Đọc truyện Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang – Chương 12Tâm Tuyết
“Hắc hắc, cô nương cười nhìn thật xinh đẹp.” Bất chợt có tiếng nói vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của bạch y nữ tử.
Mạnh Vãn Yên khẽ giật mình, vừa nãy nàng… đang cười sao? Nàng nhìn lại nam nhân cao lớn đang chặn đường đi của mình, người nọ có chòm râu quai nón, đôi mắt lờ đờ vì say rượu, sắc mặt xanh đen, đôi môi trắng bệch.
Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, Mạnh Vãn Yên âm thầm lùi về sau một bước, nàng khẽ nhíu mày. Gã nam nhân kia đang say nên tinh thần không tỉnh táo, đi đứng không vững, bộ dạng khá ghê người. Thế nhưng gã không tự ý thức được bản thân, cứ nấc cục lại gần cười nói với Mạnh Vãn Yên: “Hắc hắc, cô… cô nương thật sự đẹp tựa thiên tiên, nếu có duyên thì bồi… bồi ta đây uống hai chén rượu… thế nào?”
Kiếp trước gã này là lưu manh ác bá sao? Thần sắc Mạnh Vãn Yên lạnh lùng, bàn tay ẩn dưới ống tay áo khẽ xuất pháp lực, đột nhiên có tiếng quát lớn vang lên từ sau lưng: “Vương Lão Ngũ, ngươi bị mù à? Muốn đi biên cảnh lao động phải không?!” Một nam tử mặc giáp đen từ trong đám đông xông ra, tát vào trán gã nam nhân lè nhè kia. Sau đó hắn khom người về phía Mạnh Vãn Yên, nói: “Rất xin lỗi Mạnh đại nhân, hắn không có ác ý gì, chỉ là say quá nên đầu óc lơ mơ… lỡ mạo phạm ngài.”
Mạnh Vãn Yên nhận ra nam tử giáp đen này, hắn là lính canh gác đêm của Minh Vương Điện – Triệu Minh. Nàng có chút ấn tượng với hắn, tính tình nam tử này hiền lành chính trực, không thích kết giao với lưu manh vô lại. Vì vậy nét lạnh lùng trên mặt giảm xuống, lặng lẽ thu hồi pháp lực, thản nhiên nói: “Sau này đừng có say khướt như vậy nữa.”
“Dạ dạ dạ, thần sẽ chú ý hắn hơn.” Triệu Minh luôn miệng đáp. Mặc dù nữ tử đẹp như thiên tiên này nhu hòa mềm mỏng, đoan trang thân thiện, nhưng nàng lại là người không nên đắc tội nhất trong Minh Giới. Lần trước Minh Vương điện hạ phái một vạn Minh binh ồ ạt càn quét Nam Sơn, chỉ trong một đêm đã thanh lọc hết toàn bộ yêu ma quỷ hồn trên núi, đây chẳng phải vì đám yêu sơn có mắt không tròng đó dám đả thương người trước mặt đó sao!
Gã nam nhân bên cạnh bị đánh một cái, lúc này hơi hơi thanh tỉnh, gã nhìn Triệu Minh rồi lại chăm chú nhìn bạch y nữ tử, không khỏi kêu rên: “Mạnh… Mạnh đại nhân?” Nhớ lại hành vi lúc nãy của mình, gã vỗ vỗ trán, vạn phần ảo não: “Thôi xong rồi, Vương thượng sẽ lột da ta mất!”
“Tỉnh rồi thì biến hình người đi, nhìn ngươi bây giờ như quỷ ấy.” Khuôn mặt Triệu Minh bất lực, đẩy vai gã: “Còn không mau xin lỗi đại nhân ngay.”
“Mạnh đại nhân, xin… xin lỗi ạ.” Vương Lão Ngũ biến về dạng người, gã gãi đầu, sắc mặt đỏ bừng. Có lẽ trước giờ vốn có da mặt dày, bây giờ cũng biết thế nào là xấu hổ.
Bộ dạng người trước mặt khiến Mạnh Vãn Yên buồn cười: “Thôi bỏ đi, ta không có ý định trách móc ngươi đâu.” Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, khẽ phẩy ống tay áo, thong thả bước về phía con đường dài. Đám Triệu Minh đứng yên tại chỗ, nhìn theo thân ảnh duyên dáng, bạch y phấp phới, sau đó chớp chớp mắt nhìn nhau.
