Bạn đang đọc Chàng Rể Vô Song – Chương 43: Chờ Hai Phút
“Ông?”
Mặt Sẹo dừng lại, liếc nhìn ông Ngô, chế nhạo nói:
“Ông cũng không biết tự nhìn lại mình đi, hai mắt lờ đờ, hai chân đi còn không vững, cho dù có muốn tự hiến nội tạng cho ông đây thì ông đây cũng không cần! Biến!”
Mặt Sẹo vung tay lên, bốn tên khác liền lôi Ngô Xuyên ra ngoài phòng bệnh.
Ngô Xuyên có vùng vẫy thế nào cũng vô ích.
“Đứa cháu tội nghiệp của tôi!”
Ông Ngô chua xót hét lên, vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng.
“Chờ đã”.
Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến.
“Hả?”
Mặt Sẹo quay đầu lại thì nhìn thấy Lâm Hàn, chính là người mới vừa lên tiếng bảo hắn chờ.
“Tôi vừa nói canh sườn của tôi rất đắt.
Anh không trả tiền mà còn muốn đi sao?”, Lâm Hàn lạnh nhạt nhìn Mặt Sẹo.
“Thằng nhóc, nếu mày không nói thì tao suýt nữa cũng đã quên mày mất rồi”.
Mặt Sẹo nở một nụ cười tàn nhẫn nói: “Mày động vào hai thằng đàn em của tao, tao cũng đã nói rồi, mày phải để lại hai chân của mày ở đây thì mới được rời khỏi!”
Mặt Sẹo vừa dứt lời, ba bốn tên côn đồ liền vác gậy sắt lao về phía Lâm Hàn.
Một trong số bọn chúng, tay cầm mã tấu chém thẳng vào cánh tay Lâm Hàn.
“Tiểu Hàn! Mau chạy đi!”
Ông Ngô hét lên, Ngô Xuyên đã bị bắt đi rồi, ông ấy không muốn Lâm Hàn lại phải gặp nguy hiểm nữa.
Nhưng vào khoảnh khắc tiếp theo, cảnh tượng trước mắt đã khiến cho ông Ngô phải ngây người.
Ông ấy nhìn thấy bốn tên côn đồ vẫn chưa đến gần thì Lâm Hàn đã nhảy lên.
Bang!
Bang!
Bang!
Bang!
Những âm thanh chát chúa không ngừng vang lên.
Đôi chân của Lâm Hàn như đại pháo nã đạn, đá mạnh vào bụng của bốn tên côn đồ.
Bốn tên côn đồ thậm chí còn không có cơ hội ra tay, chúng bay người lộn ngược rồi đập vào tường.
“Khụ khụ khụ…”
“Đau chết mất…”
Bọn chúng ôm bụng, cảm giác như ruột gan đứt đoạn, cả gương mặt như quặn lại vì đau đớn.
“Thân thủ không tệ!”
Mặt Sẹo nhìn bốn tên đàn em ngã lăn lóc trên mặt đất, hai mắt sáng lên nhìn Lâm Hàn:
“Thằng nhóc, tao sẽ trả cho mày năm mươi ngàn mỗi tháng, mày làm vệ sĩ cho tao, thấy thế nào? Không cần bàn thêm, ăn uống no say, nhà lớn, xe sang hay phụ nữ đẹp đều sẽ không thiếu phần của mày!”
Mặt Sẹo đã đưa ra một lời mời chào Lâm Hàn.
“Tôi chỉ muốn anh đền tiền cho món canh sườn của tôi”, Lâm Hàn lạnh nhạt nói.
“Một nồi canh sườn thì đáng giá bao nhiêu chứ? Chỉ cần mày chịu làm vệ sĩ cho tao, muốn bao nhiêu tiền tao sẽ cho mày bấy nhiêu!”, Mặt Sẹo cười nói.
Năm mươi ngàn một tháng, Mặt Sẹo cho rằng số tiền đó đối với chàng trai trẻ tuổi ở trước mặt là một số tiền không hề nhỏ.
“Món canh sườn của tôi giá một triệu”.
