Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 60: Tôi Là Người Anh Không Chọc Nổi


Bạn đang đọc Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn – Chương 60: Tôi Là Người Anh Không Chọc Nổi


Tân Gia Lạc lại vẻ mặt như đã tính trước mỉm cười nói: “Dì, để cho cháu thử xem đi!”
Đao Ba Cường nhìn Tân Gia Lạc, trên mặt lộ ra một nụ cười kì lạ.
“Cậu là ai?” Đao Ba Cường hỏi.
“Tôi là Tân Gia Lạc, ba tôi là Tân Kiến Lập!” Tân Gia Lạc khách khí trả lời.
Đao Ba Cường gật đầu: “Tân Kiến Lập? Tôi biết rồi, siêu thị Đại Phúc là nhà các cậu mở đúng chứ?”
“Đúng thế, trí nhớ của anh Cường tốt thật!” Tân Gia Lạc vỗ mông ngựa nịnh hót.
Điểm Thế Dạ nhìn Tân Gia Lạc có chút kinh ngạc, chẳng lẽ ba Tân Gia Lạc và Đao Ba Cường có giao tình?
Nếu là như vậy thì thật tốt quá.
Những bạn học khác cũng kinh ngạc nhìn Tân Gia Lạc, vốn là bị Trình Kiêu cướp đi danh tiếng, bây giờ đã lấy lại được.
Lý Ny nhỏ giọng nói với Điểm Thế Dạ: “Cậu bé này đúng là có ý với con Hương, hoạn nạn gặp chân tình, cậu nhóc này chịu đứng ra lúc chúng ta gặp nguy nan, có thể thấy được nhân phẩm không tồi!”
Điểm Thế Dạ cũng gật đầu nói: “Là không tồi, hơn nữa xử sự không sợ hãi, rất có phong phạm đại nhân vật!”
Hai người nhìn Tân Gia Lạc như đang quan sát con rể mình.
Điểm Hương cũng áy náy nói với Tân Gia Lạc: “Tân Gia Lạc, cám ơn anh!”
Triệu Cao bất mãn nhỏ giọng nói bên cạnh Trình Kiêu: “Trình Kiêu, tên Tân Gia Lạc này cứ thích đi đầu, ban nãy cậu nên đứng ra trước!”
Trình Kiêu nhìn Tân Gia Lạc, trên mặt lộ ra vẻ chẳng đáng: “Xem tiếp đi.”
Đao Ba Cường nhìn Tân Gia Lạc cười nói: “Cậu đã là con trai Tân Thiết Lập, như vậy tôi cũng không so đo với cậu.

Cậu đi đi!”
Tân Gia Lạc sửng sốt một chút, sắc mặt hoàn toàn thay đổi: “Anh Cường đây là có ý gì?”

Đao Ba Cường cười khà khà, khinh bỉ nhìn Tân Gia Lạc, nói: “Ý là mày có thể cút, còn muốn tao nói rõ hơn tí sao?”
Đây là…!Tình huống như thế nào?
Mới vừa rồi còn giống như bạn bè ôn chuyện, trong nháy liền trở mặt?
Tất cả mọi người trợn tròn mắt, không rõ quan hệ của Đao Ba Cường và Tân Gia Lạc đến tột cùng là sao.
Tân Gia Lạc tức đến mức mặt đỏ rần, biết mình bị lừa gạt.
“Đao Ba Cường, chúng ta đã nói xong rồi mà, khi tôi đứng ra thì anh thả người! Sao anh không giữ chữ tín?”
Không giữ chữ tín…!Chờ đã, có ý gì?
Mọi người lập tức nhận thấy được không thích hợp, thì ra hai người này đã có thương lượng từ trước!
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Tân Gia Lạc biến thành phẫn nộ.

Không ngờ hai người thương lượng trước, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân!
Triệu Cao kích động hỏi: “Trình Kiêu, Tân Gia Lạc có ý gì? Có phải là cậu ta và Đao Ba Cường có thương lượng trước đó?”
Trình Kiêu cười lạ, nói: “Xem tiếp đi.


