Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang

Chương 2Nữ Đầu Bếp Riêng Của Minh Vương


Đọc truyện Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang – Chương 2Nữ Đầu Bếp Riêng Của Minh Vương

Mặc dù không có mặt trời và mặt trăng, nhưng cõi âm cũng phân chia ngày sáng đêm tối, có điều bầu trời ban ngày ở nơi này gần giống như bầu trời nhá nhem sắp đổ mưa trên dương gian, hoàng hôn ảm đạm, lúc nào cũng khiến lòng người không khỏi u sầu.

Mạnh Vãn Yên không thích nơi này, dù cho nàng ở đây rất lâu, đã dần dần thích ứng chốn âm u quanh năm. Có lẽ nàng vẫn còn hoài niệm cảm giác ấm áp của ánh mặt trời chói chang, xuân về hoa nở, cảnh sắc vui tươi bạt ngàn.

Mà lúc này, nàng đang bưng mâm gỗ đàn hương chạm hoa nạm ngọc, bước đi trên hành lang dài thăm thẳm. Hộp đựng thức ăn tinh xảo bốc lên mùi thơm mê người, hòa lẫn vào trong gió, mãi vẫn chưa tan hết. Chớp mắt, Mạnh Vãn Yên thất thần…

“Ngươi… về sau sẽ phụ trách nấu bữa tối cho ta.” Thanh âm không chút nhiệt độ vọng vào trong tai.

Năm ấy, nữ tử xinh đẹp quỳ gối trước đại điện Minh Vương, sắc mặt tái nhợt: “Không được, ta không thuộc về nơi này!” Nàng trợn mắt nhìn Quỷ Sai có diện mạo hung ác đứng hai bên đại điện, lắc đầu, bên trong ánh mắt tràn ngập hoảng sợ khiếp nhược: “Minh Vương, cầu ngài cho ta được gặp chàng!”

Thảm lót trải sàn màu đỏ sậm từ dưới đầu gối kéo dài lên đến từng bậc thềm đá phía trước.

Trên ngai là một nữ nhân đang híp đôi mắt phượng. Nàng chậm rãi đứng dậy, từng bước đi xuống thềm, hắc phượng bào khẽ phất qua hoa văn điêu khắc phức tạp trên mặt đá, cuối cùng xuất hiện trong tầm mắt người đang cúi gằm.

Trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm uy nghiêm, lạnh lùng như băng: “Ngẩng mặt lên, nhìn ta!”

Ngón tay dài nhọn trắng ngần khẽ nâng chóp cằm Mạnh Vãn Yên, xúc cảm hơi lạnh khiến nàng không khỏi run rẩy. Nữ nhân nọ ép nàng ngẩng đầu đối diện mình, con ngươi màu tím sâu thẳm như đầm tối: “Vừa rồi, ngươi nói cái gì?”

Mùi Long Diên Hương nhàn nhạt bay vào mũi, Mạnh Vãn Yên cứ như vậy ngửa mặt lên, cắn môi, nói: “Minh Vương tối cao, dân nữ thỉnh cầu được đợi Minh Cẩm dương thọ tận, cùng chàng đầu thai chuyển thế, kiếp sau tiếp tục kết trần duyên.”

“Ồ, tiếp tục kết trần duyên sao?” Minh Vương điện hạ nhếch môi, giọng điệu bỡn cợt mà rét lạnh: “Hai người các ngươi đã không còn cơ hội nữa rồi.”

Mạnh Vãn Yên ngẩn ngơ, con mắt từ từ trợn lớn ánh lên hình ảnh khuôn mặt nữ nhân xinh đẹp lạnh lùng, nghe thấy đối phương nói tiếp: “Ngươi nhìn lại mình đi, xem bản thân ngươi khác đám quỷ hồn kia ở chỗ nào.” Nói xong ngón tay hơi dùng lực, đẩy mặt Mạnh Vãn Yên nhìn sang hướng cửa đại điện, ngoài điện là vài quỷ hồn mới tới đang chờ đợi được xét xử. Mạnh Vãn Yên nhìn cơ thể bọn chúng bán trong suốt, khác hẳn với mình, con ngươi đột nhiên co lại.

