Đọc truyện Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn – Chương 291: Lời Mời Của Y Linh
Y Doãn lạnh lùng hừ một tiếng: “Ranh con, tôi biết bên cạnh cậu có một vị tông sư, có lẽ chính là sư phụ của cậu.
Cậu dựa vào ông ta, có thể thu phục được một đám lão đại của Lĩnh Nam mười tám thành, thậm chí ngay cả Lôi nữ vương cũng khuất phục cậu.”
“Nhưng, tính cách của cậu quá ngông cuồng.
Tính cách này của cậu, rất khó thành người tài.
Thậm chí sớm muộn gì cũng gây ra tai họa cho cậu!”
“Hơn nữa, trong lòng tôi, chồng tương lai của Linh Nhi nhất định phải là con cháu chi trưởng của tứ đại siêu cấp thế gia thủ đô, thậm chí còn là người thừa kế của tứ đại siêu cấp thế gia!”
“Mặc dù cậu có chút bản lĩnh, bái được một sư phụ tốt.
Nhưng còn kém xa 108 vạn so với mục tiêu ở trong lòng tôi.”
“Còn nữa, dù sao cậu cũng vì một tập đoàn nhỏ bé như tập đoàn Đông Vương mà đắc tội với nhà họ Vương.
Có lẽ hôm nay cậu tạm thời chiếm thế thượng phong, nhưng cậu không hề biết sự đáng sợ của tứ đại siêu cấp thế gia!”
“Nếu như hôm nay Linh Nhi không lấy cái chết bảo vệ cậu, tôi chắc chắn sẽ không trở mặt với nhà họ Vương.
Sau này, cậu cứ đợi sự báo thù của nhà họ Vương đi!”
“Cuối cùng, tôi chân thành khuyên cậu một câu, nhà họ Vương, không hề đơn giản như vẫn nhìn thấy ở bên ngoài, thực lực của tứ đại siêu cấp thế gia, đáng sợ hơn rất nhiều thứ mà cậu nhìn thấy! Thậm chí, cậu còn không thể tưởng tượng ra được nội tình bên trong của tứ đại siêu cấp thế gia!”
“Nếu như cậu muốn giữ được tính mạng của mình, thì hãy mai danh ẩn tích, rời khỏi thủ đô, tìm một núi sâu để lẩn trốn, sống yên ổn hết quãng đời còn lại!”
Ánh mắt Y Doãn nhìn Trình Kiêu, giống như nhìn một người chết.
Những lời này, nói ra như súng liên thanh, nghe thì câu nào cũng có lý, nhưng thực chất lại đang hạ thấp Trình Kiêu.
Trình Kiêu cúi đầu, không nói một lời, trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt, trong nụ cười mang theo chút chế giễu.
Đợi đến khi Y Doãn dừng lại, lúc này Trình Kiêu mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn đầy sự bình tĩnh nói: “Nói xong rồi?”
“Vậy đến lượt tôi nói mấy câu rồi.”
Y Doãn bưng cốc trà lên, yên lặng nhìn Trình Kiêu, mặt tràn đầy sự xem thường.
Trình Kiêu nhìn Y Doãn, thờ ơ nói: “Có lẽ ở trong mắt ông, thực lực của nhà họ Vương rất mạnh.
Nhưng đối với tôi mà nói, nhà họ Vương cũng chỉ là một thành viên bình thường trong chúng sinh này thôi.”
“Có lẽ, ông cảm thấy sự giàu có của nhà họ Vương tương đương với một quốc gia, quyền thế vô cùng lớn, uy hiếp đến cả Á Tộc.
Nhưng, theo như tôi thấy, những thứ này không đáng để nhắc đến!”
“Cho dù là thế lực vô cùng lớn, hoặc tiền tài sánh ngang với quốc gia, đối với tôi mà nói, chẳng qua chỉ là chuyện của một nhát kiếm mà thôi!”
“Ông chỉ biết nhà họ Vương có quyền thế vô cùng lớn, nhưng lại không hề biết bản lĩnh của tôi!”
Trình Kiêu mặt tràn đầy sự bình tĩnh, trong đôi mắt dần hiện lên cảnh tượng vụ trũ, trời sao, giọng nói lờ mờ, trống rỗng, giống như từ trên cửu thiên truyền xuống.
