo sau là một thanh y mỹ nam bước ra từ trong rừng rậm. Mỹ nam cười mỉm, khẽ lay quạt giấy, nhìn vô cùng tao nhã.
“Các ngươi là người phương nào?” Thụ yêu thấy có kẻ phá đám, giận dữ hét.
Mỹ nam tử không chút hoang mang, vẫn phe phẩy quạt giấy, thản nhiên nói: “Gặp chuyện bất bình nên ra tay nghĩa hiệp mà thôi.”
Thụ yêu nghe xong liền xòe nhánh gai, cát bay đá chạy, đống lá trên đầu nhao nhao rụng xuống. Phong Vô Nhai sững sờ: “Làm gì vậy?” Định biến thành cây trọc à?
Đống lá nhanh chóng tụ lại, nháy mắt gom thành một chùm, yêu khí cuồn cuộn, hóa thành vô số phi tiêu bén nhọn bay tới. Phong Vô Nhai lại sững sờ, vội vàng lùi bước, nàng gấp quạt, biến ra Phán Quan bút, vẽ phù ấn rồi chập hai ngón tay niệm chú: “Phong lôi thủy hỏa, minh lộc mau tới! Cấp cấp như luật lệnh!” Tức khắc pháp bàn khổng lồ xuất hiện, hào quang chói mắt, minh hỏa màu lam bùng lên từ trong pháp bàn, nuốt gọn phi diệp, lan thành biển lửa.
“Minh hỏa!” Đôi mắt đục ngầu của thụ yêu co lại. “Thì ra các ngươi đến từ Minh Giới.” Nó hoảng sợ kêu lên, vung tán cây khổng lồ định dập lửa, cát bụi bay loạn xạ, rễ cây dưới mặt đất cũng đồng thời di chuyển, biến thân nhằm tránh thoát hỏa thế.
Trì Hàn đứng bên lạnh lùng phất tay áo, phút chốc vài cây Tỏa Yêu Đinh cỡ lớn cắm phập xuống đất, khóa chặt đống rễ, cắt đứt địa khí. “A!” Thụ yêu co quắp, kêu gào thảm thiết. Nhưng nó vẫn chưa từ bỏ ý đồ, lại điên cuồng vươn dây gai về phía Câu Nguyệt.
Lập tức Phàn Thiện lướt ngón tay dọc lưỡi kiếm, máu thấm vào thân đao, hòa thành một thể. Nàng khẽ hô: “Bạch Chúc!” Khí cụ trong tay rung rung như đáp lại nàng, ánh bạc lóe sáng, linh khí kết tụ.
Hai tay Phàn Thiện nắm chặt chuôi kiếm, nàng phi thân nhảy lên, hét: “Trảm!” Gió cát mù mịt, hàn quang lạnh đến thấu xương, trường đao chém đứt đại thụ thành hai khúc.
Uy lực khổng lồ, ngay cả Trì Hàn vốn không cảm xúc cũng thoáng khiếp sợ. Nhưng thứ khiến nàng e ngại nhất chính là thanh kiếm kia, thân kiếm thẳng dẹt, vòng bạc cán đen, mũi kiếm lạnh lẽo rợn người. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là thần khí Bạch Chúc.
Bạch Chúc là kiếm nhưng không phải kiếm, không chính không tà, nguyên thần của nó là đàn trúc, sau đợt đại kiếp nạn trong Tam Giới thì biến mất, không rõ tung tích suốt mấy ngàn năm qua. Ai ngờ nó lại xuất hiện ngay tại đây, hơn nữa đã nhận chủ rồi sao?
Thụ yêu rú lên rồi ngã xuống, khuôn mặt bị chém đôi, trông rất đáng sợ: “Không thể! Tuyệt đối… không thể…” Chưa kịp nói hết, nội đan trong cơ thể nó nổ tung, đại thụ cháy thành tro bụi, hồn phi phách tán, chỉ còn lại một đốm lửa tàn bay lả tả.
Khôi bào nữ tử đứng trong gió, y sam phấp phới. Nàng thu kiếm, quay đầu nhìn nhóm Phong Vô Nhai, lãnh đạm nói: “Đa tạ đã cứu giúp.” Câu Nguyệt đồng thời phủi bụi dính trên người, bước tới cạnh nàng.
“Không có gì.” Trì Hàn đứng gần nhất, lạnh lùng đáp. Nàng nhìn chằm chằm Câu Nguyệt bên cạnh Phàn Thiện, nhận ra đối phương là miêu yêu, hơn nữa ma khí trên người rất đậm, chứng tỏ đã có ma nguyên! Nữ chủ nhân của Bạch Chúc thì ẩn chứa tiên khí, đã tu thành tiên cơ, một ma một tiên… Khoan đã, nguyên thần của nàng ta là tam nhãn linh khuyển ư?
