Chàng Sói Hấp Dẫn

Chương 24: Nữ tử thông minh


Đọc truyện Chàng Sói Hấp Dẫn – Chương 24: Nữ tử thông minh

Trái tim Liễu Nha lập tức treo đến cổ họng, hai con mắt mở to tròn vo, thân thể bị điểm huyệt vị lập tức cứng ngắc giống như khúc gỗ, trơ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mê người từ từ gần sát, môi đỏ tươi xinh đẹp mang theo hình dáng khêu gợi. . . . . .

“Ừm!” Liễu Nha rên lên một tiếng, hai mắt đột nhiên nhắm lại, bên tai của nàng đột nhiên vang lên tiếng tim đập thình thịch giống như động đất, nàng không biết là của mình hay là của Kim Nhật chết tiệt kia, chỉ biết là hơi thở của Kim Nhật càng ngày càng nặng nề, càng ngày càng rõ ràng, giống như một nhà tù bao thật chặt lấy thân thể của nàng. Nàng khẩn trương không thể hô hấp!

Sau tiếng sói hú mơ hồ mát lạnh gáy, khuôn mặt nhỏ nhắn từ từ đến gần của Kim Nhật đột nhiên dừng lại, trong ánh mắt lộ ra sợ hãi, hắn vèo đứng lên, mấy cái lên xuống, bóng dáng giống như cầu vồng chợt lóe, trong chớp mắt liền biến mất ở hoàng cung rạng sáng.

Sau mấy tiếng gáy, tia sáng màu hồng mọc lên từ phía Đông, sớm mai ngượng ngùng ẩn núp thân thể, như ẩn như hiện giữa tầng tầng mây xanh, trời đất sáng rõ mang theo tầng tầng lũ lũ màu vàng nhạt.

Ánh sáng vàng lóe lên trên mái cong lưu ly chẳng biết lúc nào đã nhiều hơn một bóng người, hắn không tiếng động ngắm nhìn Liễu Nha, tròng mắt u ám thâm thúy kia ở biến thành màu xám kém cõi, như gần như xa, sương mù xa xa.

Nữ tử ngồi ở trên nóc nhà, thân thể nhỏ yếu quật cường dung hòa cùng màu vàng nhạt chung quanh, toàn là ánh sáng chói chang, dưới mí mắt khép hờ khẽ run lông mi lay động giống như bươm bướm giương cánh trong gió rét, mảnh mai xinh đẹp làm cho không người nào có thể dời mắt.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ tử có sợ hãi cũng có mong đợi!

Liễu Nha nhíu nhíu mày, hơi thở của Kim Nhật đột nhiên biến mất, thay vào đó là một loại cảm giác làm người ta hít thở không thông, giống như một đôi mắt sắc bén chăm chú nhìn chằm chằm nàng, để cho nàng cảm giác như có gai ở sau lưng.

Nàng rốt cuộc rung động mở mắt ra, hai con ngươi nam tử cách đó không xa dẫn vào tầm mắt, không nhìn ra tâm tình của hắn.

Liễu Nha ngẩn ra, đầu không thể di động, chỉ có thể chuyển động con mắt đen trắng, ở trong phạm vi có hạn, nàng không có nhìn thấy Kim Nhật, trên đỉnh điện này, chỉ có nàng cùng Kim Huy trước mặt.

“Hắn đã đi rồi!” Nam tử nhàn nhạt mở miệng, tựa như biểu lộ trên mặt hắn, âm thanh nhẹ nhàng, bình tĩnh, nghe không ra một tia cảm xúc.


Liễu Nha ngẩn ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức bay lên một tầng đỏ ửng, trong lòng có cảm giác bị người ta nhìn thấu, không thể nào tránh né.

Đột nhiên vang lên một tiếng huýt sáo lạnh lùng, ngắn gọn mà dồn dập, mặt Kim Huy hơi biến đổi.

Hắn vội vàng vút qua trước, y phục màu bạc dẫn theo lực độ mạnh mẽ ở trong gió nhẹ rạng sáng, lực độ kẹp Liễu Nha lên, thân thể cao lớn thon dài giống như mũi tên rời đi xông về phương hướng Ngưng Hương cư.

Hai người đi nhanh, lá cây rơi xuống sột soạt, nhánh cây dao động.

Gió mát lạnh lướt nhanh qua bên tai, không thể động, không thể nói chuyện, Liễu Nha chỉ có thể chịu đựng, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại dán thật chặt trong áo nam tử, cái lạnh từ từ thấm vào da thịt của nàng.

Áo Kim Huy có dính sương đêm, có lẽ khiến trong lòng Liễu Nha khẽ động, chẳng lẽ hắn cũng trắng đêm chưa ngủ sao?