“Nếu như tôi có, trời không thể không có.
Nếu như tôi không có, trời chưa chắc đã có.”
Y Doãn tức đến mức mặt mày tái mét, chỉ vào Trình Kiêu tức giận hét lên: “Ranh con, tôi vốn có lòng tốt nhắc nhở cậu, không ngờ cậu lại ngông cuồng đến mức không có thuốc chữa như thế này!”
“Cậu nghĩ dựa vào một tông sư, là có thể không đặt nhà họ Vương-người đứng đầu trong tứ đại siêu cấp thế gia vào mắt sao?”
“Còn một nhát kiếm! Cho dù sư phụ của cậu là tông sư hoá cảnh đỉnh phong, lẽ nào cậu còn có thể mạnh hơn đại bác máy bay trên thế giới này sao!”
“Vốn dĩ, nếu như cậu khiêm tốn cầu thị, tôi còn định dạy dỗ cậu, tương lai không hẳn sẽ không giao phó Linh Nhi cho cậu.
Nhưng bây giờ xem ra, cậu chính là một tên ngông cuồng không đặt ai vào mắt!”
“Thằng nhãi ranh, không xứng đáng thương lượng với tôi!”
Nói xong, Y Doãn đứng dậy, sải bước rời đi.
Bên ngoài quán trà, Y Linh đã đợi rất lâu, nhìn thấy Y Doãn và Trình Kiều đi ra, vội vàng chạy lên hỏi.
“Ba, hai người nói chuyện thế nào rồi?” Mặc dù Y Linh đang hỏi Y Doãn, nhưng đôi mắt trong sánh vẫn luôn nhìn về phía Trình Kiêu, vẻ mặt tràn đầy sự lo lắng.
Y Doãn kiềm chế cơn tức giận trong lòng, lạnh lùng liếc nhìn Trình Kiêu, trầm giọng nói: “Linh Nhi, loại ngông cuồng như thế này, sau này tiếp xúc ít thôi! Nếu không, sớm muộn gì cũng đem tai họa đến cho con!”
“Đi theo ba!” Nói xong, Y Doãn kéo tay Y Linh, cưỡng ép kéo cô rời đi.
Y Linh vội vàng nói: “Ba, Trình Kiêu không phải là loại người như ba nói đâu, giữa hai người chắc chắn có hiểu nhầm gì đó!”
“Ba, ba cho con nói với Trình Kiêu hai câu đi!”
Lúc này, Y Doãn mới buông tay Y Linh ra, vẻ mặt nghiêm khắc nói: “Linh Nhi, theo lý mà nói ba không có quyền can thiệp vào chuyện con kết bạn.
Nhưng, ba không thể trơ mắt nhìn con nhảy vào trong đống lửa được!”
“Ba chỉ cho con ba phút, ba ở đây đợi con!”
Y Linh cau mày, nhưng ba phút còn tốt hơn là không có.
“Được, vậy ba ở đây đợi con! Con đi nói với Trình Kiêu hai câu.”
Y Linh chạy đến trước mặt Trình Kiêu, lo lắng nhỏ giọng hỏi: “Trình Kiêu, ba tôi không làm khó cậu chứ?”
Trình Kiêu khẽ cười nói: “Không, bọn tôi chỉ nói mấy câu thôi, cậu đừng nghĩ nhiều.”
“Vậy thì tốt! Đúng rồi, ngày 9 tháng sau là sinh nhật tôi, ba tôi muốn tổ chức cho tôi một bữa tiệc sinh nhật ở Giang Nam, tôi hi vọng cậu có thể đến!” Trong mắt Y Linh hiện lên sự cầu xin.
Trình Kiêu suy nghĩ một lúc, thật sự không nhẫn tâm từ chối, gật đầu nói: “Được, đến lúc đó tôi nhất định sẽ tới!”
“Tốt quá, một lời đã định!” Y Linh vui mừng.
“Vậy tôi đi trước đây, nhớ đó, ngày 9 tháng sau, nhất định phải đến!” Y Linh dặn dò.
“Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đến!”
Nhìn Y Linh ngồi lên chiếc xe dài, xa hoa của Y Doãn, nụ cười trên mặt Trình Kiêu cũng thu lại.