Đao Ba Cường lạnh lùng nhìn Tân Gia Lạc, trên mặt tràn ngập khinh thường: “Chữ tín? Chỉ bằng cậu cũng xứng để tôi coi trọng chữ tín? Ông đây làm gì thì làm cái đó, dù là ba cậu ở chỗ này, cũng không dám để tôi nể mặt phật đâu đấy!”
“Còn không cút thì tao xử mày trước!”
Tân Gia Lạc bỗng đổ mồ hôi lạnh, anh ta thiếu chút nữa đã quên Đao Ba Cường không phải người anh ta có thể chọc được.


Dù là ba anh ta có ở đây cũng không dám nói với Đao Ba Cường nửa chữ không.
Dù là đối phương không giữ chữ tín, anh ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, muốn tức giận cũng không thể.

Tựa như người khác muốn đánh má trái anh ta, anh ta không được duỗi má phải ra.
Coi như là duỗi mặt cho người ta đánh, cũng phải xem tâm tình của người ta thích đánh bên nào.
“Anh Cường, tôi sai rồi, tôi nhất thời vội đã quên mình là ai, xin Anh Cường tha tôi!” Tân Gia Lạc bị mắng, còn cười rạng rỡ khẩn cầu Đao Ba Cường tha thứ.
Đao Ba Cường đắc ý ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha ha, coi như thông minh, cút đi!”
Nhìn Tân Gia Lạc từ lúc lên sân khấu đến kết thúc, thái độ đối đãi Đao Ba Cường khác nhau một trời một vực, tất cả mọi người xem thường, quá vô sỉ.
Đao Ba Cường quét mắt mọi người, cười ha ha nói: “Thế nào? Nhìn không rõ? Tôi tới nói cho các ngươi biết.

Chính là ban nãy nhóc kia, gọi điện thoại để cho tôi tới đây.

Nói một cách khác, chính là cậu ta âm mưu hết thảy, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân.


“Có điều nhóc này đã quên, sao tôi có thể bị cậu ta lợi dụng cho được? Là tôi đang lợi dụng cậu ta mà thôi!
Tóc vàng phía sau lập tức vỗ mông ngựa nịnh hót: “Anh Cường anh minh!”
“Tân Gia Lạc, tên khốn nạn mày!” Triệu Cao tức giận chửi ầm lên.
Điểm Thế Dạ và Lý Ny tối sầm mắt lại, thiếu chút nữa té xỉu.


Ngôn Tình Hài
“Cậu, cậu…!Thì ra hết thảy đều là cậu giở trò quỷ! Tôi đã nói vô duyên vô cớ hai cô gái sao có thể đắc tội với người ta!” Lý Ny chỉ vào Tân Gia Lạc, vẻ mặt phẫn nộ.
Điểm Thế Dạ lạnh lùng quét mắt Tân Gia Lạc, tức giận nói: “Sau này nhà của chúng tôi không chào đón cậu nữa!”
Điểm Hương cũng tức giận kịch liệt thở dốc, lại là một trận sóng ngực dập dờn: “Tân Gia Lạc, anh là tên khốn nạn, thua thiệt tôi vừa rồi còn nói cảm ơn anh!”
Tân Gia Lạc vẻ mặt xấu hổ đỏ bừng, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, đám bạn Dinh Dương đi theo Tân Gia Lạc cũng mặt nóng hừng hực, xấu hổ không ngớt.
Đao Ba Cường không nhịn được nói: “Được rồi, Việc này mấy người đã hiểu rồi thì lẹ làng chuyển tiền đi cho xong việc.


