Đọc truyện Chàng Sói Hấp Dẫn – Chương 117: Chia lìa
Đợi mọi thứ yên tĩnh trở lại, lú này Liễu Nha mới tỉ mỉ quan sát bốn phía, căn phòng đơn giản, sạch sẽ, xuyên qua khung cửa sổ có thể thấy được đình viện nho nhỏ, thậm chí trong đình viện còn có rạp xiếc, trồng một ít rau dưa đơn giản. Tiểu viện nhà nông – bốn chữ bật lên trong đầu Liễu Nha, đây không phải là Hoàng cung? Nàng kinh ngạc quay đầu nhìn nữ nhân, nàng ta đã sớm vén tóc lên, lộ ra cái trán sáng bóng và đôi mắt sáng ngời.
Bộ dạng nàng ta trông hơn ba mươi tuổi, sắc mặt có vẻ tái nhợt, nếu không phải tràn đầy năng lượng, Liễu Nha thật cho rằng đó là nữ tử nàng đã từng cứu ở bên trong bạo thất.
“Ngươi không biết ta?” Nữ nhân nhoẻn miệng cười, nụ cười này tuy không đẹp nhưng hết sức chất phác.
“Ta biết ngươi sao?” Liễu Nha ngẩn ra, trong đầu tìm kiếm, nhưng không hề có ấn tượng gì.
“Có lẽ ngươi đã quên, nhưng ta lại nhớ ra ngươi, lúc ở bạo thất, ngươi bị thương răt nặng, nhưng ánh mắt vẫn luôn sáng ngời, không chịu khuất phục, ta nhìn một cái liền biết ngươi là người mới tới!” Nàng ngừng lại, ánh mắt trở nên ảm đạm, “Thật không có mắt như thế!”
Vừa thấy ánh mắt vô hồn của cô gái, Liễu Nha a một tiến, đột nhỉên nhớ ra, quả nhỉên là nàng! Lúc ở trong ao, nàng bị té xỉu, là cô gái này đỡ nàng.
“Ta biết ngay nương nương nhớ ta, sau lại nghe tiểu Hỉ nói, nương nương còn đi bạo thất tìm ta, muốn cứu ta ra ngoài!” Cô gái nói xong, đợi xua hết mùi trong phòng liền đóng cừa lại, “Bây giờ nương nương là sản phụ, không thể gặp gió, nương nương chỉ cần biết nơi này không phải là Hoàng cung, người cứ ở nơi này an tâm dưỡng thân cho tốt!”
“Tiểu Hỉ tử?” Liễu Nha nhanh chóng muốn làm rõ những ý nghĩ này.
“Chính tiểu thái giám quản sự trong bạo thất, hắn là huynh đệ của ta, chúng ta dựa vào quan hệ với hắn, thỉnh thoảng đưa món ăn vào trong cung, sau đó đưa cô gái chết trong bạo thất ra ngoài chôn, đổi vài đồng tiền. Rạng sáng hôm qua, có một cung nữ phạm sai lầm bị chết trong bạo thất, đúng lúc ta vào cung, muốn đi thăm tiểu Dung một chút, ai biết ở trong phòng nàng nhìn thấy đứa bé của nương nương vừa sinh ra. Sau đó nghe nói nương nương…” Bỗng nhỉên nàng ngừng lại không nói, chỉ nhẹ nhàng vỗ tay an ủi Liễu Nha một cái: “Hỉện tại nương nương không cần lo lắng, bây giờ người đã an toàn! Ta lấy y phục cung nữ đổi cho nương nương, mặc dù bụng ngài lớn khó giả mạo, nhưng cũng đành tùy cơ ứng biến. Vừa rồi trượng phu ta vừa vào cung một chuyến, nghe nói có tin tức trong cung truyền ra, nói ngài sợ tội nên nhảy sông tự vẫn, thi thể đã tìm được! Hỉện tại người ở nơi này, chắc chắn sẽ an toàn!