“Tại sao lại như vậy?” Nàng lẩm bẩm, trong mắt nổi hơi nước. Diêm U buông nàng ra, thong thả lùi về sau một bước, sau đó hai tay khoanh trước ngực, từ trên cao nhìn xuống nữ tử đang bi thương, lạnh giọng: “Minh Cẩm ca ca của ngươi sẽ ở dương gian sống khỏe mạnh cho đến khi dương thọ hao tận, còn ngươi đã được bản vương đặc biệt ban cho tấm thân bất tử, thoát khỏi lục đạo luân hồi, vĩnh viễn ở lại đây… thành người của ta.”

“Không… không được!” Mạnh Vãn Yên chợt ngẩng đầu, mở to hai mắt, không dám tin vào tai mình.

“Không muốn sao?” Đuôi lông mày Diêm U hơi vểnh lên, nhếch miệng cười tàn nhẫn: “Nếu vậy thì… nhớ kỹ, người kia sẽ phải chịu dằn vặt đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không được chết tử tế.”

“Ngươi! Thì ra ngươi là hạng người như vậy!” Mạnh Vãn Yên vừa giận vừa sợ, một giọt lệ theo viền mắt rơi xuống chiếc thảm đỏ sậm, nàng choáng váng. Tại sao lại như vậy, rõ ràng nàng sắp gả cho hắn rồi mà, tại sao bây giờ phải vĩnh viễn ở lại nơi tối tăm không ánh sáng mặt trời này chứ… Không được!

Lúc này nàng không còn cảm giác sợ hãi nữa, chuyển sang oán hận, nàng rưng rưng trách cứ: “Tại sao ngươi làm vậy?” Dựa vào đâu mà làm vậy, dựa vào đâu mà tùy tiện đùa giỡn sống chết của người khác, ngay cả tư cách chuyển kiếp làm người cũng bị tước đoạt!


“Vì sao ư…” Nữ nhân đối diện cúi người, che khuất một phần ánh sáng trên mặt Mạnh Vãn Yên, môi bạc khẽ mở, thổ khí như lan: “Nếu ta nói ta thích canh của ngươi, ngươi có tin không?”

Gió đêm hơi lạnh, thổi bay vạt áo, thổi bay cả tâm tư.

A, thích canh của ta… Ngươi đúng là đại ác quỷ.

Trong hành lang, bạch y nữ tử tạm dừng cước bộ, bàn tay từ từ siết chặt cái mâm. Ánh đèn lồng lơ lửng trên mái hiên tỏa sáng khắp nơi, dung nhan nữ tử trong quầng sáng đẹp đến không chân thực, nhưng trong mắt chỉ toàn một mảnh giá rét tiêu điều.

Từ gần đến xa, những cây cột đỏ trùng trùng điệp điệp, tận cuối hành lang chính là Tố Thần Cung – nơi Minh Vương cư ngụ.

Phía trước Tố Thần Cung là một vườn hoa, so với hai bên bờ sông Vong Xuyên hay bất cứ nơi nào khác, Mạn Châu Sa Hoa ở đây dường như càng thêm đỏ thắm, diễm lệ đến chói mắt, tựa như ngọn lửa cháy không bao giờ tắt, càng nổi bật lên sự âm u lạnh lẽo của cung điện nguy nga đằng sau nó.

Mặt đất nổi lên một tầng sương mù trắng lượn lờ, thấp thoáng ẩn hiện hoa văn điêu khắc trên nền đá xanh, trước điện dựng sáu cây cột Bàn Long Thạch, mỗi bên cột treo một cây đèn lồng trôi bập bềnh, ánh đèn màu xanh lam bó lấy thân người hai thị nữ đang đứng yên lặng trước cổng đại điện, dung nhan các nàng thanh tú nhưng không có huyết sắc. Ánh sáng đằng sau chấn song cửa được chạm trổ hoa văn cũng tỏa màu xanh lam, khác hẳn với ánh đèn đuốc đỏ vàng ở những nơi khác ngoài Minh giới khi về đêm, từ trong ra ngoài đều lộ một luồng không khí lạnh lẽo rợn rờn… khiến người khác chán ghét.