“Kỳ thực Mạnh đại nhân rất dịu dàng đúng không?”
“Ôi chao… Đúng.”
“Nhưng cũng rất lạnh lùng.”
“Phải.”
“Vừa lạnh lùng vừa dịu dàng, như vậy mới có thể trấn áp vương thượng của chúng ta được…”
…
Bạch y đằng xa dần dần biến mất trong ngã rẽ, khuất bóng dưới sắc màu sặc sỡ náo nhiệt bao phủ khắp đường phố.
Mạnh Vãn Yên chầm chậm cước bộ, không lâu sau đã tới khu phố Đông.
Khu phố Đông là nơi tụ tập tất cả tửu quán, trà quán trong Minh thành, dọc đường bày đủ loại sạp nhỏ bán đồ ăn vặt mới lạ. Mùi thức ăn thơm ngát bay xung quanh, đa số người đi đường đều tụ tập thành nhóm, có nhóm hưng phấn vào trong một tiệm nào đó ăn uống, sau khi cơm nước no nê thì thong thả tản bộ. Có nhóm thì dạo chơi loanh quanh, nếm thử từng món ăn vặt dưới ánh đèn đường vàng đỏ.
Dù là kiểu nào thì trên mặt họ đều luôn lộ ra nụ cười thích thú, so với Mạnh Vãn Yên thanh thuần lạnh lùng kia, nàng càng không hợp với bầu không khí nơi này.
Bước tới trước gốc cây Hòe già, rồi lại rẽ vào một con hẻm nhỏ bên tay phải.
Hai bên con hẻm đều là sân trong khu dân cư, ngói xanh to bản mang theo phong cách cổ xưa tinh tế. Bức tường cũ kĩ được phủ đầy một lớp rêu xanh, phía trên chi chít dây leo xanh biếc. Trong lúc Mạnh Vãn Yên bước đi, tâm tư cũng trở nên tĩnh mịch, dường như đang quay về khoảng thời gian nàng còn ở đế đô Thương Kỳ, đối diện ngõ hẻm là Lưu gia.
Thế nhưng bên trong con hẻm dài sáu thước này, ngước mắt lên thì không còn nhìn thấy bảng hiệu đỏ chói treo trước cổng lớn, ghi hai chữ “Lưu Phủ” nữa. Đài các lâu vũ trải dài về phía xa, người người qua lại. Phù đăng rực rỡ đủ loại màu sắc lơ lửng giữa không trung, giờ khắc này Mạnh Vãn Yên có chút chói mắt, đôi mắt nàng như lên men, đầu lưỡi cũng cảm nhận chút vị đắng.
Thình lình một bóng đen cao lớn vọt đến trước mặt nàng, chặn lại tia sáng.
“Mạnh tỷ tỷ.” Bóng đen hưng phấn kêu lên. Thanh âm của nam nhân trưởng thành, nhưng giọng điệu thì rất non nớt. Dù cho ánh sáng bị cái lưng che khuất không thấy rõ mặt mũi, Mạnh Vãn Yên vẫn biết được người kia là ai.
“A Thạch.” Mạnh Vãn Yên thu hồi tâm tư sầu não, hơi cong khóe miệng. Nam tử trước mặt này là người Tâm Tuyết nhận nuôi, tuy có ngoại hình đáng sợ, trí óc không thông minh nhưng lại rất thật thà thiện lương, giống như một đệ đệ ngoan hiền.
Chợt Mạnh Vãn Yên thất thần. Dường như… toàn bộ những người ở đây đều luôn mộc mạc chất phác…
Thời điểm khi còn là phàm nhân, nàng thường xuyên nghe vú nuôi kể chút chuyện ma quái, rằng đa số ma quỷ đều hung tàn tà ác, chuyên gieo rắc nỗi kinh hoàng. Nhưng hiện giờ nàng lại thấy những người trong Minh Giới này không giống như trong truyền thuyết, thậm chí cảm giác họ còn nhân tính hơn so với con người xấu xa chuyên ngươi lừa ta gạt trên trần gian.