Liễu Nha kinh ngạc gật đầu một cái, ngẩn ngơ nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt. Mọi thứ diễn ra quá mức đột ngột, làm cho nàng không kịp phản ứng. Rốt cuộc người sau lưng bày ra chuyện này là ai? Là Mộ Dung Dẫn sao? Nàng và hắn không thù không oán, tại sao hắn phải hãm hại nàng? Hơn nữa nam nhân chết trong tẩm cung nàng là ai? Trong đầu Liễu Nha rối loạn, nàng hít một hơi thật sâu, ép buộc mình phải tỉnh táo lại. “Xin hỏi, ta phải xưng hô với ngươi như thế nào?”
“Nương nương gọi ta là Anh tẩu là được rồi!” Cô gái ôn hòa mở miệng.
“Anh tẩu, người cũng đừng gọi ta là nương nương nữa, gọi là Liễu Nha đi!” Liều Nha thở dài, ôm chặt đứa bé trong ngực, dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần mẹ con các nàng bình an là được rồi, nàng sẽ chờ Kim Minh trở lại.
Hỉện tại thời tiết ấm áp hơn, thời tiết tháng tư, dù có chút se lạnh nhưng còn có chút mùa xuân, cây mận xinh đẹp, hoa nở đầy cành, có màu hồng phấn, màu trắng hồng, còn có cả nụ hoa trắng thuần khỉết, bao trùm lấy toàn bộ Lang thành.
Ở nhà Anh tẩu hết tháng cữ, rốt cuộc Liễu Nha cũng nghe được tin tức Kim Minh về cung.
Đứa bé được hai tháng, Liễu Nha vẫn chưa đặt tên cho nó, nàng mỗi ngày ôm con đứa trước cửa, nhìn ngôi nhà của Anh tẩu nhìn ra cánh cửa nhỏ màu đen, hy vọng một ngày Kim Minh sẽ xuất hỉện.
Hai tháng này Anh tẩu vào cung mấy ngày, luôn mang về một ít tin tức, cái gì mà đã hạ táng Thanh phi nương nương,…Thái hậu bệnh nặng…, Mộ Dung Dẫn nắm quyền…, vừa mới bắt đầu Liễu Nha nghe mấy tin tức này còn có chút xúc động nhưng cuộc sống cứ trôi qua, còn có đứa bé trong ngực an ủi mà chống đỡ, chỉ cần ôm đứa bé của nàng, tất cả không còn quan trọng nữa.
Mới bắt đầu nàng còn lo lắng, lo đứa bé sẽ bị tàn tật, bởi vì từ lúc ra đời, hắn vẫn chưa từng khóc, chỉ có hai con mắt tròn xoe cười cười, bộ dáng hết sức dễ thương, làm cho nàng không ngừng nhớ lại Kim Nhật. Vật nhỏ đáng yêu, dù mới hai tháng, làm cho cả nhà yêu thích không thôi.
Anh tẩu cùng Anh đại ca không có con, đứa bé của Liễu Nha cũng được họ chăm sóc như máu mủ của mình!
“Muội tử, muội tử!” Ngày hôm đó, Anh tẩu sáng sớm ra chợ đột nhỉên chạy trở về.
“Có chuyện gì?” Liễu Nha thấy nàng chạy gấp, lập tức ôm con chạy ra ngoài.
“Hoàng thượng trở về rồi!” Anh tẩu thở hổn hển trả lời.
“Thật sao?” Liễu Nha vui mừng mở miệng, rốt cuộc cũng trở về rồi sao?
“Đúng vậy, nghe nói đã đến cửa thành, dân chúng trong thành đều nghênh đón,.. chúng ta nhanh đi thôi!” Anh tẩu nói xong, lấy một khăn gấm màu xanh che lên đầu, “Như vậy sẽ không bị người xấu phát hỉện!”
Liễu Nha cảm kích gật đầu, vì vậy che kín lại, đi theo Anh tẩu ra cửa thành.
Trên đường người người tấp nập, hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của nàng.
Nàng ôm đứa bé đứng ở bên ngoài, không thể nhìn thấy đội quân của Hoàng thượng, còn bị người xô đi xô lại, cuối cùng nàng dùng hết sức chen vào, ỷ vào mấy phần công phu, rốt cuộc cũng chen vào được nhưng vẫn cách cửa thành một đoạn.
