Chàng Rể Vô Song

Chương 17: Nhằm Vào


Bạn đang đọc Chàng Rể Vô Song – Chương 17: Nhằm Vào


Lâm Hàn nghe đã thành quen, sắc mặt không đổi.
“Bố, bố mau ăn hải sâm đi, để lâu thì dưỡng chất sẽ mất đi đó”.
Dương Cảnh Đào nhìn Lâm Hàn, cuối cùng lạnh nhạt gật đầu: “Tôi biết rồi”.
Vì tối qua Triệu Tứ Hải đã ở bệnh viện chăm nom Dương Cảnh Đào, nên hôm nay đến lượt Lâm Hàn.
Anh cũng không từ chối.
Vì đây là việc nên làm.
Tối đó, Dương Duyệt, Triệu Tứ Hải cùng đám người nhà Lâm Hàn đều trở về, còn Lâm Hàn thì ở lại bệnh viện qua đêm.

Vì không có giường nên anh chỉ có thể nằm rạp trên bàn mà ngủ.
Sáng sớm hôm sau, tiếng báo thức gọi Lâm Hàn dậy.
Anh đi rửa mặt rồi xuống tầng mua đồ ăn sáng cho Dương Cảnh Đào rồi mới duỗi cơ thể đang nhức mỏi, gọi xe đến công ty TNHH thiết bị trị liệu Hạo Vũ.
Hôm nay là ngày đi làm đầu tiên!
“Đứng lại!”
Lâm Hàn vừa nhấc một chân vào công ty, đã có một giọng nói lạnh lùng gọi anh lại.
Lâm Hàn quay lại thì chỉ thấy Châu Nguyệt Nguyệt từ quầy tiếp tân đi ra.
Cô ta mặc đồng phục đen, đi tất màu da, trang điểm đậm, nhìn Lâm Hàn với ánh mắt lạnh lùng.
“Lâm Hàn, ngày đầu đi làm đã đến muộn rồi, tiền chuyên cần 300 tệ tháng này của anh sẽ bị trừ hết, ký tên đi”.
Châu Nguyệt Nguyệt đưa tờ giấy qua.
Lâm Hàn sửng sốt: “Sao bảo là 9 giờ bắt đầu? Giờ mới 8:50, tôi có đi muộn đâu!”
“Ai bảo anh là 9 giờ đi làm?”, Châu Nguyệt Nguyệt lạnh lùng nhìn Lâm Hàn.
“Chế độ của công ty viết vậy mà, 9 giờ sáng đến 6 giờ chiều”.
“Haha, đó là chế độ.


Công ty chúng ta đều họp vào tám rưỡi sáng, chín giờ chính thức làm.

Giờ đã họp xong, anh không tham gia, tức là đi muộn, nên mới trừ lương chuyên cần!”, Châu Nguyệt Nguyệt vô cảm nói.
“Họp sáng? Nhưng hôm qua lúc tôi đi cô có nói đâu?”, Lâm Hàn chau mày.

Nếu cô ta nói thì anh đã không đến muộn rồi.
Anh không quan tâm 300 tệ tiền chuyên cần, chỉ là có cảm giác bị lừa.
“Chuyện này còn cần tôi hỏi à? Anh không biết tự hỏi tôi sao?!”
Giọng Châu Nguyệt Nguyệt lớn dần: “Đừng có cãi nữa, mau ký tên đi.

Không ký thì cút! Ngày đầu đi làm đã đến muộn rồi, thái độ làm việc của anh thế này thì sao chúng tôi dám nhận anh! Anh đúng là cá nhân ảnh hưởng đến tập thể!”
“Một con sâu làm rầu nồi canh!”
Châu Nguyệt Nguyệt nói rất lớn, khiến không ít nhân viên tò mò nhìn qua, vui sướng trên sự đau khổ của người khác.
Lâm Hàn lắc đầu, cầm lấy giấy rồi ký tên.
Khó khăn lắm mới tìm được một công việc, Lâm Hàn không muốn bị đuổi ngay từ ngày đầu tiên.
Thấy Lâm Hàn ký tên, Châu Nguyệt Nguyệt mới nở nụ cười đắc thắng.
Sau khi ký tên, Lâm Hàn đến chỗ mình làm việc, ở góc khuất nhất của văn phòng, bên cạnh anh là đủ loại rác, có mùi kinh tởm bốc lên.
“Lâm Hàn, đây là nội dung làm việc của anh, anh tự xem đi”, Châu Nguyệt Nguyệt ném một tập tài liệu dày ra trước mặt Lâm Hàn.
“Tự xem? Không có người đào tạo trước khi nhận việc sao?”, Lâm Hàn thắc mắc.
“Đào tạo trước khi nhận việc? Anh nghĩ nhiều quá đó.

Thời gian này có mỗi anh mới vào, đâu ra thời gian và tài nguyên để lãng phí vào việc đào tạo một mình anh chứ”.
Châu Nguyệt Nguyệt liếc Lâm Hàn: “Này, đến giờ cơm trưa anh nhớ vứt hết rác đi cho tôi đấy.

Anh ngồi ở đây nên từ nay về sau anh sẽ phụ trách việc đổ rác”.
Nói xong, Châu Nguyệt Nguyệt quay đầu đi thẳng.
Châu Nguyệt Nguyệt rời đi thì Lâm Hàn cầm tài liệu lên xem.
Lâm Hàn làm ở phòng thị trường, công việc chủ yếu là mở rộng thị trường, đàm phán hợp tác với các bệnh viện, phòng khám, cung cấp thiết bị trị liệu y tế.
Đọc tài liệu cả sáng, đến trưa, Lâm Hàn đem rác ở bên cạnh đem đi đổ.

