Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 50: Tôn Đại Hải Hỏi Dò


Bạn đang đọc Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn – Chương 50: Tôn Đại Hải Hỏi Dò


Ninh Cát Sơn phẫn nộ quát một tiếng: “Chủ nhiệm Trương, ông nói lời này là có ý gì? Lẽ nào ông muốn phủ nhận công lao của Trình thần y!”
Trương Trường Phúc cười xấu xa nói: “Tôi đâu có nói như vậy, tôi chỉ nói là có lẽ, có thể thôi.”
Ninh Cát Sơn lạnh lùng nói: “Có lẽ hay là có thể? Hừ, trạng thái trước đó của bệnh nhân là cái gì, trong lòng tất cả chúng ta đều biết rõ!”
“Chúng ta đã thử qua rất nhiều loại phương pháp, thậm chí ngay cả chuyên gia thủ đô cũng hỏi qua luôn rồi, bọn họ còn bó tay chịu trói kia kìa!”
“Nếu không có phương pháp chưng cốt của Trình thần y, bệnh nhân căn bản không thể tỉnh lại.

Ông lại nhất quyết muốn phủ nhận công lao của cậu ấy, ông có còn đạo đức của một người hành nghề bác sĩ hay không?”
Trương Trường Phúc vẫn phơi ra cái bản mặt vô lại, mở miệng nói: “Ông có chứng cứ gì chứng minh chính cậu ta giúp bệnh nhân tỉnh lại? Lỡ như cậu ta chỉ gặp may thôi thì sao? Vừa vặn đụng trúng lúc bệnh nhân thanh tỉnh.”
Ninh Cát Sơn hoàn toàn nổi giận, ông chỉ vào Trương Trường Phúc mắng to: “Trương Trường Phúc, trong giới y học này sao lại xuất hiện một con người bại hoại như ông chứ! Ông căn bản không xứng được gọi là danh y!”
Trương Trường Phúc vừa định mắng lại, Vương Nguyên Bồi đột nhiên ngăn cản.
Vương Nguyên Bồi trầm giọng nói: “Được rồi, đừng có ồn ào nữa, công đạo tự ở trong tâm mỗi người! Chân tướng của sự thật ra sao, tin tưởng trong lòng mọi người đều đã hiểu rõ.

Nếu như ai không tin Trình thần y thì cứ chờ một tháng sau sẽ rõ.”
“Một tháng sau, nếu như bệnh nhân khỏi hẳn, ai không tin Trình thần y, coi như thay mặt toàn bộ các bác sĩ trong giới y học Hà Tây chúng ta xin lỗi Trình thần y!”
Nói xong, Vương Nguyên Bồi nhìn về phía Trương Trường Phúc.
Ninh Cát Sơn lớn tiếng nói: “Được, tôi tán thành đề nghị của ông Vương!”

Vẻ mặt Trương Trường Phúc âm trầm nhưng không nói được lời nào.
Trình Kiêu có trị được bệnh hay không, người có mắt đều hiểu, ngay cả chính ông ta cũng tin tưởng đó thôi, chỉ là ông ta muốn mượn cớ sinh sự, tước sạch danh dự của Ninh Cát Sơn.
Thế nên Trương Trường Phúc tự nhiên không dám phản bác Vương Nguyên Bồi.
“Nếu ông Vương đã tin tưởng cậu ta, tôi đây tự nhiên là tôn trọng sự lựa chọn của ông Vương.” Trương Trường Phúc mặt mày âm trầm nói.
“Mọi chuyện nơi này đã xong, tôi xin đi trước.” Trương Trường Phúc thực sự không còn mặt mũi tiếp tục ở lại chỗ này thêm nữa.
Mã chuyên gia cũng nói theo: “Buổi chiều tôi có hẹn với bệnh nhân, thứ cho không thể tiếp chuyện!”
Nói xong Mã chuyên gia cũng tất tả đi theo Trương Trường Phúc.
Còn có mấy bác sĩ trước đó khinh thường Trình Kiêu, nói Trình Kiêu là thầy bói bịp bợm, lúc này cũng không còn mặt mũi nào ở lại, nhân cơ hội cáo từ bỏ đi.
Ngược lại cũng có các bác sĩ lòng dạ vô tư, bị y thuật của Trình Kiêu thuyết phục, họ thành tâm chúc mừng Trình Kiêu.
“Trình thần y tuổi còn trẻ mà lại có y thuật thần kỳ như vậy, đây là phúc của vạn dân Á tộc ta!”
“Trước đó chúng tôi có mắt như mù, mạo phạm Trình thần y, mong rằng Trình thần y thứ tội!”
Trình Kiêu quét mắt nhìn mọi người, biết bọn họ thật tâm xin lỗi, mà anh cũng không để chuyện trước đó ở trong lòng.
“Mọi người không cần nói xin lỗi tôi, dù sao những gì trước đây mọi người nói tôi cũng không để tâm.”
Câu trả lời của Trình Kiêu khiến bọn họ hổ thẹn, hóa ra trước đó bọn họ châm chọc khiêu khích, Trình Kiêu còn chẳng thèm để ý.
Đây là coi thường họ sao?
Có bác sĩ cười khổ.

