Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 29: Đừng Tăng Nữa


Bạn đang đọc Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn – Chương 29: Đừng Tăng Nữa


Phỉ Thúy các, tên của khu đổ thạch.
Sòng bạc trước đó thực ra chỉ là phần phụ cho khu đổ thạch này.

Đổ thạch mới là bảo vật trấn các của Phỉ Thúy các.
Khu đổ thạch chiếm diện tích lớn hơn sòng bạc mà mấy người Trình Kiêu vừa chơi tận hai lần.

Đại sảnh rộng rãi trống trơn, chính giữa là nơi cất giữ nguyên thạch.
Mỗi một khối nguyên thạch đều được niêm yết giá, nhưng mấy nguyên thạch ở bên ngoài chẳng được coi trọng mấy.
Còn nguyên thạch thật sự có tỷ lệ cắt ra bảo thạch cực phẩm đã sớm được thu hồi, sau đó tiến hành bán đấu giá, nhờ vào thủ đoạn của các tay bán đấu giá thu hoạch lợi ích lớn nhất.
Đám người vừa đến thì đã có một cô nhân viên mặc sườn xám màu đỏ, khí chất xuất chúng đi tới, nở nụ cười mang theo chức nghiệp nói: “Các vị tới thật đúng lúc, một vòng bán đấu giá nguyên thạch mới sẽ lập tức bắt đầu, nghe nói lần này nguyên thạch được chở từ Miến tộc xa xôi tới đây, nói không chừng sẽ cắt ra được bảo thạch cực phẩm!”
“Ồ, vậy thì tốt!” Lý Ngôn mỉm cười, nhìn về phía Trình Kiêu và Lôi Hồng Húc lạnh lùng nói: “Cậu cả Lôi, mời!”
“Sợ anh chắc!” Lôi Hồng Húc ôm người đẹp, hút xì gà, nghênh ngang tiến ra giữa sân.
Lý Ngôn và Lưu Tào Khang đi theo sau Lôi Hồng Húc.
Lúc này Y Linh đã tràn ngập tò mò đối với Trình Kiêu, trong lúc vô thức cô lại có chút bận tâm đến anh.
Y Linh cố ý đi chậm, lúc đi ngang qua bên cạnh Trình Kiêu, cô lặng lẽ nhỏ giọng nhắc nhở.

“Trình Kiêu, tôi nghe nói đổ thạch rất dễ thua lỗ, mười lần đánh cược chín lần thua.

Anh không nên hành động theo cảm tính, đừng cương với bọn họ nữa!”
Nói xong, Y Linh vội vàng đuổi theo mấy người Tôn Mạc.
Trình Kiêu nhìn bóng lưng duyên dáng của Y Linh, trên mặt lộ ra nụ cười mỉm: “Cô nhóc Y Linh này coi vậy mà lòng dạ thiện lương!”
“Chỉ tiếc kết cục kiếp trước của cô ấy quá mức bi thảm, đời này mình nhất định phải giúp cô ấy thay đổi số phận!”
“Nhưng bây giờ giữa mình và cô ấy còn chưa thân lắm, chỉ có thể tìm cơ hội nhắc nhở một chút, không để cho cô ấy dẫm vào vết xe đổ của kiếp trước.”
Phía trước đại sảnh là một sân khấu, ở dưới có hơn trăm cái ghế, hiện tại có không ít người ngồi.
Trình Kiêu và Lôi Hồng Húc tìm một chỗ ngồi xuống, Lưu Tào Khang và Tôn Mạc ngồi ở bên kia, cố ý giữ một khoảng cách với hai người Trình Kiêu.
Lý Ngôn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Trình Kiêu, trong lòng không nhịn được có chút lo ngại, trận thua đậm trước đó đã khiến anh ta ám ảnh.
“Triệu Cương, anh nói thằng oắt đó có khi nào cũng rành đổ thạch không?” Lý Ngôn hỏi.
Triệu Cương sửng sốt một chút, nói: “Không thể nào, chẳng phải anh ta chỉ là một kẻ bất tài sao? Đổ thạch đốt tiền như thế, sao anh ta chơi nổi?”
Vương Hiểu Hi nói: “Ai nha, mọi người muốn biết Trình Kiêu rành đổ thạch hay không thì chỉ cần hỏi Mạc là được mà?”
“Đúng vậy, chắc chắn Mạc hiểu rõ cái thằng đó nhất!” Lý Ngôn vui vẻ nói.
Ánh mắt Lưu Tào Khang cũng không nhịn được chú ý tới Tôn Mạc.

Tôn Mạc liếc sang Trình Kiêu, nói: “Anh ta chưa bao giờ đến mấy chỗ đổ thạch như này, ngay cả quy tắc cơ bản nhất cũng không biết gì đâu, mọi người cứ yên tâm!”
Lý Ngôn thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Vậy thì tôi yên tâm rồi.”
Lôi Hồng Húc ở bên cạnh bắt đầu phổ cập kiến thức về đổ thạch cho Trình Kiêu.
“Chính là mọi người bỏ tiền ra mua một khối đá bình thường, nếu như bên trong có bảo thạch, vậy thì lời to.