Dù sao cũng là lẽ thường tình. Người hay quỷ thì cũng đều có người tốt kẻ xấu. Có thể trước kia bọn họ có tấm lòng lương thiện, có tình cảm cùng tín ngưỡng không khác gì người thường, cũng biết khóc biết cười, biết cảm động cũng như biết quý trọng, biết dốc sức bảo vệ, yêu mến đối phương. Từng chút cảm xúc đều được họ giữ lại rồi mang xuống Âm phủ, biến cõi âm vốn luôn tối tăm không ánh mặt trời này thành dương gian thứ hai.
Dần dần, nơi này cũng không còn đáng ghét nữa…
“Mạnh tỷ tỷ, tỷ đến tìm Tuyết Nhi tỷ sao?” A Thạch đợi mãi không thấy Mạnh Vãn Yên nói gì, dè dặt kéo tay áo nàng. Mạnh Vãn Yên lấy lại tinh thần, cười gượng: “Ừ, đúng…” Lời còn chưa dứt, nàng liền bị người trước mặt hớn hở dắt tay áo, kéo vào một trà quán nhìn đặc biệt trang nhã gần đó.
“Tuyết Nhi tỷ, Mạnh tỷ tỷ đến rồi.” Vừa vào cửa, A Thạch kêu ầm ĩ về phía quầy hàng. Thúy y nữ tử đang cúi đầu gõ bàn tính nghe vậy liền nhìn sang, gương mặt thanh tú nở nụ cười. Sau đó nàng buông bàn tính, tủm tỉm đi tới, thân thiết kéo tay Mạnh Vãn Yên: “Vãn Yên đến đúng lúc quá, ta vừa làm thử vài món điểm tâm mới, muội nếm giúp ta xem mùi vị ra sao đi.” Nói xong liền dẫn Mạnh Vãn Yên lên lầu, trước khi đi, Tâm Tuyết quay đầu nhìn một nữ tử cao gầy khác đang bưng trà rót nước, dịu dàng nói: “A Nô, lát nữa vào phòng ta mang vài mâm điểm tâm lên lầu nhé.”
“Vâng, em biết rồi.” A Nô vừa dọn ra một ấm trà Mao Tiêm mới cho khách, sau đó trưng khuôn mặt cười tươi với hai vị mỹ nhân trên cầu thang. Tâm Tuyết buồn cười liếc nàng, tiếp tục dẫn người lên lầu.
Tầng trên có một gian phòng thanh nhã, Tâm Tuyết luôn giữ chỗ cho Mạnh Vãn Yên, bởi vì gian phòng này là nơi sạch sẽ nhất, diện tích không lớn nhưng thiết kế đơn giản sáng sủa, cửa sổ không hướng về phía đường cái mà là thông với hậu viện nhà Tâm Tuyết, trúc tùng rậm rạp, thỉnh thoảng có tiếng cành cây đung đưa. Mỗi khi Mạnh Vãn Yên rảnh rỗi đều tới nơi này ngồi chơi một lúc, cùng nàng uống trà nói chuyện phiếm. Không biết từ lúc nào, mối quan hệ của hai người đã phát triển thành khuê mật tri kỷ.
Nhưng hôm nay thì khác, Tâm Tuyết nhận thấy đối phương đang có tâm sự.
“Vãn Yên?” Lúc Tâm Tuyết đi xuống lấy bình trà mang lên lầu, vừa mở cửa thì thấy Mạnh Vãn Yên thất thần trông ra ngoài cửa sổ. Tâm Tuyết đặt ấm trà xuống, vỗ nhẹ người đang xuất thần, ôn nhu hỏi: “Sao vậy? Nhìn muội thẫn thờ thế?”
“Hả? Ừm… Có lẽ vừa mới lành bệnh, nhưng vẫn chưa khỏi hẳn nên có chút ngẩn ngơ.” Mạnh Vãn Yên lắc đầu cười trừ, âm thầm tự trách bản thân sao tự nhiên mất hồn như vậy. Tâm Tuyết ngồi cạnh rót trà, ánh mắt hơi thâm ý nhìn nàng: “Chưa khỏi hẳn tức là có tâm bệnh. Vãn Yên à, muội… cãi nhau với vương thượng phải không?”