Mạnh Vãn Yên bưng mâm đi vòng qua vườn hoa, dừng chân trước cung điện, lông mi nàng hơi nhíu lại. Ngoài cửa, thị nữ vừa thấy người đến liền khom lưng, dáng vẻ phục tùng nói: “Mạnh đại nhân.” Sau đó liếc nhìn đồ trên tay nàng thì ngầm hiểu ý, nhẹ khẽ mở cửa như mọi khi, đợi nàng đi vào lại khép lại.

“Ừ.”

Mạnh Vãn Yên thản nhiên gật đầu, cất bước vào trong điện.

Cung điện hơi trống trải tràn ngập mùi đàn hương nhàn nhạt. Minh Vương điện hạ sau khi tắm xong liền thay một bộ trường bào hoa xanh nằm nghiêng trên giường, một tay cầm sách, tay kia chống hàm dưới, tà áo rộng trượt xuống, lộ ra cánh tay mảnh khảnh trắng nõn. Mái tóc đen như mực, mềm mại gợn sóng xõa trên đầu vai, vài sợi rũ xuống, phe phẩy trên cần cổ mịn màng.

Dáng vẻ chăm chú duyệt sách hiện giờ đã bớt đi vài phần uy nghiêm sắc sảo, biếng nhác mà điềm tĩnh, giống như một con sư tử lười đang thoải mái híp mắt nghỉ ngơi.

Ngửi thấy mùi đàn hương có hơi khác thường, người nằm trên giường vẫn không ngẩng đầu, bên môi nhếch một nụ cười như có như không, thờ ơ hời hợt. Mạnh Vãn Yên đi tới, đặt mâm đựng thức ăn lên bàn văn kiện rồi mở ra. Mùi thức ăn lập tức khuếch tán, hương vị mê hoặc khiến người khác không nhịn được muốn biết món ăn tối nay là gì. Bên kia, Minh Vương điện hạ cuối cùng không duy trì nổi bộ dáng thờ ơ nữa, nàng để sách xuống, chậm rãi bước đến trước bàn ngồi xuống.

“Trước đây chưa từng thấy nàng làm món này.” Diêm U thấy bữa ăn hôm nay phong phú dị thường thì hơi kinh ngạc. Nàng cầm đũa gắp một miếng nhìn như cánh hoa màu hồng nhạt cho lên miệng, từ tốn nhai, cảm nhận vị dẻo ngọt thơm dịu, như là hoa đào được nặn từ bột mì, sau khi ăn xong, đầu lưỡi lưu chút vị chua, nhưng giữa răng môi vẫn giữ lại tàn hương, trong khổ có ngọt, thực diệu kỳ. “Món ăn này có tên là gì?” Tâm tình không quá tệ, Minh Vương điện hạ liền mở miệng hỏi.

“Đào hoa y cựu.” Mạnh Vãn Yên điềm nhiên trả lời, ánh mắt lóe lên một tia khiêu khích: “Nhân diện bất tri hà xứ khứ, đào hoa y cựu tiếu xuân phong. [1] Thần làm món ăn này để tưởng niệm Minh Cẩm.”

Diêm U ngẩng đầu nhìn nàng, mắt phượng híp lại: “Vậy à, về sau đừng làm món ăn này, bản vương không thích.”


“Ồ, vậy thì khó cho thần rồi, bởi vì mỗi lần thần nấu ăn đều mang đầy tình này.” Mạnh Vãn Yên chợt cong khóe môi, cười ngây ngô. Cuối cùng nàng kiên nhẫn giải thích: “Thí dụ như bánh một lòng này, canh hảo hợp, món cuộn tương tư… đều là do thần nhớ đến chàng mà nghĩ ra những món đó.” Nói xong, nàng thấy ánh mắt đối phương u ám, ý cười càng sâu: “Ha hả, đúng rồi, vương thượng thích nhất canh thịt, đó cũng là món Minh Cẩm tự tay dạy thần nấu đấy.”