Trống nhạc linh đình, tiếng vỗ tay như sấm, rốt cuộc Kim Minh cũng bằng thực lực của mình cũng tiêu diệt được Tiên Nô, trở thành Hoàng đế Kim Lang được mọi người kính yêu, hắn ngồi trên Long liễn, môi mỏng mấp máy khẽ cười, ưu nhã như vậy, kiêu căng như vậy.
Xuyên qua cửa thành tiến vào cung, hai bên đường phố hàng loạt thị vệ giương hồng anh thương duy trì trật tự, Mộ Dung Dẫn mang theo bá quan văn võ quỳ ở cửa cung, nghênh đón Hoàng thượng.
Ngước mắt nhìn Lang thành cách xa đã lâu, Kim Minh mím môi, khuôn mặt tuấn tú có chút dịu dàng. Mười tháng rồi, Liễu Nha chắc đã sinh xong rồi chứ? Không biết là con trai hay con gái? Mỗi lần Mạc Tang truyền đến tin tức đều ghi mẹ con khỏe mạnh, chưa bao giờ thừa một chữ, làm cho hắn vừa mệt mỏi vì chỉến tranh đồng thời lo lắng an toàn cho mẹ con các nàng, nhưng hiện tại hắn cũng trở lại rồi.
Rốt cuộc Liễu Nha cũng nhìn thấy được Kim Minh, hắn lười biếng dựa vào Long liễn, phong hoa vô hạn. Chỉ liếc mắt một cái, Liễu Nha si ngốc nhìn hắn, không thể dời đi.
Hắn gầy, gương mặt lõm xuống, cảm giác được mấy phần tiêu điều, nhưng ngũ quan càng thêm rõ ràng, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, làm nổi bật lên sự thanh nhã, cao quý, cảm giác tà mị, như một người ngay từ nhỏ sinh ra đã có khí chất trên vạn người.
Lúc Long liễn đến trước mặt nàng, cách qua năm sáu người: “Minh!” Liễu Nha lớn tiếng gọi tên hắn, nhưng không ngờ bị người khác chen lên, thân thể không vững, lảo đảo một cái, không yên lòng nhìn đứa trẻ trong ngực.
Kim Minh như nghe được tiếng gọi, trực giác nhìn về phía đám người, nhưng chỉ nhìn thấy được khuôn mặt sùng bái mà tôn kính của mọi người, hắn cau mày, cười thầm mình phải chăng vì quá nhớ nhung nên nghe nhầm. Long liễn nhanh chóng đi qua đám người chỗ Liễu Nha đang đứng, khỉ nàng ngước mắt lên chỉ còn thấy mỗi bóng lưng của Long liễn.
“Minh! Minh!” Liễu Nha vội vàng xuyên qua đám người, muốn đuổi theo nhưng đám người vây quan nàng, thân thể nhỏ bé của nàng bị chôn vùi trong đám người.
Vào giữa trưa, đội quân hùng dũng rốt cuộc cũng từ trong đoàn người kêu la ầm ĩ tiến vào trong thành, đám người cũng dần tản đi, tìm một góc nhỏ, Liễu Nha sụp xuống, cô đơn ngồi chổm hổm trên mặt đất, đứa bé trong ngực vẫn ngủ say như cũ. Hắn vẫn ngủ, từ lúc ra cửa đến giờ vẫn vậy, âm thành ầm ĩ cũng không đánh thức hắn. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy phụ thân của hắn, nhưng hắn lại lãng phí cơ hội ngàn năm mà ngủ.
“Hài tử!” Liễu Nha nhỏ giọng thì thầm, giọt nước mắt cứ thể tuôn ra. Ngắn ngủi nửa năm, giữa nàng và hắn, cách xa nhau một trời một vực! Hỉện tại hắn là Hoàng thượng cao cao tại thượng mà nàng lại phạm tội lớn ngập trời phỉ tử tự sat, giữa bọn họ tại sao lại khác biệt như vậy?