“Một triệu?! Con mẹ mày nhóc, sao mày không đi cướp luôn đi? Mày đang muốn chơi tao à?”, hai mắt của tên Mặt Sẹo nhìn trừng trừng, sự hung hăng ngay lập tức hiện lên trong ánh mắt đó.
“Cũng may hôm nay tao mang theo nhiều người, nếu không thì có khi thật sự đã thua vào tay của thằng nhóc như mày rồi! Gọi thêm người!”
Hắn vừa nói xong thì có một tên đàn em gọi điện ngay.
Còn chưa đến năm phút trôi qua.
“Tránh đường tránh đường!”
“Tụi bây biến hết cho tao!”
Tiếng ồn ào liên tục phát ra từ hành lang, cả một tầng bệnh viện hỗn loạn, bệnh nhân, người nhà, y tá đều trốn không dám ra, sợ hãi nhìn ra bên ngoài.
Có hai ba mươi tên nhuộm đầu xanh đầu đỏ, trên tay cầm gậy sắt, ống thép và dao bầu, bước đi dữ dội và nhanh lẹ tới bao vây phòng bệnh của Lâm Hàn.
“Anh Mặt Sẹo, là đứa nào muốn chết mà đi chọc cho anh tức giận vậy?”
Một trong số những tên côn đồ bước lên hỏi với một con dao bầu trên tay.
“Giết chết nó!”
“Ném nó ra ngoài!”
Những tên côn đồ đó đồng thanh hét lên ầm ĩ.
“Là thằng nhóc này”.
Mặt Sẹo chỉ tay vào Lâm Hàn.
“Thằng này muốn chết!”
Đám côn đồ dán mắt lên người của Lâm Hàn, tay nắm chặt vũ khí, chỉ cần Mặt Sẹo nói một tiếng, bọn chúng liền sẽ xông lên.
Trong chốc lát, cả căn phòng tràn ngập sát khí.
Lâm Hàn hơi nhíu mày nhìn những tên côn đồ này, việc đối phó với những kẻ bình thường chưa bao giờ trải qua huấn luyện đặc biệt đối với anh rất đơn giản.
Nhưng Lâm Hàn không thể đảm bảo rằng khi anh làm điều đó thì ông Ngô và Ngô Xuyên sẽ không bị thương.
Gru…!gru…!gru…
Đột nhiên, điện thoại của Lâm Hàn rung lên.
Anh cầm lên và thấy đó là một dãy số lạ.
“A lô”, Lâm Hàn bắt máy.
“Có cuộc gọi đến sao?”, mấy tên côn đồ ở đó đều ngẩn ra.
“Để cho nó nói vài lời cuối cùng trước khi chết cũng được”, Mặt Sẹo cười lạnh.
“Cậu chủ Lâm, là tôi, Sơn đây”.
Giọng nói trong điện thoại truyền đến: “Anh Cực nói rằng cậu chủ đang ở bệnh viện Nhân dân.
Tôi đã đến nơi rồi.
Tôi không biết cậu chủ đang ở phòng bệnh nào để tôi mang tiền đến cho cậu chủ”.
“Phòng 502”, Lâm Hàn nói.
“Thằng nhóc, nói lời cuối cùng gì đó thì nói nhanh lên! Đừng lãng phí thời gian của ông đây!”, Mặt Sẹo sốt ruột thúc giục.
“Sao? Cậu chủ Lâm, cậu chủ gặp rắc rối sao?”, giọng của Mặt Sẹo lọt vào tai Sơn.
“Không sao, cũng không phải rắc rối gì lớn”, Lâm Hàn nói: “Chỉ là vài tên côn đồ, tôi có thể giải quyết được”.
“Côn đồ? Không biết bon chúng là người của ai, chỉ cần những rắc rối của cậu chủ Lâm không liên quan đến những nhân vật nổi danh của Vùng Xám, hoặc là các nhân vật lớn cấp tỉnh hay cấp bộ, còn lại tôi tin chắc đều có thể giúp cậu chủ giải quyết”, Sơn cười nói:
“Ngay cả khi có liên quan đến những nhân vật lớn, tôi cũng có thể gọi cho anh Cực và nhờ anh Cực sử dụng các mối quan hệ”.