“Vậy nàng làm món mới đi.” Minh Vương điện hạ đặt đũa xuống, sắc mặt khó coi.

“E rằng không như ý nguyện của vương thượng được rồi, quanh năm thuộc hạ đều ở nơi tối tăm lạnh lẽo này, thực sự không có ý tưởng sáng tạo món mới được.”

Chậc chậc, câu nói thâm độc, giọng điệu không chút sợ sệt… Dung mạo thanh thuần trước mặt đâu còn dáng vẻ sợ hãi đáng thương năm xưa khi lần đầu tới nơi đây nữa.

Diêm U ngồi dậy, lạnh lùng nhìn nàng: “Vì chuyện hôm nay nên nàng mới trút giận lên ta à?” Vừa nói, thân thể nghiêng về phía trước, giọng điệu có chút bỡn cợt: “A Mạnh à, thời điểm nàng nấu ăn đã bao giờ nghĩ đến chuyện hạ độc trong đồ ăn chưa?”

“Có nghĩ.” Bên kia không chút do dự trả lời.

“Sự thành thật của nàng thực khiến người khác khó chịu đấy.”

“Vậy thì đừng hỏi.”

Diêm U không nói gì, trầm mặc nhìn nàng chằm chằm một lúc, sau đó chợt lùi xuống, đôi lông mày giãn ra. Mạnh Vãn Yên ở trước mặt người khác đều lãnh đạm ôn hòa, tao nhã lịch sự, vậy mà trước mặt Diêm U thì như con mèo xù lông, nét mặt đề phòng, nhe nanh giơ vuốt, động chút là chế nhạo, giọng điệu lạnh nhạt, câu cú châm chọc, vậy mà bản thân lại không làm gì được nàng.

“Trước đây nàng… đâu có như vậy.” Đáy mắt Diêm U xẹt qua một tia khổ sở, nhưng rất nhanh tan biến như ảo giác. Mà từ trước đây là chỉ khi nào, đến bản thân nàng cũng không nói được. “A, đến khi nào thì nàng mới có thể cam tâm tình nguyện nấu một bữa cơm vì ta đây.” Nàng nhẹ giọng nói.

“Hiện tại thần chính là cam tâm tình nguyện. Cam tâm vì ngài làm những thứ này, đổi lấy chàng được sống khỏe mạnh trên nhân gian.” Nữ tử ngồi nghiêm chỉnh trên bàn trà bên kia hờ hững trả lời.

Ánh mắt Diêm U tối sầm, cuối cùng hít một hơi thật sâu, vung tay áo, nói: “Nàng đi đi.”

“Tạ ơn vương thượng.” Mạnh Vãn Yên nghe xong liền đứng dậy, thẳng thừng bước đi không chút lưu luyến, như thể nàng không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa.

“Hừ, ghét ta ra mặt thì thôi, đi nhanh như vậy làm gì.” Thanh âm cửa điện đóng mở vang lên, Minh Vương điện hạ ngồi trước bàn văn kiện nhắm mắt lại, gắng sức trấn định lồng ngực đang phập phồng, khuôn mặt tuấn mỹ bắt đầu phủ một lớp sương lạnh, nghiến răng nghiến lợi nghĩ: Đồ nữ nhân to gan lớn mật… thật sự là cố chấp ương bướng… Ghét chết đi được! Nghĩ vậy, nàng càng thêm bực bội, thuận tay cầm đũa lên rồi lại hất ra, chợt nghe thấy bên kia truyền đến tiếng kêu thảm thiết..

“Ái ui! Ai dám chọc vương thượng oai phong khôn khéo, khí độ bất phàm của thần tức giận vậy?” Phán Quan đại nhân hoa nhường nguyệt thẹn che đầu, nhặt đôi đũa ngà đi tới: “Chậc chậc, lại còn quăng đũa ra nông nỗi này.”

Người nào đó đen mặt, không nói lời nào.