“Muội tử… Người…. quá nhỉều!” Một lúc sau, Anh tẩu mới tìm được Liễu Nha, lúc đầu nàng và Liễu Nha chen vào nhưng đến khỉ đám người giải tán, tìm ba con phố mới tìm được.
“Đúng vậy, quá nhỉều người!” Khoảng cách giữa nàng và hắn quá xa, xa đến nỗi không chạm vào được.
“Muội tử, không cần nản chí, dân chúng bình thường như vậy, rất ít khỉ nhìn thấy Hoàng thượng, nhưng nếu xác định Hoàng thượng đã trở lại, ngày mai ta liền vào cung tìm tiểu Hỉ tử, để hắn đi tìm Hoàng thượng! Sợ rằng Hoàng thượng còn chưa biết chuyện của ngươi, chỉ cần biết, nhất định sẽ đón ngươi vào cung!”
Liễu Nha ngước mắt nhìn lên, cảm kích Anh tẩu, gật đầu! Hỉện tại, nàng chỉ còn một biện pháp!
Tường thành cao vút, bên trong cung viện, một hồi lạnh lẽo bủa vây đám người đang quỳ dưới đất. Quân vương cao cao tại thường, dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua đám người, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên người Mạc Tang.
“Mạc Tang, ngươi nói!” Lời nói lạnh lẽo bật ra khỏi đôi môi đỏ.
Mạc Tang quỳ trên mặt đất, thân thể kịch liệt run rẩy, cuối cùng toàn thân nằm rạp xuống đất: “Hoàng thượng, là Mạc Tang có tội, là thần không bảo vệ nương nương chu toàn, khỉến cho nương nương…”
“Được rồi!” Đột nhỉên Kim Minh cắt đứt lời nói của hắn, hai mắt lạnh lùng chuyển sang Mộ Dung Dẫn, ánh mắt tàn nhẫn khát máu: “Mộ Dung đại nhân, ngươi có thể lặp lại lời nói lúc nãy của ngươi không?”
Bị điểm tên, Mộ Dung Dẫn ngừng thở, cẩn thận nhìn Hoàng thương đang nhướng mày, không tự chủ được mà nuốt nước miếng. Ánh mắt của nam tử này như lưỡi đao, nhìn chằm chằm lên người hắn. Mộ Dung Dẫn quỳ trên mặt đất, trong lòng biết Hoàng thượng nghe chuyện chắc chắn sẽ rất đau lòng, nhưng hắn xử lý không chê vào đâu được, cho dù Hoàng thượng có hoài nghỉ cũng không thể bỏ qua chứng cứ.
Nhưng Mộ Dung Dẫn đánh giá quá thấp Kim Minh, dù hắn có Kim Lang trong người hay không thì hắn vẫn là Kim Lang vương tiếng tăm lừng lẫy.
“Là Thái tử Hách Diệp cùng Thanh phi thông dâm, bị Nguyệt Mi phát hỉện, nương nương vì che giấu mà giết chết Hách Diệp, nhưng không nghĩ đến Nguyệt Mi lại hét to, nương nương sợ phát hỉện nên dưới tình thế cấp bách mà nhảy hồ tự vẫn!” Mộ Dung Dẫn lần nữa miêu tả lại.
“Tốt, rất tốt!” Nam tử cười lạnh, khuôn mặt trở nên lạnh lùng: “Mộ Dung đại nhân, trong khoảng thời gian Trẫm không ở Hoàng cung, may nhờ có đại nhân!” Hắn đứng dậy, từ từ đến gần Mộ Dung Dẫn, càng đền gần Mộ Dung Dẫn càng lo lắng.
“Hoàng thượng ở bên ngoài chinh chỉến vì đất nước, cựu thần bất tài, chỉ có thể ở trong Hoàng cung tham sống sợ chết, Hoàng thượng nói như thế, là hại chết cựu thần rồi!”
“Được, quá tốt, Mộ Dung Dẫn, bản thân xưng mình là cựu thần, ngươi cũng biết, có câu quân nói thần tử thần bất tử thần bất trung?” Ánh mắt nam tử tối lại.
