Chàng Sói Hấp Dẫn

Chương 19: Uy hiếp dụ dỗ


Đọc truyện Chàng Sói Hấp Dẫn – Chương 19: Uy hiếp dụ dỗ

Nam nhân đứng lên, thân thể cao lớn dũng mãnh, tròng mắt quỷ dị ngạo nghễ từ trên cao nhìn xuống Liễu Nha ngã tê liệt trên đất, khóe môi nâng lên nụ cười như ý nguyện: “Trẫm muốn biết chuyện gì, ngươi nên biết rõ chứ?” Giọng lạnh như băng kia giống như thanh kiếm sắc bén đâm vào trái tim Liễu Nha, phát ra từng cơn đau đớn.

Hóa ra tin tức hắn muốn chính là về con Kim Lang, điều gì làm hắn không chừa thủ đoạn nào như vậy, một con Kim Lang thì phải có sức quyến rũ như thế làm người ta mê muội? Liễu Nha mơ hồ cảm thấy lo lắng, có thể che giữ bí mật, đây là lý do duy nhất để Liễu Nha và Lục Ánh tiếp tục sinh sống trong hoàng cung này, nghĩ đến hậu quả của việc tiết lộ bí mật, Liễu Nha không nhịn được rùng mình một cái, dù Hoàng thượng biến thái này không giết nàng, nhưng Huy vương gia có nụ cười âm hiểm hồ ly sẽ không để nàng sống mà rời khỏi hoàng cung, nàng còn trông cậy Kim Huy có thể cứu nàng ra ngoài!

“Ta không biết, thật sự không biết, ta nói rồi, ta chỉ nhìn một bóng lưng, chỉ biết có thế thôi!” Nàng nhắm mắt lại, từ từ lắc đầu, cắn chặt hàm răng, không muốn nói ra câu nói thứ hai nữa.

Khóe môi nam tử nâng lên vẻ đùa cợt, hình như hắn cực kỳ hài lòng với trò chơi này, không muốn kết thúc sớm như thế, phất tay một cái, Trương Anh tiến lên đem tất cả đồ ăn lui xuống, chỉ để lại món ăn nổi tiếng mà tàn nhẫn nhất —— ba chi!

“Rất tốt, ngươi đã không nói, trẫm cũng có biện pháp tìm ra, mặc dù hoàng cung lớn, nhưng không có thứ trẫm không tìm được!” Kim Minh lạnh lùng đứng dậy, ý vị sâu xa liếc bàn “món ăn” một cái, “Trẫm đã chơi đủ, hôm nay sẽ ban cho ngươi bàn ba chi, hưởng thụ thật tốt đi nhé!” Nói xong, hắn lạnh lùng quăng ống tay áo, sải bước ra khỏi phòng, trong phòng, chỉ còn sót lại uy nghiêm với khí thế máu tanh nhàn nhạt.

“Ọe!” Lại lần nữa không kiềm hãm được nằm trên mặt đất, Liễu Nha tức giận đánh mạnh xuống đất: “NND, nếu gã Kim Huy kia không tới cứu lão nương, lão nương sẽ chọc chết hắn, dù thế nào đi nữa hắn giết người bừa bãi cũng không phải là kẻ tốt lành gì!”

“Thật sao?” Một giọng nói nhàn nhạt từ từ truyền tới, Liễu Nha chuyển con mắt, chỉ thấy Kim Huy lười biếng tựa vào trên khung cửa, một đôi mắt xinh đẹp không dậy nổi một đường gợn sóng, bình tĩnh ung dung nhìn nàng, khóe môi nâng lên nụ cười bảng hiệu như hồ ly.

Ánh mặt trời vẩy lên trên mặt hắn, tạo thành bóng râm đậm nhạt không đều nhau, để cho nụ cười của hắn càng tràn đầy ý vị đầu độc.


“Rốt cuộc ngươi cũng xuất hiện, ngươi có biết hay không. . . . . .” Lời còn chưa nói hết, Liễu Nha đã uất ức bật khóc oa oa, hai ngày nay quả thật cũng không phải trải qua cuộc sống của con người, ban đầu xuyên qua, nàng có một trái tim khỏe mạnh, có thể vui vẻ hưởng thụ cuộc sống, nhưng không có nghĩ đến, thậm chí ngay cả cơm cũng chưa được ăn, mỗi ngày còn phải tiếp nhận uy hiếp vô nhân đạo như vậy!

Hai mắt nữ tử tràn ngập nước mắt, lộ vẻ uất ức khiến cho người luôn luôn bình tĩnh như Kim Huy cũng phải luống cuống tay chân, hắn tiến lên, đưa hai tay ra ôm lấy nàng như muốn an ủi nàng một chút, nhưng không biết nên nói gì.