Phong Vô Nhai thấy nàng như vậy, cũng đoán ra được. Hắn buồn cười ngồi xuống đối diện nàng: “Ừm, bữa ăn hôm nay nhìn không tệ, không ngại cho phép thần ăn chùa chứ?” Hắn không chút khách khí, tự mình chà đũa lên áo bào, sau đó vươn thẳng đến đống đồ ăn còn đang bốc khói trên mâm, ăn đến say sưa.

“Ôi chao, cảm giác nóng hổi trong dạ dày thật tuyệt vời.” Một mình ăn trong chốc lát, Phán Quan đại nhân cuối cùng ngừng động đũa, thở dài chép miệng. Chợt phát hiện Minh Vương điện hạ ngồi bên kia đang mím môi, thẫn thờ nhìn cái mâm lép dẹp, phượng mi khẽ nhíu, bên trong con ngươi màu tím gợn sóng, cuối cùng lộ ra vài phần… u oán.

Hì hì, nếu người này mà có lỗ tai trên đầu, bây giờ nhất định là ủ rũ gập xuống cả rồi… Phán Quan đại nhân thầm giật mình. Này này này, nguy hiểm lắm đấy, thường ngày luôn uy nghiêm, bây giờ lộ ra dáng vẻ đáng thương kia là muốn lão nương đây ăn ngươi à? Hắn gõ gõ đũa lên chén sứ xanh trước mặt Diêm U.

“Ngài không ăn sao?”

“Bị tức no rồi.”

“À…” Phán Quan đại nhân im lặng không nói, quyến rũ nhìn Minh Vương điện hạ: “Không thấy ngon miệng sao? Vậy… thần dẫn ngài đi hoa tửu uống rượu nha? Cũng lâu rồi ngài không đến Minh Nhai dạo chơi, không thì chúng ta cùng đi đi, hoặc là đến nhân gian chơi cũng được.”

“Không đi!” Minh Vương điện hạ thẳng thừng từ chối, có lẽ là bị cái tên nam nhân xinh đẹp này liếc mắt đưa tình, nàng hơi lùi về sau, giọng điệu mang vài phần ghét bỏ: “Vô Nhai, bây giờ ngươi là nam nhân, đừng có tiếp cận ta gần như vậy, cũng đừng có nháy mắt với dùng từ ngữ ám muội kia nói với ta.”

“Ngài… ngài quá bạc bẽo!” Nam nhân nghe vậy, bi thương che ngực: “Người ta vốn là nữ nhân mà, đâu phải thần muốn biến thành hình dạng như này đâu.” Hơn nữa, phân nửa chuyện này cũng là do công lao của ngài đó, hắn trề môi.

Đúng vậy, thời điểm hắn và Diêm U quen biết nhau từ mấy trăm năm trước, lúc đó Phán Quan đại nhân vẫn còn là một bé hồ yêu xinh đẹp, về sau gặp phải biến cố suýt chút nữa ngộ nhập Ma Đạo, sau nữa là thân xác bị hủy, may nhờ có Minh Vương điện hạ bảo hộ linh thể, rồi lại lập lờ đánh lận con đen, cuối cùng trời xui đất khiến thế nào mà tiến nhập vào thân xác này, không sửa đổi được nữa… Ai dà, Phán Quan đại nhân chợt xúc động vô cùng, thương tiếc bản thân một lúc lâu mới dời mắt nhìn Minh Vương điện hạ, bất mãn nói: “Dù thế nào thì chúng ta cũng là thanh mai trúc mã, vậy mà ngài dám ghét bỏ thần!”

“Chúng ta biết nhau chỉ mới mấy trăm năm, sao tính là thanh mai trúc mã được?” Minh Vương điện hạ không để ý hắn đang phẫn hận, lạnh nhạt trả lời, sau đó lấy tay xoa bóp trán, thần sắc có chút uể oải.