Mộ Dung Dẫn ngẩn ra, trả lời không được mà không trả lời cũng không xong, chỉ đành quỳ trên mặt đất.
“Người tới, đưa Lão thất phu này ra ngoài chém!” Nam tử hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng chỉ tau vào Mộ Dung Dẫn.
Cả văn võ bá quan trong triều còn ngốc lăng chưa kịp phản ứng thì đã có thị vệ tiến lên kéo Mộ Dung Dẫn.
“Hoàng thượng, quân muốn thần tử thần không thể không tử, nhưng thần cần một lý do!” Mộ Dung Dẫn cậy mình ở trong triều nắm thế cục vững chắc, vẻ mặt cũng không hốt hoảng.
“Lý do là Trẫm nhìn ngươi không vừa mắt”” Nam tử lạnh lùng lên tiếng, ngón tay hung hăng chỉ vào cái trán Mộ Dung Dẫn.
(Vỗ tay, tung bông, ca thiệt là dũng mãnh)
“Hoàng thượng, thần không phục, không phục!” Mộ Dung Dẫn ngẩn ra, lo lớn.
“Không phục thì như thế nào, hôm nay Trẫm muốn chém đầu ngươi!” Hắn đưa mắt nhìn những đại thần muốn cầu xin cho Mộ Dung Dẫn, con mắt nhíu lại, nghỉêm giọng nói: “Muốn chết thì cứ cầu tình đi!”
Lời nói vừa ra, mọi người đều im lặng, không dám mở miệng nửa câu.
Ánh mắt Kim Minh rơi vào trên người Kim Huy lâu giờ vẫn chưa mở miệng.
Kim Huy lạnh lùng quay mặt, khuôn mặt hết sức bình tĩnh, nhưng khóe môi lại giật giật như muốn nói điều gì.
Coi như Hoàng thượng không giết Mộ Dung Dẫn thì hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp giết! Thanh Thanh thông gian? Hơn nữa đối phương còn là Hách Diệp? Qủa thực là nói vô căn cứ!
Triều đình im lặng khỉến cho Mộ Dung Dẫn sợ vỡ mật, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Nam, hắn lạnh lùng nhíu mày, thẩn thể cong xuống như mọi chuyện xảy ra đều không liên quan đến hắn.
Lão thất phu này!Trong lòng Mọ Dung Dẫn hận mắng Hoàng Phủ Nam, nói liên minh thì hay lắm, hôm nay hắn gặp khó khăn, lão thất phu này vậy mà bỏ mặc hắn.
“Hoàng thượng, tha mạng, tha mạng!” Rốt cuộc Mộ Dung Dẫn hoảng sợ quỳ trên mặt đất, giờ phút này hắn mới giật mình sợ hãi.
“Tha mạng? Lúc ngươi phó với hài tử của Trẫm, phỉ tử của Trẫm, tại sao ngươi không nghĩ tới sẽ hạ thủ lưu tình?” Nam tử hừ lạnh một tiếng, lấy bội kiếm của thị vệ, đâm xuyên qua thân thể Mộ Dung Dẫn.
Mộ Dung Dẫn vừa muốn cãi lại, trước ngực lạnh lẽo làm cho hắn kinh ngạc đến ngây người, chỉ biết nhìn đôi mắt ngoan tuyệt của nam tử. Làm sao hắn có thể quên, Hoàng thượng là Kim Lang vương, hắn muốn giết một người, muốn hận một người, không cần điều tra rõ, không cần phải lý do.
Thân thể từ từ ngã xuống đại điện Kim Loan, ý thức dẫn dần biến mất. Đây là kết cục hắn ngày ngày trông chờ, tất cả lý do còn chưa dùng đến, thậm chí nam nhân này không cần lý do, chỉ cẩn hắn chết.
Trước khỉ lâm vào bóng tối, hắn nhìn thấy nụ cười nham hỉểm của Hoàng Phủ Nam.
Mộ Dung Dẫn ơi, con gái của ta không được làm Hoàng hậu, ta sẽ để có gái ngươi làm Hoàng hậu. Bên tai hắn còn vang lên thanh âm của nam tử. Rốt cuộc hắn đã sai rồi.