Anh không muốn nơi làm việc của mình bị bẩn.
“Haha, người mới này nghe lời phết nhờ, trưởng phòng Châu bảo đi đổ rác cũng ngoan ngoãn đi đổ!”
Thấy cảnh này, đám đồng nghiệp của Lâm Hàn bắt đầu bàn tán.
“Thằng nhóc này chắc đắc tội trưởng phòng Châu rồi, công ty chúng ta làm gì có mở họp sáng và tiền chuyên cần đâu!”
“Thật, mà lại còn là người mới chứ! Đáng thương ghê, vừa mới đến đã bị trừ 300 tệ”.
“Người đáng thương ắt có chỗ đáng hận, vừa nhìn đã biết là một người dễ bắt nạt, chứ phải tôi thì tôi bỏ đi từ lâu rồi!”

Đến thời gian nghỉ trưa.
Tối hôm qua Lâm Hàn không được ngủ nhiều, nằm bò lên bàn chưa được bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.

Cộc cộc cộc!
Lâm Hàn cảm thấy bàn làm việc của mình bị go mấy cái, anh mở đôi mắt tèm nhèm ra nhìn, là Châu Nguyệt Nguyệt.
“Có gì không?”, Lâm Hàn hỏi.
“Anh đến bệnh viện Nhân dân đàm phán chốt đơn này đi”, Châu Nguyệt Nguyệt lại ném tài liệu vào trước mặt Lâm Hàn.
“Đây đang là giờ nghỉ trưa mà…”
“Giờ nghỉ trưa? Muốn nghỉ thì về nhà mà nghỉ, đây là nơi làm việc, không nuôi người lười! Một là đi làm, hai là về nhà!”, Châu Nguyệt Nguyệt lạnh lùng thúc giục.
“Được thôi!”
Lâm Hàn lắc đầu, cầm tài liệu ra khỏi công ty.
“Ây, đáng thương thật!”
“Tên nhóc này đắc tội ai vậy trời.

Vừa mới đi làm ngày đầu tiên đã bị trưởng phòng đì rồi!”
Các nhân viên bị phá vỡ giấc ngủ trưa nhìn bóng dáng Lâm Hàn, ánh mắt hiện rõ sự thương cảm, rồi tiếp tục ngủ.
Châu Nguyệt Nguyệt yêu cầu Lâm Hàn đi làm việc xong thì cũng đến văn phòng giám đốc.
“Chủ tịch Ngụy, em đã phái anh ta ra ngoài rồi.

Bên ngoài nắng nóng, để cho anh ta bị cháy nắng cho chết!”, Châu Nguyệt Nguyệt vào phòng thì cười khúc khích nói.
“Làm tốt lắm”, Ngụy Vũ đang cầm cốc cà phê thổi cho nguội.
“Cái tên này đen thật, làm gì không làm lại đúng phải tình địch của chủ tịch Ngụy, chắc là sẽ chẳng có ngày nào anh ta được yên ổn đâu”, Châu Nguyệt Nguyệt cười tươi như hoa rồi hỏi tiếp.
“Bên bệnh viện Nhân dân đó thì Lâm Hàn…”
“Haha, viện trưởng Lý của bệnh viện Nhân dân không dễ xử lý đâu.

Đó là một cục xương khó gặm đấy.

Tối hôm trước tôi đến đó một lần, lão già đó sống chết không chịu đồng ý, tôi đã từ bỏ rồi”.
Ngụy Vũ cười khẩy.

Đó cũng là buổi tối anh ta gặp Lâm Hàn và Dương Lệ.

“Cho nên Lâm Hàn sẽ không chốt đơn được đâu, khi nào hắn quay lại, chúng ta có thể trừ lương hắn!”
“Chủ tịch Ngụy, anh ta mới đến ngày đầu mà đã thế này, nhỡ anh ta nghỉ việc thì sao”, Châu Nguyệt Nguyệt lo lắng.
Ngụy Vũ ngẩn ra: “Cô nói đúng, tại tôi muốn trị cái thằng đó quá nên hơi quá đáng.

Hắn mà nghỉ thì còn gì vui nữa! Xem ra phải làm một kế hoạch dài ngày thôi, để tôi nghĩ xem nào…”

Trong văn phòng của viện trường bệnh viện Nhân dân Đông Hải.
Lý Cường ngồi trước bàn làm việc hút thuốc, khói thuốc mờ ảo xuất hiện.
Suy nghĩ đột ngột hiện ra hôm qua giờ vẫn còn đang ở trong trí não của ông ta.
“Cục trưởng Vương nói, việc giúp Dương Cảnh Đào chuyển viện là ủy thác của Thẩm Hoài Xuân.

Mà người ủy thác phải có mối quan hệ tốt với Thẩm Hoài Xuân và Dương Cảnh Đào.

Ban đầu mình còn tưởng là Triệu Tứ Hải, con rể cả của ông ta”,
“Nếu Triệu Tứ Hải tìm được đến Thẩm Hoài Xuân thì sao phải nịnh nọt mình.

Thẩm Hoài Xuân là người mà đến cục trưởng Vương gặp còn phải đối đãi cung kính kìa”.
“Nhưng con rể út Lâm Hàn mỗi lần gặp mình đều mang thần sắc bình tĩnh thản nhiên…”.
“Chẳng có lẽ…!Người thật sự ủy thác lại là Lâm Hàn?”
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lý Cường sáng lên.
——————-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.