Mạnh Vãn Yên ngẩn người, mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác: “Sao tỷ nói thế? Ta và nàng ta có liên quan gì nhau đâu?”
“Mỗi lần các ngươi cãi nhau xong, muội đều có biểu cảm như vậy, đến bản thân muội cũng không nhận ra. Nói thật, chọc vương thượng tức giận cũng chưa chắc làm muội thấy dễ chịu, cần gì phải vậy?” Thúy y mỹ nhân từ tốn nói, đôi mắt trong veo tựa như có thể nhìn thấu tâm nhân. Mạnh Vãn Yên cắn môi, cúi đầu bưng trà.
“Ta không phải vì nàng ta…”
“Muội đó, toàn mạnh miệng thôi.”
“Tỷ!” Mạnh Vãn Yên hơi bực bội, đôi mi thanh tú nhíu chặt, giọng điệu cũng quyết liệt hơn: “Rõ ràng nàng ta chia rẽ ta và người ta yêu, không cho ta được đầu thai chuyển thế, độc tài lại ngang ngược, hoàn toàn không để ý đến cảm nghĩ của người khác, ta hận nàng ta đến tột cùng!”
Chưa từng thấy Mạnh Vãn Yên kích động phẫn hận như vậy, Tâm Tuyết hơi kinh ngạc, nàng vuốt ve nửa chén trà, một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “Tuy ta không biết nhiều về xung đột giữa hai ngươi, thế nhưng vương thượng tuyệt đối không phải là kẻ xấu.”
“Nàng ta lãnh khốc vô tình, xem mạng người như cỏ rác!”
“Ngài đã cứu ta.”
“Cái gì?” Mạnh Vãn Yên khựng lại, trợn tròn mắt.
Thúy y mỹ nhân bình thản nói: “Thời điểm ta còn sống, vương thượng từng cứu ta một lần, sau này gặp lại, ta theo ngài đến Minh Giới.” Tâm Tuyết nhìn người bên cạnh, khóe miệng nở một nụ cười thản nhiên: “Trước đây ta chưa nói cho muội biết, kiếp trước ta là một kỹ nữ.”
Mạnh Vãn Yên thầm giật mình.
Tâm Tuyết không nhìn nàng nữa, ánh mắt chuyển sang những cành trúc lay động ngoài cửa sổ, hai tay ôm trọn chén trà nóng, đặt trên đầu gối: “Khi ta mười tuổi đã bị bán vào nơi ong bướm, ta liều mạng tập đánh đàn cũng vì muốn nâng cao giá trị bản thân, chỉ bán nghệ chứ không bán thân, không đến mức bị nam nhân vấy bẩn. Nhưng có một số việc không thể tránh khỏi, khi ta vừa lên mười tám tuổi, tú bà đã vội vàng ép ta phải tiếp khách.”
“Vì vậy trước đó ta đã phó thác bản thân cho một tên thư sinh, hắn hứa sẽ dẫn ta rời đi. Nhưng đến đêm ước định đó, người ta đợi không phải là hắn mà là tú bà cùng đám hộ vệ kỹ viện. Phải biết rằng bỏ trốn khỏi nơi đó là hành vi phạm pháp, huống hồ ta không còn là xử nữ nữa, càng không có giá trị gì, cho nên bị đánh chết cũng không bị coi là quá đáng.”
Âm điệu nhẹ nhàng, từng câu chữ lại nặng như đá tảng, đập mạnh vào đáy lòng. Người nọ nói chuyện như thể rất ung dung, nhưng ai biết nàng ấy đau khổ đến mức nào. Viền mắt Mạnh Vãn Yên nóng lên, nàng thấy hối hận vì để Tâm Tuyết nói ra những lời này, bản thân nàng không ngờ đối phương từng khốn đốn như vậy.
Ngược lại, Tâm Tuyết chỉ đưa tay vỗ nhẹ vào mu bàn tay Mạnh Vãn Yên, an ủi: “Đứa ngốc, chuyện đã qua rồi.” Sau đó nàng lại nói tiếp: “Khi đó vương thượng xuất hiện cứu ta, dẫn ta đến một nơi an toàn, cho ta một số ngân lượng đủ để sống qua ngày. Nhưng kiếp trước ta đã không còn gì vướng bận, cho nên cầu ngài ấy mang ta đi. Lúc đó ngài phớt lờ ta, một mình biến mất. Ta liền đợi tại chỗ, không ăn không uống, qua nhiều ngày sau ngài ấy lại xuất hiện.”