Khi hai chân rơi xuống đất, Liễu Nha mới từ từ mở mắt ra, trước mặt nàng là phòng quen thuộc ở Ngưng Hương cư, trên giường còn có dấu vết nàng từng nằm. Nàng chuyển con mắt ngưng mắt nhìn nam tử trước mặt, trong ánh mắt lộ ra vẻ thăm dò.

“Vương. . . . . .” Tố Mỹ Na tiến lên, vừa định nói gì đã bị Kim Huy lạnh lùng cắt đứt: “Đóng cửa phòng!”

“Ken két” Cửa phòng từ từ đóng, Tố Mỹ Na cũng ra khỏi gian phòng, trong phòng chỉ còn lại hai người mắt đối mắt theo đuổi tâm tư của mình.

Khuôn mặt Kim Huy lạnh nhạt giải huyệt đạo cho Liễu Nha, một câu cũng không có nói, trực tiếp xoay người đi, dáng vẻ vội vã.

“Đi đâu?” Lập tức có thể cử động, Liễu Nha vặn vặn cái mông, hoạt động tay một chút, nhìn bóng lưng Kim Huy sắp sửa rời đi thì vội vàng mở miệng.


“Vào triều sớm!” Kim Huy vẫn nói bình thản, nhưng bước chân lại dừng lại.

“Tối hôm qua ngươi theo dõi ta?”

Kim Huy chuyển con mắt, trong ánh mắt có kinh ngạc, nhưng rất nhanh, vẻ mặt kinh ngạc biến mất ở trong con ngươi u ám thâm thúy của hắn, hắn nhẹ nhàng cong khóe môi, rốt cuộc khôi phục nụ cười giảo hoạt giống như hồ ly thường ngày của hắn: “Rất tốt, ngươi còn thông minh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ta, hiện tại Bổn vương càng thêm có lòng tin rồi!”

“Thật sao? Ngươi không biết người thông minh thường khiến cho người ta chán ghét sao?” Liễu Nha không vui trừng hắn, nàng đột nhiên cảm giác mình giống như là tượng gỗ, mặc cho người trong hoàng cung này định đoạt, mỗi một bước đều tự nhiên xảy ra, nhưng bây giờ nhìn lại, từng bước đều là huyền cơ.

“Không, sẽ không khiến Bổn vương ghét, Bổn vương muốn một nữ tử thông minh!” Nụ cười trên mặt hắn càng thêm mê người, hai mắt thậm chí cười cong lên.

“Có lẽ ta nên bày tỏ khích lệ đối với ngươi, không thể phủ nhận, mấy ngày nay ngươi làm thực không tệ!” Kim Huy xoay người, đứng chắp tay. Sớm mai rốt cuộc thoát khỏi tầng mây, mặt nở rộ nụ cười xán lạn.

“Ta muốn biết tất cả, tại sao muốn ta lưu lại hoàng cung, chỉ bởi vì trên người ta có cái bớt hình mặt trăng sao? Mặc tộc là cái gì?” Liễu Nha truy cứu, nghĩ nghĩ lại, nàng cảm thấy có một cái lưới lớn đã từ từ mở ra ở chung quanh nàng, nàng không biết ai giăng lưới con mồi, chỉ biết linh hồn của nàng nhập vào thân thể Thanh Thanh cùng tấm lưới này nhất định có liên quan!

Nam nhân không trả lời câu hỏi của Liễu Nha, chỉ nhẹ nhàng nhếch môi, từ từ mở cửa phòng, sải bước đi, tiếng bước chân thanh thúy giống như búa sắt nặng nề nện vào trong đầu Liễu Nha.

“Hoàng cung dưới ánh mặt trời sẽ có dáng vẻ gì?” Giống như là ảo giác, bên tai của nàng đột nhiên vang lên tiếng lẩm bẩm của Kim Nhật.

Liễu Nha nhẹ nhàng nheo mắt, ngắm nhìn hoàng cung dưới ánh sáng mặt trời, mây trắng vây quanh tạo thành tường viện cao lớn, lầu các như mây, hành lang gấp khúc liên miên, không chỗ nào không khí phái; trên đỉnh điện thâm trầm vô cùng, toàn bộ trải ngói lưu ly, có mái hiên huy hoàng cùng bức tranh xà nhà điêu khắc, chạm khắc hoa văn chim phượng, con ác thú, núi, từng vòng vân trùng lặp, đều được sơn trên nước sơn đen thui, càng lộ vẻ cao quý cao nhã, nghiêm trang uy vũ.


“Rất đẹp. . . . . .” Liễu Nha lẩm bẩm mở miệng.

“Cô nương nên dùng đồ ăn sáng rồi!” Âm thanh của Tố Mỹ Na phá vỡ Liễu Nha trầm tư.