Trì Hàn khai thông thiên nhãn, nàng nhìn thấy một con chó lớn lông vàng, nhưng hình thể thì lại cao to hơn hẳn linh khuyển thông thường, con ngươi màu hổ phách, khí thế dũng mãnh uy nghi, nhìn kỹ thì không thấy giống lắm… Trì Hàn chăm chú quan sát, chợt ngờ ngợ — không lẽ là Long Ngao?
Long Ngao… hậu duệ của Thần tộc thời thượng cổ? Trì Hàn khẽ hoảng sợ, nhưng thanh y Phán Quan bên cạnh thì hí hửng, ánh mắt sáng rỡ như thể thấy người quen vậy, nàng tươi cười tiến đến, hớn hở nói: “Ngươi là Tam Nhi phải không?”
Đúng là người quen ư?
Nghe được tên cũ, Phàn Thiện hơi chấn động, nét lạnh lùng trên gương mặt có chút tiêu biến, nữ tử đã ẩn dấu tai mèo bên cạnh thì biến sắc.
“Tam Nhi? Quan hệ giữa các ngươi là gì? Sao gọi tên thân mật vậy?” Câu Nguyệt nghiêng thân che lại Phàn Thiện, khuôn mặt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương. Sau đó nàng quay đầu, đôi mắt xinh đẹp trợn trừng với Phàn Thiện, hung dữ nói: “Còn nữa, Đại Cẩu! Nhũ danh đáng yêu như thế mà sao không nói cho ta biết hả?”
“Đại cẩu?” Đến lượt Phong Vô Nhai giật mình, nàng nghi hoặc há hốc mồm, ánh mắt bắt đầu lóe lên tia soi mói. Phàn Thiện mất tự nhiên quay mặt đi, lảng sang chuyện khác: “Khụ, các ngươi tới đây để…”
“À, chúng ta tới để bắt một quỷ hồn đang lẩn trốn, không ngờ gặp được ngươi ở nơi này.” Phán Quan đại nhân nhanh chóng ra vẻ ngây ngô, hiền từ hỏi: “Mấy năm nay ra sao rồi?”
“Cũng không tệ.” Phàn Thiện gật đầu, nhìn thấy cố nhân lại nhớ đến chút chuyện xưa, khuôn mặt nàng cũng dịu dàng hơn chút. Câu Nguyệt thấy vậy, bắt đầu hơi xù lông. Nàng cười mỉm với Phong Vô Nhai, bổ sung: “Mấy năm nay ở chung với ta nên rất thoải mái.” Nhưng trong lòng thì dùng tâm ngữ với Phàn Thiện, bất mãn hỏi: “Đại cẩu, rốt cuộc tên tiểu bạch kiểm này là gì của ngươi hả?”
“Chỉ là bằng hữu thôi.” Tâm ngữ bên kia chậm rãi truyền lại đáp án.
“Mỹ nhân này là…?” Phong Vô Nhai nhìn con mèo nào đó.
“Câu Nguyệt.” Nàng thong thả xưng tên, híp mắt, cực giống một con hồ ly.
Phong Vô Nhai cũng chỉ tay vào hắc bào nữ tử bên cạnh, giới thiệu: “Đây là Ty Mệnh Minh phủ chúng ta, Trì Hàn. Tam nhi à, ngươi chưa gặp bao giờ nhỉ? Hắc hắc.” Đáy lòng Phán Quan đại nhân lại bắt đầu rạo rực, mà người trong mộng đứng cạnh vẫn trầm mặc, vì vậy nàng ngượng ngùng cười vài tiếng. Những người còn lại thì gật đầu, coi như đã biết.
Phong Vô Nhai quan sát Phàn Thiện một lúc, đôi mắt lóe sáng, ngữ điệu thích thú, giống như trưởng bối mừng cho đồ đệ: ” Ôi chao, tu vi tăng không ít đó nha.”
Phàn Thiện không đáp, Phong Vô Nhai vẫn rất vui vẻ tán gẫu, mà câu kế tiếp kia khiến con mèo đang xù lông nào đó xìu hẳn vì sung sướng.
