Bạn đang đọc Chàng Rể Vô Song – Chương 71: Vậy Ông Là Thứ Gì
“Dương Lệ, Lưu Hạo tôi cũng chẳng muốn giấu cô nữa!”
Lưu Hạo nhìn Dương Lệ, nhếch miệng cười nói: “Tôi, nhìn trúng cô rồi.
Từ giờ về sau, cô chính là người phụ nữ của tôi! Đêm nay tôi sẽ ngủ cô!”
“Ngoài ra thì cậu ta chắc là chồng cô nhỉ…”
Ánh mắt Lưu Hạo nhìn về phía Lâm Hàn: “Nghe nói cậu ta là một thằng vô dụng, mỗi ngày chỉ biết ở nhà ăn no chờ chết, chậc chậc chậc, sướng ghê ta ơi, có thể lấy được người vợ xinh đẹp như Dương Lệ luôn”.
“Có điều, hôm nay cậu mọc sừng chắc rồi đó! Lưu Hạo tôi chơi người phụ nữ của cậu là phúc của cậu!”
“Chồng ơi…”
Dương Lệ nắm lấy tay Lâm Hàn, cơ thể mềm mại khẽ run lên vì sợ.
“Không sao”, Lâm Hàn xoa đầu Dương Lệ nói.
“Không sao? Tự mình an ủi hả?”
Lưu Hạo cười he he, nói: “Thằng hèn đúng là thằng hèn, vợ mình sắp bị ngủ vậy mà còn không tức giận, đúng là thằng hèn! Chắc là thấy ông đây có nhiều người như vậy nên sợ chứ gì!”
Sắc mặt Lâm Hàn vẫn vô cùng bình tĩnh.
Mí mắt Trần Vô Cực giật giật, từ nhỏ Lâm Hàn đã được dạy dỗ lễ nghi rất tốt nên hiếm khi lộ ra cảm xúc của mình, gần như là không thể hiện một chút xíu nào ra ngoài.
Còn bây giờ, trên người Lâm Hàn lại chẳng có chút cảm xúc nào hết.
Vậy chỉ có một nguyên nhân, đó là Lâm Hàn đang tức giận.
Cảm xúc càng dao động mạnh thì càng được che giấu tốt!
“Lưu Hạo, nhiều người chứ gì?” Trần Vô Cực cười, ông ta vỗ tay một cái.
Két!
Két!
Két!
Bảy tám cánh cửa được mở ra, lại có thêm một đám người ùa vào, nhìn thì có khoảng bốn năm mươi người, ai cũng cao to vạm vỡ và cho người ta cảm giác rất lợi hại.
“Chuyện gì thế này?”
“Sao lại đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy!”
Đám đàn em của Lưu Hạo có chút hoang mang, không ngờ mình bỗng nhiên bị bao vây.
“Trần Vô Cực, vì một người phụ nữ mà ông muốn xen vào việc của tôi ư?”
Lưu Hạo lạnh mặt nói: “Tôi biết địa vị của ông ở trong giới, nhưng Lưu Hạo tôi có thể lăn lộn tới cái vị trí này, đằng sau cũng có chỗ dựa!”
“Nếu ông đối đầu với tôi thì cả hai cùng thiệt hại mà thôi.
Đến lúc đó, người đứng đằng sau tôi sẽ không bỏ qua cho ông đâu!”
“Chỗ dựa?” Trần Vô Cực chế nhạo một tiếng, chẳng muốn nói chuyện.
Chỗ dựa của Lưu Hạo có lớn đến mấy thì có thể qua mặt được Lâm Hàn? Qua được cả nhà họ Lâm à?
“Tiểu Lệ, em đến căn phòng kia chờ tý đi, một hồi là anh sẽ xử lý xong chuyện này thôi”, Lâm Hàn mở miệng nói.
“Chồng ơi…!Anh…”, Dương Lệ lo lắng nói.
“Không sao, em đợi anh một chút là xong ngay ấy mà”, ánh mắt Lâm Hàn toát lên vẻ dịu dàng nói.
“Vâng!”, rốt cuộc thì Dương Lệ cũng gật đầu, đi sang căn phòng khác rồi đóng cửa lại.
Lưu Hạo cười lạnh nói: “Trần Vô Cực, xem ra ông quyết tâm muốn xen vào chuyện của người khác…”
Bốp!
Ông ta còn chưa nói xong, Lâm Hàn đã đấm cho một phát!
Một đấm đó khiến Lưu Hạo té lên bàn, máu mũi chảy ròng ròng.
“Bà mẹ nó, tên vô dụng nhà mày dám đánh tao à!”
Lưu Hạo trợn mắt, không thể ngờ được Trần Vô Cực còn chưa ra tay mà thằng Lâm Hàn vô dụng kia đã xông tới trước.
“Lên, giết chết nó!”, Lưu Hạo hét.
“Đánh cho tao!” Trần Vô Cực cũng lạnh lùng mở miệng.
Đàn em của hai bên lập tức xông vào nhau.
Bốp!
Rầm!
Xoảng!
“A!”
“Giết chết nó!”
Tiếng vũ khí choảng nhau đan xen cùng những tiếng chửi bậy.
Đa số đàn em của Lưu Hạo đều là công nhân trên công trường, tuy vẻ ngoài trông khỏe mạnh nhưng không có nhiều kinh nghiệm đánh nhau.
Còn người Trần Vô Cực dẫn tới toàn là tinh anh đã đi theo ông ta nhiều năm, đánh nhau như cơm bữa nên giàu kinh nghiệm.
Vì đánh bại kẻ địch mà có thể giở mọi mánh khóe.
Chỉ trong thời gian ngắn, đám người của Lưu Hạo đã bị dồn ép, sắp tan tác đến nơi.