“Tố Mỹ Na, ngươi biết chuyện Nhật vương gia chứ?” Liễu Nha chuyển con mắt nhìn nàng.

Tố Mỹ Na đem nửa khay đặt trên bàn ăn, thân thể đang bận bịu rõ ràng cứng đờ, choang, tách chạm đất, mùi thơm bốn phía.

“Ai nha, bữa ăn sáng của ta!” Liễu Nha kêu rên một tiếng, khóe môi bất mãn co quắp.

Tố Mỹ Na thật lâu không có hoàn hồn, chỉ ngơ ngác đứng bất động tại chỗ.

Đại điện Duẫn Thiên cung, Trương Anh đứng ở trong đại điện, lớn tiếng tuyên cáo chỉ dụ của Hoàng đế, giọng nói lanh lảnh hơi làm cho người ta không thoải mái, nhưng nội dung thánh chỉ cũng là thứ các đại thần thích nghe ngóng. Trên thánh chỉ chính thức sắc phong U Dạ La Tướng quân là Khâm sai đại thần, ngự ban Thượng phương bảo kiếm, thay mặt Hoàng thượng đi nước Tiên Nô cầu hôn.

“Tạ Hoàng thượng!” U Dạ La quỳ xuống đất tiếp chỉ.

“Hãy bình thân!” Lười biếng phất phất ống tay áo màu vàng, Kim Minh từ từ đem ánh mắt chuyển qua tay trái của Kim Huy, nhanh chóng nâng lên một nụ cười hứng thú, tròng mắt màu xanh biếc thoáng qua tia quỷ dị không biết tên.

“Hoàng đệ, lần này theo tâm nguyện của ngươi rồi, có U Tướng quân ở đây, ngươi nhàn nhã ngồi trên ghế Huy vương gia!”

Sau khi Kim Huy nghe xong, bình tĩnh ngước mắt, cười không lộ ra dấu vết: “Hoàng huynh nói không sai, U Tướng quân chính là phù hợp nhất đi sứ sang nước Tiên Nô!”

Kim Minh cười lạnh, nhìn tròng mắt hắn bình tĩnh, trong mắt chớp qua đùa cợt.

“U Tướng quân, trẫm chờ tin tức tốt của ngươi, chưa tới nửa tháng nữa chính là sinh nhật Thái hậu, trẫm muốn thấy song hỉ lâm môn!” Hắn đem ánh mắt chuyển sang U Dạ La đang hạ mắt cúi đầu.


U Dạ La giật mình, lập tức quỳ xuống đất lĩnh chỉ lần nữa.

Nửa tháng, hắn biết đây là kỳ hạn chót Hoàng thượng cho hắn, chuyến đi nước Tiên Nô này, chỉ cho thắng lợi không thể thất bại!

“Không có việc gì liền bãi triều đi, hoàng đệ, hôm nay trẫm hăng hái, dẫn ngươi đi một chỗ!” Kim Minh đứng dậy, hạ giường rồng, đưa bàn tay ra.

Kim Huy ngẩn ra, vội vàng vươn cánh tay, đi cùng Hoàng thượng, hai người cùng đi ra đại điện Duẫn Thiên cung.

Thanh Huy viên, thành đoàn thị vệ canh giữ, không ngừng lui tới tuần tra. Mấy ngày nay Kim Minh đã lật từng chỗ Thanh Huy viên, hắn muốn tìm cái gì, Kim Huy dĩ nhiên rõ ràng, vẫn bất động thanh sắc như cũ, cùng Hoàng thượng đi hướng Thanh Huy viên.

Hoa tường vi trắng nở rộ, giống như Bạch Tuyết, từ từ kéo dài hướng chân trời, bầu trời xanh thẳm từ từ phai nhạt.

Kim Minh đứng ở trong buội rậm hoa tường vi trắng, ánh mặt trời sáng lạn hắt lên long bào màu vàng càng thêm chói mắt, cùng hoa tường vi màu trắng tôn sắc lên.

“Hoàng huynh?” Kim Huy tiến lên cắt đứt Kim Minh đang trầm tư, khóe môi mang theo nụ cười ôn hòa.

Kim Minh từ từ chuyển con mắt, giống như rốt cuộc hồi hồn, ánh mắt thâm trầm làm cho người ta thấp thỏm.

“Hoàng đệ không chịu ra hoàng cung chính là vì nàng?” Kim Minh mở miệng, trong giọng nói có chút lạnh lẽo.

Kim Huy ngẩn ra, ánh mắt thu lại, thầm kêu một tiếng hỏng bét, chẳng lẽ sáng sớm bại lộ điều gì?

“Nếu như ngươi thích, trẫm có thể ban nàng cho ngươi, chỉ là một nữ nhân, trẫm còn nhiều mà!” Ánh mắt Kim Minh càng thêm quỷ dị.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.