“Phì ha ha ha… Thật tuyệt khi có một hiền nội trợ trong nhà. Coi bộ mấy năm nay Tam Nhi sống không tệ, có gái đẹp như hoa ở bên, người khác nhìn mà ghen tị.” Bất ngờ thật đó nha, ai mà tưởng tượng nổi nàng ta đã sớm ôm được miêu yêu xinh đẹp này về rồi… Nói vậy thì tên kia cũng không cần phải lo lắng nữa… Á ha ha ha… Ôi chao? Không biết tên kia đã biết chuyện này chưa nhỉ?
Muốn tám chuyện với Tư Đồ Ngu quá! Làm sao bây giờ?
Phong Vô Nhai mập mờ nhìn qua nhìn lại giữa hai người. Hắc bào nữ tử đứng cạnh chỉ im lặng quan sát, như có điều suy nghĩ.
Đang nói chuyện, bỗng bên trong áo choàng của Phong Vô Nhai chấn động, ánh sáng nhạt lóe lên. Trì Hàn nhìn sang: “Gì vậy?”
“Hả?” Phong Vô Nhai hơi nghi hoặc, chốc sau như nhớ tới cái gì, nàng vội vội vàng vàng xuất ra minh bàn từ trong ống tay áo, kêu khẽ: “Minh bàn có phản ứng rồi.”
Chứng kiến màn hình trong minh bàn, Phong Vô Nhai cùng Trì Hàn liếc mắt nhìn nhau. “Hắn đang ở đây.”
“Có chuyện gì thế?” Câu Nguyệt thấy sắc mặt hai người nghiêm túc, thắc mắc. Không chờ đối phương kịp trả lời, nàng cũng cảm nhận được khí tức khác lạ, phát ra từ đằng sau tường chắn bị hư hại bên kia.
Vừa tiêu diệt xong một con thụ yêu, chẳng lẽ lại xuất hiện thêm một yêu quái nào khác đáng sợ nữa sao!?
Bốn người đều tập trung nín thở, dán mắt nhìn vị trí phía sau bức tường.
Tiếp đó, một thân ảnh cao lớn từ trong bóng tối đi ra, lưng hùm vai gấu, khuôn mặt được bao phủ bởi một lớp lông xanh vàng, không rõ dung mạo, nửa người nửa thú, răng nanh dài đến mức trồi hẳn ra ngoài, nhìn thật đáng sợ.
Đây chính là Trương Khanh – quỷ hồn bị nhóm Phong Vô Nhai truy nã, không ngờ đã biến thành hình dạng này.
Ngoài dự đoán là lúc Trương Khanh nhìn thấy hai âm ty nhưng không hề bỏ trốn, trái lại hắn nghẹn ngào kêu vài tiếng gì đó, đi thẳng đến chỗ các nàng, dáng vẻ có hơi chật vật gượng gạo, bước chân cà nhắc.
Phong Vô Nhai lặng lẽ thu tay vào trong ống tay áo, chuẩn bị xuất vài lá bùa, chợt một bàn tay khác nhanh chóng đè nàng lại. Trì Hàn lắc đầu nhìn nàng, ngụ ý không nên động thủ. Tuy Phong Vô Nhai hơi nghi hoặc, nhưng cũng biết Trì Hàn sẽ không hành động gì thiếu suy nghĩ, nàng dời mắt nhìn quái vật đang khập khiễng đến gần, chợt hiểu ra.
Dường như đối phương không có ác ý.
Con quái vật dừng lại trước mặt các nàng, từ từ biến về hình người.
Đối phương là một nam nhân có gương mặt anh tuấn, nhưng vì đã chết nên da dẻ cực kỳ tái nhợt, âm khí dày đặc. Hắn nhìn lướt qua các nàng, sau đó dừng tại trên người Phàn Thiện, tròng mắt rung động. Trước sự khó hiểu của mọi người, hắn buồn bã nở nụ cười, thanh âm khàn khàn: “Tiên nhân còn nhớ Khinh Ngữ hồ không?”
——————————————————————————————————————
Câu Nguyệt: (xù lông) Khinh Ngữ hồ? Khinh Ngữ hồ là gì?!
Trì Hàn: (bình tĩnh) Là một hồ nước ở Ấp Thành, ngoại ô biên cảnh Thương Kỳ.
Phong Vô Nhai: (kích động) Là danh lam nơi cõi tiên, trời xanh mây trắng, hoa thơm chim hót, phong cảnh tuyệt vời. Rất thích hợp cho các thanh niên trẻ tuổi tình cờ gặp gỡ, nhất kiến chung tình, đàm tình thuyết ái.
Diêm U: (mỉm cười) Hoan nghênh ngươi ghé thăm Khinh Ngữ hồ trong Thương Kỳ!
Mọi người: (sáng tỏ) — À…
Phàn Thiện:…