Đời trước, anh nhớ lúc Y Linh tốt nghiệp, vẫn chưa nhận ba ruột.
Đời này, lại nhận ba ruột trước mấy năm.
Xem ra cái chết của Hoa Quốc Mạnh khiến Y Doãn đứng ngồi không yên, nên phải nhận ba con với Y Linh trước.
Ngay cả Trình Kiêu cũng không ngờ đến, Y Linh lại là người của nhà họ Y ở Giang Nam.
Đời trước, nhà họ Y ở Giang Nam, là đối tượng mà Trình Kiêu nằm mơ cũng muốn xu nịnh.
Chỉ tiếc là, vị Y Bán Tộc của Giang Nam này, gặp mặt không bằng nghe danh!
Trình Kiêu trở về nhà, vốn dĩ muốn tạm biệt Dương Oánh, nhưng biết được Dương Oánh có buổi diễn, nên đã rời đi rồi.
Ông Hướng vẫn không có ở nhà, xem ra sau khi cơ thể khỏe lại, ông lão này có ý định quay lại tiếp quản nhà họ Hướng.
Dù sao, bị con trai của mình âm thầm tính kế, chuyện này đổi thành ai cũng nhất thời không thể chấp nhận được.
Có lẽ bây giờ thứ mà ông cụ Hướng này tin tưởng chỉ có quyền lợi ở trong tay.
Trình Kiêu dẫn Tô Lương Tử trở về Hà Tây.
Nhưng, Trình Kiêu không vội trở về trường học, mà trở về biệt thự Hồ Nguyệt Nha.
Thư Nam vẫn chìm đắm trong việc tu luyện, nhìn thấy Trình Kiêu trở về, cũng chỉ gật đầu, xem như là chào hỏi.
Trình Kiêu liếc nhìn, anh phát hiện tiến cảnh của Thư Nam vô cùng nhanh, có lẽ đã nắm được sơ bộ Vạn Kiếp Bất Diệt Công rồi.
Như vậy, tốc độ tu luyện của Thư Nam sau này, sẽ nâng lên một tầng cao mới.
Tô Lương Tử cũng đi tu luyện.
Trình Kiêu đứng ở sân thượng, nhìn Hồ Nguyệt Nha sương mù, mờ ảo, tin là không bao lâu nữa, dưới tác dụng của trận tụ linh Đại Châu Thiên Ngũ Hành, linh khí trời đất của chỗ này có thể đạt được hiệu quả linh khí như sương.
Ở đây tu luyện, sẽ không cần vất vả mà lại thu được thành công rất lớn.
Trình Kiêu ngồi khoanh chân, mấy ngày nay ở Trung Châu không tu luyện hẳn hoi, bây giờ phải bù đắp khoảng thời gian đã bỏ lỡ.
Mặt trời lặn về hướng tây, nước hồ trong hồ Nguyệt Nha được mạ một tầng ánh sáng vàng.
Á Tộc, thủ đô.
Trong đại viện của nhà họ Vương- một trong tứ đại siêu cấp thế gia.
Trong đại sảnh, một ông lão mặt vuông, lông mày đen, khuôn mặt rất nghiêm túc, lộ ra sự tài hoa xuất chúng, yên tĩnh ngồi ở vị trí đứng đầu, nghe thuộc hạ Vương Viễn Dương báo cáo.
“Đúng là một đứa con gái bất hiếu, lại còn giết chết một tông sư của nhà họ Vương ta!” Vương Kinh Long vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt hiện lên sự tức giận.
“Vương Trạch, phái người đi điều tra lai lịch của tên ranh kia.
Tốt nhất có thể lập tức trừ khử cậu ta!” Vương Kinh Long nhìn một chàng trai trẻ đang cúi đầu, đứng ở bên trái phía sau chiếc ghế.
Khuôn mặt chàng trai trẻ có chút trắng, ánh mắt u ám, lạnh lùng, mang đến cho người khác một cảm giác rất khó chịu.
Anh ta từ từ đi ra, cúi người nói: “Vâng!”
Vương Trạch là thiên tài trong lớp thế hệ trẻ của nhà họ Vương, con trai của anh cả Vương Đỗ Lan..