Vương Nguyên Bồi và Ninh Cát Sơn cảm thấy thái độ của Trình Kiêu đối với những bác sĩ thật tình nói xin lỗi có chút quá mức.
Đang định nhắc nhở Trình Kiêu đừng quá kiêu ngạo, nhưng nghĩ lại chẳng phải chính mình cũng nảy sinh sự hoài nghi đối với Trình Kiêu hay sao, nào còn mặt mũi để chỉ trích Trình Kiêu?
Tôn Đại Hải nhìn Trình Kiêu, biểu cảm có chút phức tạp, có xấu hổ, có khiếp sợ, thậm chí còn có sự bất ngờ.
“Thảo nào lúc trước cậu ta từng nói bản lĩnh của cậu ta không phải thứ mình có thể tưởng tượng.

Ban đầu mình còn tưởng cậu ta cuồng vọng tự đại, không ngờ những gì cậu ta nói đều là thật.”
Trước đó ông ta khinh thường Trình Kiêu, nói Trình Kiêu hồ đồ, thậm chí ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho.
Thế nhưng Trình Kiêu lại thể hiện ra y thuật cao minh như thế, hung hăng tát thẳng vào mặt Tôn Đại Hải, cũng thực sự khiến Tôn Đại Hải lấy làm kinh hãi!
Tuy nhiên, người cha vợ như ông ta ngay cả con rể của mình mà cũng không hiểu rõ, quả thực mất hết thể diện ngay trước mặt mọi người.
Mà Trình Kiêu thể hiện y thuật lại làm cho trong lòng Tôn Đại Hải nảy sinh một suy nghĩ to gan.

Nếu như để Trình Kiêu giúp ông ta trở về nhà họ Tôn, liệu sẽ thành công chứ?
Mặt già Tôn Đại Hải ngượng ngùng đỏ lên, nhưng không lập tức rời đi mà thể hiện ra tư thái cha vợ đại nhân, uy nghiêm nhìn Trình Kiêu nói: “Trình Kiêu, sau khi về nhà thì đến thư phòng của tôi, tôi có một số việc muốn hỏi cậu.”
Trình Kiêu không thèm trả lời.

Tôn Đại Hải cho rằng Trình Kiêu còn đang tức giận vì chuyện vừa rồi, chỉ có thể mất mặt rời đi trước.

Ninh Cát Sơn có chút lúng túng khuyên nhủ: “Trình thần y, dù sao cũng là người một nhà, có hiểu lầm gì thì nói rõ là tốt rồi.”
“Vâng.” Trình Kiêu tùy tiện đáp lời, nếu như là lúc trước, anh tự nhiên sẽ nể mặt Tôn Đại Hải, thế nhưng trong kiếp này, sắc mặt ai anh cũng không cần nể.
Trình Kiêu nhìn về phía Dương Oánh dặn dò: “Nhớ kỹ lời tôi nói.”
“Vâng, cảm ơn Trình thần y!” Dương Oánh cảm kích nói.
Trình Kiêu đã truyền phương pháp chưng cốt cho Ninh Cát Sơn, những chuyện còn lại không cần anh phải bận tâm.
Trình Kiêu trở về nhà họ Tôn, Tôn Đại Hải đang ở trong phòng khách xem ti vi.
Thấy Trình Kiêu trở về, ông ta lập tức phụng phịu nói: “Trình Kiêu, cậu đi theo tôi, tôi có một số việc muốn hỏi cậu.”
Ninh Lan ở trong phòng bếp ló đầu ra, nghi ngờ nhìn Tôn Đại Hải đang đi tới thư phòng, nhìn Trình Kiêu nhỏ giọng hỏi: “Kiêu, ba con tìm con làm gì vậy?”
Trình Kiêu thấy trên mặt Ninh Lan tràn đầy vẻ quan tâm, khẽ mỉm cười nói: “Dì Lan yên tâm đi, chỉ tâm sự bình thường thôi ạ.”
Ninh Lan không nghi ngờ gì, gật đầu nói: “Cũng đúng, giữa hai người chắc là có nhiều chuyện để tâm sự lắm.