Đôi tay Kim Huy dừng ở giữa không trung có chút do dự, Liễu Nha dứt khoát hơn so với hắn, đưa tay tới đặt ở đầu vai kéo qua, khuôn mặt nhỏ nhắn núp ở trước ngực của hắn, lại tiếp tục khóc lớn oa oa, vừa khóc vừa không quên dùng cặp mắt nước mắt ròng ròng nhìn hắn, khóe miệng hồng hào vểnh lên, khuôn mặt nhỏ nhắn phát huy đủ ưu thế đáng thương: “Huy vương gia, van cầu ngài, dẫn ta rời đi đi, ta thật sự rất sợ.”

Nụ cười của Kim Huy đông cứng ở khóe môi, hắn hạ con mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắnvừa thấy đã thương của Liễu Nha, chỉ nhẹ nhàng thở dài một cái.

Tối hôm qua Kim Nhật xuất hiện đã đánh mất ý đồ muốn đem Liễu Nha rời đi của hắn, có lẽ ở lại chỗ này, ở lại bên người Kim Minh, là có giá trị nhất!

“Ngươi than thở làm gì? Ngươi không phải là Vương gia sao? Ta có y phục cung nữ, ta đổi một bộ, chúng ta có thể nghênh ngang xuất cung, không cần khó xử như vậy chứ?” Một tiếng thở dài kia làm lo lắng trong lòng Liễu Nha tăng lên, tiểu tử này, nàng đã hạ mình, làm bộ đáng thương cầu xin, chẳng lẽ còn không thể khiến hắn động lòng sao?

“Muốn xuất cung rất dễ dàng, nhưng ngươi phải lưu lại!” Kim Huy khẽ cười một tiếng, đáy mắt thoáng qua ánh sáng kỳ dị không biết tên, hắn từ từ cách xa thân thể kia, rời khỏi móng vuốt của Liễu Nha, trên cẩm phục màu tím trước ngực đã là một mảnh ẩm ướt, không biết là nước mắt hay nước mũi của Liễu Nha.

“Nói như vậy. . . . . . có nghĩa là ngươi không muốn giúp ta?” Lúc này Liễu Nha mới hiểu, cực kỳ tức giận trừng mắt.


“Ngươi không thể rời đi!” Kim Huy từ từ lặp lại, bóng râm sâu nông trên mặt khiến cho nét mặt hắn thâm sâu khó lường.

“Tốt thôi, ngươi bất nhân đứng trách ta bất nghĩa, ta sẽ nói cho Hoàng thượng chuyện ngươi nuôi Kim Lang giết người bừa bãi, chắc chắn hắn sẽ vô cùng hứng thú!” Lạnh lùng hừ một tiếng, dụ dỗ không được, sẽ uy hiếp, không sợ ngươi không khuất phục!

“Tốt, nhưng ngươi nên biết Lục Ánh vẫn ở trên tay Bổn vương!” Kim Huy ngồi xuống, nheo mắt lại, từ từ uống trà trong tay, gương mặt tuấn tú sóng nước chẳng xao không bởi vì nàng uy hiếp mà có một tia dao động.

“. . . . . .” Quả thật là biết nhìn xa trông rộng, nhưng hiện tại. . . . . . Nhìn sang đĩa ba chi mới mẻ trên bàn, Liễu Nha khẽ cắn răng, kế sách hiện giờ, cũng chỉ có thể là nàng xuất cung trước sau đó sẽ trở lại cứu Lục Ánh, tốt nhất là tìm được Mặc Trạc kia!

“Yên tâm đi, ta sẽ bảo đảm an toàn của ngươi! Nhưng nếu ngươi vừa xuất cung, ta sẽ không thể bảo đảm an toàn của Lục Ánh!” Kim Huy liếc xéo nàng, dĩ nhiên biết trong lòng nàng tính toán gì.

“Ngươi hãy bảo đảm cho cái bụng của ta trước đi!” Nàng tức giận mở miệng quát, an toàn? Cái rắm, chẳng mấy chốc nàng sẽ bị chết vì đói!

Giống như làm ảo thuật, Kim Huy lấy hai chiếc bánh bao được bọc trong giấy dầu từ trong ống tay áo rộng thùng thình ra đưa tới.

Hơi hơi chần chừ, Liễu Nha cảnh giác nhìn Kim Huy, ca ca đã biến thái như vậy rồi, đoán chừng đệ đệ cũng không khá hơn là mấy, không phải là. . . . . . Thịt người chứ?


“Yên tâm ăn đi, đó là đồ chay đấy!” Kim Huy cười cười, giống như tất cả ý nghĩ của nàng đều sẽ không chạy khỏi cặp mặt như hồ ly của hắn.