“Vương thượng không phải là kiểu người lãnh khốc vô tình, tâm tư ngài ấy rất mềm mỏng, mềm đến mức trái ngược hẳn với thân phận Âm Minh chi Vương của mình. Ngài ấy phải gánh quá nhiều mạng sống của kẻ khác trên lưng, mà vận mệnh của chúng ta, dù tốt xấu đến đâu đều không hoàn toàn do vương thượng quyết định.”
“Tâm Tuyết…” Mạnh Vãn Yên ngây ngẩn, không biết nên nói gì.
Tâm Tuyết chậm rãi nhấp trà, sau đó nhìn Mạnh Vãn Yên. Thần sắc trở nên cực kỳ nghiêm túc chưa từng thấy, ánh mắt thâm thúy tựa như cất giấu tâm tình sâu nặng: “Muội có biết trước khi muội tới đây, vì Thương Kỳ năm đó mà vương thượng đã quỳ gối suốt mười ngày mười đêm trước đại môn Thập Điện Tông Miếu, Minh Vương Tông Tổ mới chịu thu hồi mệnh lệnh đã ban, cứu nhân gian thoát một đợt kiếp nạn không?”
“Có chuyện này nữa sao…” Mạnh Vãn Yên lẩm nhẩm, trong lòng chợt căng thẳng, đến mức nàng thấy khó chịu. Không ngờ cái người bá đạo lạnh lùng, ngạo mạn kiêu căng kia có thể quỳ gối vì phàm nhân…
“Ngài ấy coi sinh mạng của bất cứ ai đều quan trọng như nhau.” Tâm Tuyết thả lỏng người, tựa lưng vào ghế. Nàng thở dài, giọng điệu rất nhẹ nhưng cũng rất nặng, ẩn chứa cảm xúc không ai hiểu được. Một lát sau, nàng nói tiếp: “Ép muội đến nơi này, có lẽ đây là trường hợp ngoại lệ nhất mà vương thượng đã làm. Nhưng không thể phủ nhận ngài ấy… đối xử với muội rất tốt.”
“Ta… ta và nàng ta tuyệt đối không thể!!” Mạnh Vãn Yên nghe được ẩn ý, nàng phản bác theo bản năng, nhưng câu nói kia lại không có tý sức lực nào. Tâm Tuyết buồn cười lắc đầu. Đúng lúc này có tiếng gõ cửa, thanh âm nhẹ nhàng của nữ tử đột ngột vang lên: “Lão bản nương, em mang điểm tâm tới rồi đây.”
“Đến đây.” Tâm Tuyết trả lời, nàng đặt chén trà xuống, đứng dậy đi ra, đi được vài bước liền dừng lại, hơi quay đầu.
“Vãn Yên à, đừng để bị luân hãm bởi chính mình.”
————————————————————————————————
Tâm Tuyết: Hình tượng cao phú mỹ (cao ráo, giàu có, xinh đẹp) như vậy, Vãn Yên không thích thì để ta hạ thủ.
A Nô: Đúng đó, biết quan tâm lại còn lãng mạn, hơn nữa tài mạo song toàn, ngài không thích nhưng ta thích.
Trì Hàn: Vương thượng là của ta!
Phong Vô Nhai: Nhưng ta là thanh mai trúc mã của vương thượng, không cho các ngươi chiếm đoạt.
Tửu bà: Ta chiếm đấy! Lão nương đây khô máu với các ngươi luôn!
Thị nữ một, hai, ba: Chúng ta sinh ra là người của vương thượng, chết cũng thành quỷ của vương thượng!
Mọi người: Đến đây, cùng chiếm vương thượng nào!
Mạnh Vãn Yên: (nheo mắt, giọng điệu nguy hiểm) Xem ra, vương thượng này… ta không có cơ hội rồi nhỉ.
Diêm U: (quay mặt đi chỗ khác) Bản vương… bản vương tự quyết là được rồi…