Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang

Chương 17Số Đặc Biệt Mừng Tết Đoan Ngọ


Đọc truyện Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang – Chương 17Số Đặc Biệt Mừng Tết Đoan Ngọ

Tiết mục gói bánh tro hỗn loạn

Tết Đoan Ngọ, trong Minh thành, khu phố Đông, tiệm trà Tâm Tuyết.

Cả ba tầng lầu trong và ngoài tiệm đều dày dặc người, đám đông nhốn nháo, chen chúc đến đen thùi một mảnh, quả thực như muốn bao vây cả tiệm trà thành bánh chưng luôn. Ai cũng trợn tròn mắt, ngóc cổ nhìn vào bên trong, vài người có tuổi, tâm lý nhạy cảm đã lệ rơi đầy mặt.

Chuyện gì đang xảy ra? Sao lại đông người đến vậy? Có gì mà xôn xao như thế?! Thanh y Phán Quan gian nan đi ra từ giữa đám đông, một tay cầm micro, hướng mặt về phía màn ảnh, tiếp tục nói: “Các bạn có muốn biết nguyên nhân khiến người người đổ xô ra đường, tiệm trà đông nghịt không? Mời mọi người theo tôi cùng xem thử nào.” Hình ảnh từ từ chuyển sang cảnh đại sảnh trong tiệm trà (Phán Quan: Này, nhường một chút, đừng nóng vội, đừng có đẩy! Ái ui chân ta, bác gái đừng có chen lấn nữa, xx của ta sắp bị… nát rồi…). Đại sảnh trà quán yên tĩnh trang nghiêm, Minh Vương điện hạ, Mạnh đại nhân và quần chúng quan lại ngồi ngay ngắn, nghiêm túc chưa từng thấy, tập trung tinh thần cao độ để… gói bánh tro.

Phong Vô Nhai khập khễnh tới cạnh bàn, thâm tình giải thích: “Tại thời khắc đầy ý nghĩa này, khách khứa đầy bàn rượu, mùi bánh chưng thoang thoảng, mọi người vui vẻ tụ tập hưởng thụ bầu không khí lễ tết. Minh Vương điện hạ vĩ đại, kính mến của chúng ta đích thân đến tiệm trà vấn an đồng bào, tự tay cách gói bánh tro sao cho hoàn hảo trước mặt người dân… Đây là sự kiện chưa từng có tiền lệ, hình ảnh này thật đáng mừng, cảm động đến mức mắt lệ nhòa…”

Bỗng bên kia truyền ra một câu nói lạnh lùng như băng: “Vô Nhai, đủ rồi đấy!”

Thanh y Phán Quan run rẩy, nàng ho nhẹ hai tiếng, cuối cùng mới chuyển về chủ đề chính: “Được rồi, kỳ này Minh phủ chúng tôi may mắn mời được Minh Vương điện hạ tự tay dạy cách gói bánh tro, mọi người nhất định phải chú ý học hỏi!” Màn ảnh chiếu gần hơn, Diêm U và Mạnh Vãn Yên ngồi chung một bàn, hai người yên lặng cầm một tấm lá chuối đã được rửa sạch.

“Đầu tiên là nhúng lá chuối vào nước… sau đó dùng tay phải giữ phần trước để phòng ngừa bị lỏng.” Phong Vô Nhai mỉm cười giải thích. Diêm U len lén liếc bạch y mỹ nhân bên cạnh, gượng gạo theo sát thao tác của y nhân, mọi người cũng vội vã hành động, bắt chước từng bước một.

“Lại dùng tay phải đang nắm lá, từ từ luồn vào trong, tạo hình thành cái phễu, dùng tay trái giữ chặt. Tay phải cho gạo vào bên trong, đừng nên cho đầy quá, chỉ cho khoảng hai phần ba là đủ rồi, làm vậy để chừa chút không gian khi gạo nở ra. Lót gạo dưới xong thì vẩy thêm ít nước vào bên trên, để gạo chìm xuống…” Đang thao thao, chợt bộp một tiếng.


Âm thanh không lớn, nhưng giữa đại sảnh an tĩnh thì dường như khá vang vọng, mọi người đồng loạt sửng sốt, Phong Vô Nhai cũng ngừng nói, quay đầu nhìn lại. Chứng kiến một nhúm gạo ướt rơi xuống đùi Minh Vương điện hạ, mà tư thế thì vẫn duy trì một tay cầm phễu, một tay đang làm động tác vẩy nước, thân người cứng đờ, sắc mặt không đổi. Có điều lá phễu kia thì bị thủng đáy.

Lập tức bầu không khí xung quang trở nên căng thẳng.