Nửa tin nửa ngờ nhận lấy, để trước mũi nhẹ nhàng ngửi, quả thật không có mùi quái lạ, lại dùng tay nhỏ bé nhẹ nhàng xé rách lớp vỏ mỏng, rồi tách đôi chúng ra, mùi thơm liền xông vào mũi!

Ăn như hổ đói giải quyết xong hai chiếc bánh bao, lại nâng chung trà lên uống ừng ực, hai ngày rồi, rốt cuộc Liễu Nha ăn được chút đồ, mặc dù bụng còn trống rỗng.

“Còn nữa không?” Liễu Nha trừng hắn, chỉ có hai bánh bao thôi ư, đuổi ăn mày sao?

“Không có, ngươi cũng biết lính gác phía ngoài nghiêm mật, ta mạo hiểm tính mạng đưa vào đây cho ngươi, nếu như ngươi tố giác ta, nhìn thấy món ăn nổi tiếng trên bàn chứ? Sợ rằng về sau, ngươi sẽ phải như hoàng huynh, lấy thứ này làm món chính!” Kim Huy từ từ cười, uy hiếp dụ dỗ tài giỏi hơn so với Liễu Nha.

“Hồ ly giảo hoạt!” Liễu Nha thở phì phò, để cho nàng ăn lửng dạ, cái tâm ý nửa vời này, không phải cố ý giày vò sao?

“Cám ơn đã khen, nếu như muốn mạng Lục Ánh, nếu như muốn có cơm ăn, chắc ngươi nên biết phải làm thế nào!” Kim Huy miễn cưỡng đứng dậy, khóe môi nâng lên nụ cười mê người.

“. . . . . .” Liễu Nha không có mở miệng, nhưng trong lòng mắng Kim Huy bị máu chó phun vào đầu, thuận tiện hỏi thăm tám đời tổ tông nhà hắn, tiện thể rủa hai huynh đệ Kim Minh và Kim Huy luôn.

Nam tử nhàn nhã bước đi thong thả tới cửa, từ từ nheo mắt ngắm nhìn ánh mặt trời, hai mắt xanh đen từ từ trở nên u ám thâm thúy, hắn nhẹ nhàng mấp máy môi mỏng: “Thanh Thanh, cám ơn ngươi!”


“Cái gì?” Liễu Nha chau lông mày nhìn hắn, nam tử cũng không quay đầu lại, trực tiếp bước đi trong ánh mặt trời, bóng lưng cao lớn.

“Cám ơn ta? Cám ơn ta cái gì?” Liễu Nha kinh ngạc mở miệng, nhíu nhíu mày, cuối cùng cũng lười suy nghĩ, chỉ lặng lẽ lè lưỡi, liếm sạch sẽ mỡ đông trên môi đỏ.

“Chi, chi, chi!” Con chuột nhỏ giống như đang kháng nghị, Liễu Nha ngẩn ra, buồn nôn, nhưng vẫn cố nén xoay người sang chỗ khác.

Nàng sẽ không thể lãng phí hai cái bánh bao kia! Trên người có thêm chút sức, Kim Huy không thể giúp nàng, nàng sẽ tự mình giúp mình!

Lén lút thò đầu ra, thấy Tố Mỹ Na và Tố Tạp Na buồn ngủ dưới ánh mặt trời ấm áp, Liễu Nha suy nghĩ chút, lặng lẽ chạy ra khỏi tẩm cung, theo hành lang chạy tới góc tường.

Đây là đường chạy trốn hoàn toàn ngược lại hướng tối hôm qua, cho dù nàng có ngu ngốc, cũng sẽ không phạm phải sai lầm ngày hôm qua!

May mắn là Thiên Điện, thành cung cũng không phải là cao, cũng không có trọng binh(quân đội hùng hậu) canh giữ, dưới chân tường là hoa tường vi trắng nở rộ, cánh hoa nhỏ xinh đẹp đón gió lay động, tỏa ra hương thơm ngào ngạt. Rốt cuộc tìm được một chỗ đạp chân, Liễu Nha buộc tà váy màu xanh thành nơ con bướm, lộ ra hai chân thon dài xinh đẹp, nắm chặt hai quả đấm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, ha, thầm kêu một tiếng, lấy đà chạy mười thước, soạt một tiếng liền nhảy lên thành cung.

Nhảy lên trên thành cung, chỉ thấy chân tường thoáng qua một bóng dáng nhàn nhã, Liễu Nha không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, kêu khẽ một tiếng, bóng dáng kia từ từ ngước mắt, đôi mắt tối như đầm đen lộ ra vẻ kinh ngạc giọi vào tầm mắt Liễu Nha.

Thảm! Liễu Nha nhắm mắt lại, thân thể nhỏ nhắn thẳng tắp rơi xuống giữa không trung, không quên liều mạng kẹp hai chân lại, không để cho dưới váy bị lộ sạch.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.