Đi đi con, trò chuyện thật tốt với ba con nhé.”
“Dạ.” Trình Kiêu gật đầu, đi vào thư phòng của Tôn Đại Hải.
Tôn Đại Hải ngồi ở trên ghế, nhìn Trình Kiêu tiến vào nói: “Khóa cửa đi!”
Trình Kiêu khóa cửa, trực tiếp ngồi xuống trên một cái ghế khác, có vẻ rất vô lễ.
Tôn Đại Hải nhíu mày, ông ta cảm thấy mấy ngày nay Trình Kiêu hình như đã thay đổi, trở nên có chút cuồng ngạo.
Trước kia Trình Kiêu ở trước mặt ông ta, chỉ cần ông ta chưa cho ngồi, Trình Kiêu tuyệt đối không dám ngồi.
Chẳng lẽ còn đang giận mình? Trách mình không tin nó!
Tôn Đại Hải nghĩ vậy, sắc mặt dịu lại một chút, nói: “Trình Kiêu à, sự tình hôm nay cũng không phải là ba không tin con, ba chỉ đang lo lắng cho con thôi.


Dù sao nhiều chuyên gia như vậy mà cũng đều bó tay chịu trói, ba mới không tin con có thể trị hết.”
Dừng lại một chút, Tôn Đại Hải cảm khái nói: “Nhưng điều làm ba giật mình là con lại trị được thật.”
“Từ đó tới giờ con chưa từng học qua y thuật, con nói cho ba biết, rốt cuộc con học được y thuật thần kỳ này ở đâu?”
Đây mới là mục đích thực sự của Tôn Đại Hải.
Trình Kiêu đúng là đang giận thật, anh giận Tôn Đại Hải.

Tuy nhiên Trình Kiêu tức giận không phải là vì hôm nay Tôn Đại Hải không tin anh, mà là từ trước tới giờ Tôn Đại Hải vẫn luôn duy trì thái độ lãnh đạm với anh.
“Y thuật thần kỳ? Chỉ là một ít trò vặt mà thôi, cần gì phải nhắc đến?”
Trình Kiêu hơi ngẩng đầu lên, thái độ tự cao tự đại, giọng nói mang theo chút xem nhẹ.
Đúng, đối với Đại đế Thương Sinh trấn áp vạn giới mà nói, thuật chưng cốt này chỉ là trò vặt anh nhìn thấy được ở tinh cầu có y học phát triển mạnh mà thôi.
Nếu như tu vi của Trình Kiêu có thể quay về Hóa Thần cảnh, anh có thể trực tiếp tái tạo lại cơ thể của bệnh nhân luôn, căn bản không cần phiền phức như vậy.
Thế nhưng Tôn Đại Hải nghe lời này vào tai lại nghĩ Trình Kiêu tự cao tự đại.
Ngay cả chuyên gia thủ đô còn không có biện pháp nào chữa bệnh, tập hợp toàn bộ danh y Hà Tây mà cũng chịu thua, Trình Kiêu dùng phương pháp chưng cốt một kích đã có hiệu quả, lại còn nói phương pháp này chỉ là trò vặt chẳng đáng bận tâm!
Đây không phải tự đại thì là cái gì!
“Trình Kiêu, thanh niên thì nên có chút ngạo khí, nhưng nếu như ngạo khí quá thịnh thì sẽ biến thành tự cao tự đại.”
“Con nói cho ba biết, những y thuật này con học được từ đâu?” Tôn Đại Hải nhìn chằm chằm Trình Kiêu hỏi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.