Sắc mặt mọi người tái mét, đủ loại biểu cảm hiện ra trên mặt, nhìn cực kỳ khổ sở. Cuối cùng, một cảnh tượng kinh hoàng xuất hiện. Bên trong đại sảnh lục tục vang lên âm thanh lạch cạch nho nhỏ, sau đó là trên đùi ai cũng rơi xuống chút cụm gạo – ách, ngoài trừ Mạnh Vãn Yên bình thản, không hiểu tại sao, sắc mặt Phong Vô Nhai trở nên khó coi.

“Ôi chao, đúng là không dễ làm.”

“Đúng vậy, đúng vậy, khó thật đó.”

“Ha hả, không thành vấn đề, bắt đầu lại là được.”

“Ha ha…”

Xung quanh rộ lên tiếng cười…

Phong Vô Nhai xoa mồ hôi lạnh trên trán, đột nhiên Diêm U đứng dậy: “Bản vương không gói nữa.”

“Vương thượng à, ngài đừng kích động!” Một thị nữ đứng cạnh kéo lại người đang thịnh nộ…

Đến khi bình tĩnh lại, Ty Mệnh đại nhân giơ bảng hiệu: “Lần thứ hai mươi sáu, action!”

Cuối cùng, sau một hồi kinh hồn táng đảm, mọi người nơm nớp lo sợ mà gói xong, rốt cục bánh tro được chuẩn bị cẩn thận cho vào nồi. Lại qua một lúc lâu, trong mùi thơm ngào ngạt, bánh tro đã ra lò.

Phong Vô Nhai ngồi giữa Diêm U và Mạnh Vãn Yên, nàng tự tay lột một gói: “Mùi bánh tro mới ra lò là tuyệt nhất, nhẹ nhàng lột bỏ, lá chuối thơm mát biến mùi vị gạo nếp dày đặc nhạt nhẽo trở nên dịu nhẹ, không thể nghi ngờ hạt dưa chính là kết tinh của tình yêu giữa mặt trời và hoa hướng dương, còn vị ngọt của đậu đỏ thì rất dễ chịu, cảm giác hoài niệm, dai dẳng ngất ngây. Phối hợp với ngón tay cùng răng môi khiến cho cảm xúc ấm áp này lộ rõ sự phong phú ẩn sâu trong lòng, hòa hợp với nhau, trở thành ký ức tuyệt vời, vĩnh cửu trong tâm trí…”


Ăn được một nửa, thanh y Phán Quan cầm khăn tay lau qua miệng mình, mỉm cười đối diện với màn ảnh: “Trong thời đại này, mỗi người đều trải qua rất nhiều đau khổ lẫn sung sướng, những người dưới âm phủ toàn giấu nỗi đau vào lòng, biến hạnh phúc thành thức ăn, mà hương vị hạnh phúc này rơi xuống đầu lưỡi, nhưng lại chạy thẳng lên não. Cảm tạ mọi người đã theo dõi chương trình, hẹn gặp lại mọi người vào kỳ sau!”

– -Hô!!

Mọi người thở phào một hơi.

Diêm U khó chịu nhìn một nam nhân ngồi bên kia đang buông máy ảnh, vui vẻ ăn mừng, nàng liền lạnh giọng: “Khuất Nguyên, ngươi ngồi lỳ ăn bánh tro của bản vương lâu như vậy rồi, cũng nên an tâm đầu thai đi.”

“Không muốn, nhân gian hỗn loạn như thế, ở đây vẫn an nhàn hơn.”

“Bản vương bảo ngươi đầu thai, ngươi dám làm phản à?”

“Vậy ngài cho thần đầu thai thành bánh tro đi.” Một tên nam nhân ngồi ăn bên cạnh nào đó.

“Vô Nhai, mang sổ sinh tử của ta qua đây.” Minh Vương điện hạ mất kiên nhẫn đập bàn: “Kiếp sau hắn sẽ thành cây lúa nước.”

Một thị nữ bên cạnh lại lần nữa liều mình xông ra: “Vương thượng à, ngài đừng kích động.”


——————————————————————————————

Trong một cổ mộ nào đó, ánh đèn xanh yếu ớt, chợt sáng chợt tắt, ánh lên khuôn mặt đáng sợ của hai chiếc bánh tro. Một giây sau, phịch một tiếng, hai chiếc bánh cùng lúc nhảy lên, thâm trầm liếc mắt nhìn nhau.

– -Hình như hôm nay là ngày lễ truyền thuyết nào đó thì phải!?

– -Ừ!

– -Thế thì, hẳn là chúng ta nên làm gì đó có ích chứ nhỉ!?

– -Đúng!

Vì vậy, hai chiếc bánh tro cực kỳ chán nản cùng bọc bản thân bằng tấm vải bố đã được bồi táng với mình: Để cho chúng ta gói bánh tro đi!…

…Ư! Lạnh quá…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.