Còn Lưu Hạo thì đương nhiên không cần phải nói.
Bốp!
Lâm Hàn giơ chân đá mạnh vào bụng ông ta.
Cơ thể Lưu Hạo giống như con diều đứt dây bay ngược ra sau đâm vào bàn ghế, rồi ngã xuống bàn ăn kế bên.
“Thằng ăn hại nhà mày vậy mà lại dám đánh tao ư!”
Lưu Hạo hét lên: “Mày có biết chỗ dựa của tao là ai không? Mày có biết với thực lực của tao thì giết mày chỉ đơn giản như giết một con kiến?”
“Thằng hèn, con kiến như mày lấy đâu ra can đảm để đánh tao thế hả!”
Ông ta nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt đầy thù hận kèm theo sự khó tin.
Lưu Hạo quả thật không tin nổi, tại sao Lâm Hàn lại dám đánh ông ta.
Cái loại hèn nhát như thế lẽ nào không sợ chết?
Không sợ thế lực của ông ta ư?
“Đồ rác rưởi, ông đây có mấy chục ngàn đàn em, tiêu ít tiền là có thể quăng mày xuống sông Trường Giang cho cá ăn rồi!”, Lưu Hạo lại hét.
“Rác rưởi?”, Lâm Hàm cười lạnh, giẫm mạnh lên mặt Lưu Hạo.
Bịch!
“Nói tôi là rác rưởi, nhưng giờ ông lại bị thằng rác rưởi là tôi đây giẫm dưới chân, thế ông là thứ gì?”, Lâm Hàn cúi đầu, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm Lưu Hạo.
Ông ta bị Lâm Hàn nhìn đến phát run, vậy mà lại có cảm giác như bị dã thú theo dõi.
Mà lúc này, trận chiến bên ngoài cũng đến hồi kết thúc, người Lưu Hạo dẫn tới đều quằn quại rên rỉ trên mặt đất.
“Thích bắt người ta uống rượu chứ gì?”
Lâm Hàn cầm lấy ly rượu ban nãy của Dương Lệ, dùng mắt ra hiệu.
Ngay lập tức có hai gã đàn em bước tới, banh miệng Lưu Hạo ra.
“Ư ư…!Rác rưởi, mày muốn làm gì!”
“Mày muốn làm gì!”
Lưu Hạo liên tục giãy giụa nhưng chẳng làm nên trò trống gì.
Lâm Hàn cầm ly rượu đổ vào miệng ông ta, sau đó lại cầm lấy chai rượu bằng sứ màu xanh rót vào tiếp.
“Thích bắt người ta uống rượu, tôi đây cũng cho ông uống thử!”, Lâm Hàn cười lạnh nói.
“Khụ khụ khụ…!Thằng rác rưởi!”, Lưu Hạo ho khan, muốn nôn rượu ra nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.
“Cậu Hàn, bước tiếp theo nên làm gì?”, Trần Vô Cực bước tới hỏi.
“Mang ông ta đi”.
Lâm Hàn nhìn Lưu Hạo, lại nói: “Ngoài ra thì hỏi ông chủ quán xem mấy thứ bị hư hết bao nhiêu tiền, rồi bồi thường gấp đôi lại cho người ta”.
Sau khi nói xong, Lâm Hàn đi sang phòng của Dương Lệ.
“Ông xã!”
Thấy Lâm Hàn tới, Dương Lệ lo lắng đứng lên nói: “Mọi chuyện giờ sao rồi anh, em nghe thấy bên ngoài có tiếng đánh nhau nên rất lo cho anh”.
“Không sao, mọi chuyện đã giải quyết xong cả rồi, em về nhà trước đi”, Lâm Hàn cười an ủi cô.
“Còn anh?”, Dương Lệ lập tức hỏi.
“Anh còn có chút việc”, Lâm Hàn nói.
Dương Lệ im lặng một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu bảo: “Được rồi, em về nhà trước chờ anh vậy, chồng nhớ chú ý an toàn nhé”.
Tuy trong lòng cô có vô vàn thắc mắc, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Dương Lệ đi rồi, Lâm Hàn mới bảo người khiêng Lưu Hạo ra khỏi nhà hàng Nippon, ném vào cốp chiếc xe Buick GL8.
…
Trên cầu Trường Giang ở thành phố Đông Hải.
Trời đã nhá nhem tối, ánh trăng tròn vằng vặc chiếu lên mặt sông, làn gió đêm thổi vi vu gợi lên những gợn nước lăn tăn lấp lánh.
Lâm Hàn đứng bên bờ sông, chắp tay sau lưng nhìn cảnh vật trước mặt.
“Cậu Hàn, người đã mang tới rồi”, Trần Vô Cực bước tới, đằng sau là hai tên đàn em đang kéo Lưu Hạo.
Lúc này, Lưu Hạo đã không thể đi đứng nổi, mắt trợn ngược, cả người run rẩy, bất cứ lúc nào cũng có thể té xỉu.
“Thuốc này phát huy tác dụng nhanh ghê, tinh thần đã không minh mẫn rồi”, Trần Vô Cực cười nói.
“Cột một tảng đá lớn lên người ông ta đi, để ông ta mãi mãi chìm dưới đáy sông”, Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
Khi anh biết Lưu Hạo chuẩn bị bỏ thuốc Dương Lệ thì anh đã muốn giết ông ta.
“Được!”
Trần Vô Cực vẫy ta, lập tức có đàn em đi tìm đá.
“Mày…!Chúng mày muốn làm gì?”, giọng Lưu Hạo vô cùng yếu ớt, sắc mặt cũng tràn ngập sợ hãi nói.
——————-.