Lâm Hàn nhìn Mặt Sẹo, Mặt Sẹo này chỉ là tên mở sòng bạc ở khu ổ chuột, so với người như Sơn thì đúng là một trời một vực.
“Biệt danh của người đó là Mặt Sẹo”, Lâm Hàn nói.
“Mặt Sẹo? Cái tên này nghe hơi quen.
Cậu chủ Lâm chờ một chút, tôi đang lên thang máy, hai phút nữa tôi sẽ đến khu của cậu chủ.
Cậu chủ cứ bảo tên Mặt Sẹo đó chờ một lát”.
“Được”.
Sau khi cúp máy, Lâm Hàn nói với Mặt Sẹo:
“Người đàn ông trên điện thoại bảo anh chờ hai phút”.
“Chờ hai phút?”
Mặt Sẹo sửng sốt: “Chẳng lẽ thằng nhóc như mày còn có người chống lưng cho sao? Được rồi, tao sẽ chờ hai phút đồng hồ xem sẽ có thằng khốn kiếp nào đến chống lưng cho mày!”
Lâm Hàn quá lười đôi co, anh không hề có ai chống lưng, nhưng nếu muốn khăng khăng nói là có người chống lưng, thì chống lưng của anh chính là ông bố Lâm Thiên Tiếu.
Trần Vô Cực không phải là người chống lưng cho anh, mà ngược lại chính là Lâm Hàn chống lưng cho Trần Vô Cực.
Chỉ có điều loại chuyện này để cho người của Trần Vô Cực xử lý thì thích hợp hơn.
Hai phút sau, một người đàn ông mặc vest bước tới.
Người đàn ông cao ráo, mặc vest, vừa đi vừa lộ rõ hình xăm ở cổ, hai tay ôm vali.
Người đó chính là Sơn.
“Không sao chứ, cậu chủ Lâm?”
Vừa đi qua, tên này đã quan tâm hỏi han Lâm Hàn.
“Không sao”, Lâm Hàn lắc đầu, cho dù thật sự đánh nhau thì Lâm Hàn cũng chẳng hề mảy may lo lắng gì.
Sơn yên tâm gật đầu, nếu Lâm Hàn gặp tai nạn, tên này về sau cũng không biết giải thích thế nào với Trần Vô Cực.
“Mày chính là đứa chống lưng cho thằng nhóc này đó hả?”
Mặt Sẹo nhìn Sơn, hoàn toàn không biết người này, nên nét mặt của hắn đầy khinh thường nói:
“Mày là cái thằng khốn kiếp nào, dám ra vẻ trước mặt ông đây, bắt ông đây chờ hai phút.
Mày muốn tìm chết phải không?”
Nét mặt của Sơn vẫn không thay đổi, sau nhiều năm rèn luyện ở bên Trần Vô Cực, tên này đã học được cách tu dưỡng bản tính của mình.
“Mày là Mặt Sẹo?”, Sơn hỏi.
“Ha, dám gọi thẳng tên của anh Mặt Sẹo, thằng này muốn chết!”, phía sau lưng Mặt Sẹo, một tên côn đồ hung ác nói.
Nét mặt Sơn trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì, một lúc sau mới lạnh lùng hỏi:
“Vương Hổ là gì của mày?”
“Vương Hổ là đại ca của tao!”, Mặt Sẹo ưỡn ngực ngẩng đầu nói: “Không ngờ mày lại quen biết anh Hổ.
Ha ha, tao mặc dù là thân tín của anh Hổ, nhưng cho dù mày có biết anh ấy thì cũng không cứu được mày đâu!”
Sơn không hỏi nữa, tên này bấm một dãy số trên điện thoại di động của mình, rồi nói một cách ảm đạm:
“Vương Hổ, mày có 20 phút để đến phòng 502 Bệnh viện Nhân dân”.
“Vượt quá thời gian này, thì mày liền chuẩn bị biến mất ở trên thế giới này đi! Những sản nghiệp dưới tay của mày, tao sẽ tìm người khác thay thế tiếp quản!”
——————-