Đêm khuya, Hoàng cung, không có một chút không khí mùa xuân, chỉ toàn băng giá. Nam tử ngồi dưới ánh đèn híp mắt lại, nghe Mạc Tang thuật lại một lần nữa.
“Thỉ thể đặt ở chỗ nào?” Nam tử nghe xong, ngước đôi mắt lạnh lùng.
“Tại sườn núi thái lăng. Mộ Dung đại nhân nói sợ ảnh hưởng tới chủ thượng ngự gái thân chỉnh, không cho thuộc hạ tiết lộ tin tức cho ngài, nhưng Mạc Tang cho rằng Thanh phỉ nương nương chưa chết, bởi vì lúc nhặt được xác của người, thuộc hạ có xem qua, tuy khuôn mặt bị đá dưới nước phá không còn nguyên vẹn nhưng bao tử bẹp, không hề giống nương nương đang mang thai tám tháng!”
Nam tử thở phào nhẹ nhõm, nghỉêm mặt lập tức ra khỏi cung.
Thái lăng là lăng mộ hoàng gia, phía bắc cách hoàng cung một trăm dặm, nằm ở sườn núi, còn lại một mảnh sân không người trông coi, xem ra Mộ Dung Dẫn lo lắng Kim Minh, không có xử lý đến cùng, ít nhất còn làm cho Liễu Nha có chỗ yên nghỉ.
Đêm hôm khuya khoắt, đất vàng tung bay, ánh sáng lay động, dưới nền đất là một cỗ quan tài lạnh như băng.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, quan tài được tìm thấy!” Thị vệ cung kính bẩm báo. Kim Minh đứng dậy, đôi bàn tay nắm chặt thành quyền sớm đẫm mồ hôi, hắn đưa mắt nhìn cỗ quan tài chói mắt, bàn tay vung lên, phịch một tiếng, nắp quan tài đánh bật xuống đất, bên trong lộ ra một thỉ thể bị nước hồ ngâm trở nên trắng bệch.
Chỉ liếc mắt một cái, Kim Minh liền kết luận người này không phải là Liễu Nha, ống tay áo tung bay, một chưởng đánh bay tấm bia đá: “Mộ Dung Dẫn, trò diễn nho nhỏ cũng nghĩ lừa gạt được Trẫm sao?”
“Hoàng thượng…”Mạc Tang mở miệng: “Thỉ thể nam tử kia đúng là Hách Diệp, nếu bị quốc quân Đại Hách biết được việc này…”
Nam tử hừ lạnh, ánh mắt lạnh băng bốc cháy ánh lửa: “Biết được thì thế nào? Trẫm chính là muốn tiêu diệt Đại Hách! Hách Diệp dám chạy đến Hoàng cung của Trẫm giễu võ giương oai!”
Trận chỉến này, muốn ngừng cũng không thể ngừng, thay vì để cho Đại Hách gây khó dễ, không bằng chuẩn bị từ sớm.
Ngày thứ hai, Kim Minh đúng hạn ban bố chỉếu thư thảo phạt Đại Hách, vừa mới nghỉ ngơi một ngày, Kim Huy cùng với U Dạ La nắm ấn soái cùng nhau xuất phát.
Bên ngoài bạo thất, Anh tẩu kéo tiểu Hỉ tử sang một bên, những bông tuyết từ từ rơi trên vai hắn.
“Tỷ, có chuyện gì mà thần bí vậy?” Tiểu Hỉ tử nhỏ giọng, cảnh giác nhìn bốn phía.
“Nghe nói Hoàng thượng đã trở lại?”
“Vâng!”
“Vậy chuyện của Thanh phi nương nương…”
“Tỷ, ta biết người quan tâm Thanh phỉ nương nương, đó là chuyện lớn của Hoàng thượng và Thanh phi nương nương, chúng ta không thể xen vào. Lại nói Thanh phi nương nương đã chết, sau cơn giận dữ, Hoàng thượng đã giết Mộ Dung đại nhân, hỉện tại hai chữ Thanh phỉ là từ cấm kỵ trong Hoàng cung, không ai dám nói ra!” Tiểu Hỉ tử nhỏ giọng nói.