Lúc này Phong Vô Nhai cũng ngừng đùa giỡn, ánh mắt nhìn Diêm U có chút phức tạp: “Mặc dù thần không rõ rốt cục ngài thích nàng ta ở điểm nào, nhưng nàng ta đều không hề để tâm đến lòng tốt của ngài, hơn nữa còn cực kỳ ghét ngài. Nàng ta luôn luôn chỉ nghĩ về cái tên nam nhân kia, ngài còn định tiếp tục đến bao giờ?”

“Ta có biện pháp nào khác chứ?” Diêm U thở dài. Cái đồ nữ nhân ngu xuẩn cố chấp, sao có thể si tình đến mức như vậy! Mình kém hơn hắn ở điểm nào? Hắn có biết quan tâm như mình không? Hắn có quyền thế như mình không? Hắn có đẹp như mình không? Minh Vương điện hạ chợt hất mặt, tức giận hỏi: “Hắn có đẹp như ta không hả?”

Ể? Lần đầu tiên thấy Diêm U lộ ra cái tính trẻ con, Phán Quan đại nhân ngây người. Nhưng thân một nửa là thanh mai trúc mã của nàng, hắn nhanh chóng phục hồi tinh thần, cũng hiểu được tại sao Minh Vương điện hạ đột ngột hỏi câu này. Vì vậy hắn cong mi, nhìn cực kỳ bỉ ổi, lại gần nịnh bợ: “Tên kia không bằng một phần nét đẹp của ngài.”

“Không cần nói cũng biết.” Diêm U vung vẩy ống tay áo, đứng dậy đi vào sau tấm bình phong đầy sơn vẽ, lấy một bộ ngoại y mỏng màu mực khoác lên người, lúc đi ra đã khôi phục thần sắc uy nghiêm lạnh lùng như bình thường, thanh thản ngạo nghễ mà bước qua người Phán Quan đại nhân. Phán Quan vội gọi nàng lại: “Này này, ngài đi đâu đó?”

“Đi hoa tửu.”

Bên kia đáp gọn nhẹ, khẩu khí vô cùng… đứng đắn. Mà vị Phán Quan xinh đẹp như hoa kia nhất thời bối rối.

Vương thượng, chờ thần thiếp với…

 ————————————————————————————————

Rất lâu sau, vào một ngày nào đó…


Mạnh Vãn Yên: Nghe nói ngài đã từng rất thích đi hoa tửu phỏng?

Diêm U: Nàng nghe ai nói vậy?

Mạnh Vãn Yên: Ta sẽ không bán đứng Vô Nhai đâu.

Diêm U: (mắt phượng nheo lại) Ồ, hoa tửu là cái gì vậy? Có phải là dùng hoa để nấu rượu (tửu) không? Về sau Vô Nhai cứ khăng khăng rủ ta đi… XX lâu hay gì gì đó, nói là chỗ đó uống hoa tửu cực vui, thật sự là ta nghe mà cứ ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì cả… Có điều ta đã từ chối. Ừm ờ… bản vương không thích đi đâu hết, bản vương chỉ thích uống trà nàng pha thôi à…

Phong Vô Nhai:… Khụ!! Vương thượng…

Chú thích:

[1] Nhân diện bất tri hà xứ khứ, đào hoa y cựu tiếu xuân phong: Trích từ bài “Đề thơ ở ấp Nam Đô Thành” của Thôi Hộ. Đô Thành tức Trường An, kinh đô nhà Đường. Bài thơ ghi lại mối tơ duyên của chính Thôi Hộ với người vợ của ông.

Hán Việt:

Khứ niên kim nhật thử môn trung

Nhân diện đào hoa tương ánh hồng

Nhân diện bất tri hà xứ khứ

Đào hoa y cựu tiếu đông phong.

Dịch nghĩa:

Năm ngoái hôm nay giữa cửa trong

Mặt hoa ửng ánh sắc đào hồng

Mặt hoa nào biết giờ đâu tá

Chỉ thấy hoa cười trước gió Đông.

(Đặng Phụ,Chi hội Tây Phương – Thạch Thất sưu tập và biên soạn)

*Có bản ghi là gió xuân, cũng nghĩa là gió Đông (vì gió mùa xuân ở Trung Quốc thổi từ hướng đông tới).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.