Biết được Tân Gia Lạc mới là đầu sỏ gây nên, ý hận của Điểm Thế Dạ đối với Đao Ba Cường cũng không còn sâu như thế nữa.
“Chờ chút, lập tức chuyển qua!
“Chờ một chút!”
Thanh âm bình thản mà rõ ràng bỗng nhiên vang lên, mọi người vốn cho rằng mọi chuyện kết thúc, toàn bộ dựa theo âm thanh mà nhìn sang.
Trình Kiêu dưới ánh mắt của tất cả mọi người chậm rãi đứng lên, sắc mặt hờ hững nhìn về phía Đao Ba Cường, thanh âm bình thản: “Thả các cô ấy.”
Điểm Hương lập tức lo lắng tột độ, hô hướng Trình Kiêu: “Trình Kiêu, anh muốn làm gì? Nhanh ngồi xuống, chuyện này không liên quan tới anh!”
Triệu Cao cũng vội vàng kéo kéo Trình Kiêu dưới bàn, nhỏ giọng nói: “Trình Kiêu, cậu điên rồi sao? Nhanh ngồi xuống!”
Điểm Thế Dạ biết được Trình Kiêu đưa cho Điểm Hương chi phiếu 3 tỷ, thì đối với Trình Kiêu sinh ra áy náy, bây giờ thấy Trình Kiêu lại đứng ra trong lúc nguy cấp, hảo cảm lần thứ hai điên cuồng bạo tăng.
“Trình Kiêu, hảo ý của cậu tôi nhận, có điều chuyện này không phải chuyện cậu có thể quản, nhanh ngồi xuống!”
Điểm Thế Dạ nháy mắt với Trình Kiêu, ám chỉ Trình Kiêu đừng gây thêm rắc rối.

Ông ta biết Trình Kiêu có tiền, thế nhưng ngộ nhỡ bị Đao Ba Cường biết, nhân cơ hội bịp Trình Kiêu một vố, vậy thì thua thiệt càng nhiều thêm.
Bây giờ đưa Đao Ba Cường 150 triệu, coi như hao tài tiêu tai, Điểm Thế Dạ không muốn chuyện phức tạp thêm.

Lý Ny cũng khuyên: “Trình Kiêu, chú cháu nói rất đúng, nhanh ngồi xuống!”
Vương Khánh Sinh gọi điện thoại xong cũng cười lạnh một tiếng: “Thằng nhóc này, thích làm loạn thật, tốt nhất khiến Đao Ba Cường hung hăng dạy dỗ cậu một trận!”
Trình Kiêu quét mắt từ tai mãi cho đến lúc dừng lại ở trên người Lý Ny.
“Mọi người yên tâm, một kẻ lưu manh mà thôi, tôi có thể giải quyết.”

Mọi người không còn gì để nói.
Trước mặt Đao Ba Cường gọi lưu manh, giờ muốn chạy đều chạy không thoát.
Quả nhiên, Đao Ba Cường trong nháy mắt âm trầm mặt xuống, nhìn Trình Kiêu, thanh âm trầm thấp: “Nhóc con, cậu là ai?”
Đao Ba Cường không ngốc, Trình Kiêu dám đứng ra, khẳng định có chỗ ỷ lại, anh ta phải hiểu rõ Trình Kiêu dựa vào gì mới được.
Đây cũng là bí quyết mà anh ta sống được tới ngày nay.
Trình Kiêu hai tay cắm vào túi quần, hơi ngẩng đầu lên, lộ ra một vẻ khinh thường nói: “Tôi là người anh không chọc nổi.


Tóc vàng tức giận mắng một tiếng: “Đồ chán sống, dám nói với Anh Cường như vậy!”
Đao Ba Cường vươn tay ngăn cản tóc vàng, âm trầm nhìn chằm chằm Trình Kiêu: “Tôi hỏi cậu một lần nữa, cậu là ai?”
“Anh điếc sao?” Trình Kiêu hơi không kiên nhẫn: “Nghe cho kỹ, tôi lập lại lần nữa.


“Tôi là người đời này anh không chọc nổi.

“.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.