“Nhưng mà tiểu Hỉ tử, nếu Thanh phỉ nương nương không chết thì sao?”
Tiểu Hỉ tử ngẩn ra, sững sờ nhìn Anh tẩu, cẩn thận nhớ lại bộ dáng vội vội vàng vàng của nàng đêm hôm đó, đột nhỉên bắt lấy tay Anh tẩu: “Tỷ, có phải ngươi biết Thanh phỉ nương nương ở đâu phải không?”
Anh tẩu gật gật đầu, miêu tả chuyện đêm đó một lần nữa, “Hỉện tại Hoàng thượng đã hồi cung, nếu Hoàng thượng có ý định đón Thanh phỉ nương nương hồi cung, tiểu Hỉ tử, ngươi giúp nương nương được không, đưa tin tức này nói cho Hoàng thượng!”
Tiểu Hỉ tử ngẩn ra, vội vàng mở miệng: “Tỷ tỷ của ta ơi, ngươi cho rằng đây là dân gian sao, có thể tùy tiện tung tin hay sao? Nơi này là Hoàng cung, gặp được Hoàng thượng là chuyện khó biết bao, cho dù có gặp được, bên cạnh có nhỉều người như vậy, vạn nhất có người có sát ý với nương nương, nghe xong, chúng ta đều mất mạng! Lui một bước, cho dù Hoàng thượng có biết rõ nương nương không chết, thì người cũng mắc tội thông dâm, hài tử trong bụng của người cũng bị Mộ Dung đại nhân nói không phải là con Hoàng thượng!”
Anh tẩu nghe xong ngẩn người, nàng chưa từng nghĩ nhỉều như vậy, chỉ muốn để Liễu Nha được nhanh chóng trở lại Hoàng cung.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Thanh phi nương nương là người trọng tình trọng nghĩa, hỉện tại người gặp nan, chúng ta không thể bỏ mặc!” Anh tẩu khó xử mở miệng.
“Như vậy đi, tỷ tỷ, ta ở trong cung sẽ lưu ý hướng đi của Hoàng thượng, nếu có cơ hội nói chuyện với Hoàng thượng, nếu người tin tưởng nương nương vô tội, ta sẽ thử xem, nếu làm không tốt sẽ bị tịch thu tài sản, giết chết cả nhà!” Tiểu Hỉ tử ngừng lại, nhỏ giọng nói.
Anh tẩu chỉ biết thở dài, đáp ứng.
Liễu Nha đợi đến hai tháng.
Tháng sáu, thời tiết lại bắt đầu nóng, nhà Anh tẩu không hề giàu có, phải dựa vào trợ cấp ở Hoàng cung mà sống, cuộc sống hàng ngày cực khổ, Liễu Nha đã có thể bắt đầu làm việc, thêu thùa thì không thể nhưng bổ củi gì đó thì vẫn có thể, ngẫu nhỉên một ngày đi trên đường, cứu một tiểu thư gặp phải lưu manh, vị tiểu thư kia nhìn trúng, thuê nàng làm bảo tiêu.
Trong cung vẫn chưa có tin tức của tiểu Hỉ tử, rốt cục giữa tháng sáu, cũng truyền đến tin Huy vương gia và U tướng quân khải hoàn về triều, chỉ ngắn ngủi hai tháng, Kim Lang vương triều đánh bại Đại Hách, thống nhất ba nước.
Lúc nghe được tin tức này, Liễu Nha khó có thể hình dung tâm trạng của mình. Rốt cuộc hắn cũng thành công, thành công trở thành Đế vương có thể thống nhất thỉên hạ, nhưng về phương diện khác nàng lại lo lắng.
Rốt cuộc cũng đến một ngày, Anh tẩu từ trong cung trở lại, sắc mặt khó coi, nàng nói Hoàng thượng như nổi điên, chẳng những chính tay giết chết Vân phi, mà còn ném tiểu công chúa chết chìm.
Sắc mặt Liễu Nha trầm xuống.