Còn nếu như không có thì mất luôn cả vốn.

Tôi nói như vậy anh đã hiểu chưa?”
Lôi Hồng Húc dùng cả tay cả chân giảng giải cho Trình Kiêu.
Trình Kiêu gật đầu nói: “Hiểu rồi.”
“Đại ca, anh ngay cả đổ thạch là cái gì cũng không biết, sao lại dám đồng ý chơi với bọn họ chứ?” Lôi Hồng Húc cạn lời, vốn tưởng rằng Trình Kiêu đánh bài lợi hại như vậy, đối với đổ thạch khẳng định cũng tinh thông, không ngờ Trình Kiêu hoàn toàn là một người bình thường.
Trình Kiêu thản nhiên nhìn Lôi Hồng Húc nói: “Không phải bây giờ tôi đã biết rồi à?”
“Thần tượng, quả không hổ là thần tượng của tôi, có cá tính!” Lôi Hồng Húc trưng ra vẻ mặt sùng bái, anh ta cảm thấy cái loại thái độ tràn ngập tự tin, không coi ai ra gì của Trình Kiêu thực sự quá làm cho anh ta mê muội.
Hơn nữa, thứ vốn dễ khiến người khác chán ghét đặt ở trên người Trình Kiêu lại làm cho Lôi Hồng Húc có cảm giác như đó là đương nhiên.


Dường như Trình Kiêu vốn nên có dáng vẻ không ai bì nổi đó.
“Hoan nghênh các vị đến đây cổ động, lời vô ích tôi cũng không muốn nói nhiều, lần này có mấy khối nguyên thạch được chở từ Miến tộc xa xôi đến đây, khả năng cao sẽ cắt được bảo thạch cực phẩm.

Về phần ai sẽ có được may mắn này, xin mời quý vị khán giả cùng chờ xem.”
Trên bục cao, người đàn ông trung niên phụ trách chủ trì buổi đấu giá mỉm cười giới thiệu đơn giản.
Sau khi nói xong, ông ta lập tức vỗ tay: “Xin mời, đưa khối nguyên thạch thứ nhất lên sân khấu!”
Cô nhân viên mặc sườn xám màu đỏ bưng một cái khay đựng một khối nguyên thạch được đắp vải đỏ bước lên bục.
Người chủ trì dùng hai tay nhẹ nhàng xốc vải đỏ, một khối nguyên thạch hình quả bóng, bề ngoài hơi ánh màu xanh biếc xuất hiện trước mặt mọi người.
“Đây là khối nguyên thạch thứ nhất, giá khởi điểm 3 tỷ, mỗi lần tăng giá 300 triệu!”
“Hiện tại bắt đầu đấu giá!”
Người chủ trì vừa dứt lời, một ông già hơi mập ngồi ở hàng đầu tiên lập tức nói: “Khối nguyên thạch này bề ngoài đã toát ra ánh xanh, trong nguyên thạch ắt có thượng phẩm, rất có thể sẽ cắt được bảo thạch cực phẩm!”
“Tôi ra 4,5 tỷ!”
Một ông già khác mặc áo sơ mi màu xám cười ha hả: “Ông chủ Bao có mắt nhìn tốt nhỉ, khối nguyên thạch này đúng là thượng phẩm, cho nên 4,5 tỷ quá ít, tôi ra 6 tỷ!”
Khối nguyên thạch thứ nhất vừa ra đã khiến cho hai người tranh đoạt, những người còn lại nhất thời nghị luận ầm ỉ.
“Ông chủ Bao gì đó có phải là cái người có biệt hiệu Bao thần thám đó không?” Có người nhận ra thân phận của ông chủ Bao.
“Đúng đấy, đó chính là Bao thần thám, ông ta là một nhân vật rất giỏi trong giới đổ thạch ở Hà Tây đó nha! người ta tặng cho biệt hiệu Bao thần thám, chuyên dò được bảo thạch cực phẩm, đã từng ra giá 1,5 tỷ cắt được hai khối đế vương lục, trực tiếp lời gấp trăm lần!”
“Mà cái ông già mặc áo sơ mi xám kia cũng không đơn giản đâu.


Nếu như tôi không nhầm, ông ta chính là Tôn Bán Thành, Tôn bán tiên trong giới đổ thạch!”
“Nguyên thạch mà hai người này nhìn trúng hơn phân nửa sẽ không tệ! Tôi ra 6,3 tỷ!” Một người đàn ông trung niên la lớn.
Lôi Hồng Húc nhìn sang Trình Kiêu, nói: “Bao thần thám và Tôn bán tiên vung tay, khối nguyên thạch này khẳng định là bất phàm!”
“Tôi ra 9 tỷ!” Lôi Hồng Húc sốt ruột quát to một tiếng.
Phía đối diện, đám người Lý Ngôn liếc nhìn Lôi Hồng Húc.
Lý Ngôn nói: “Lôi Hồng Húc nhất định là nhìn trúng uy danh của Bao thần thám và Tôn bán tiên nên mới nghĩ khối nguyên thạch này đáng giá, chúng ta không thể để anh ta được như ý!”
“Tôi ra 10,5 tỷ!” Lý Ngôn quát to.
Lôi Hồng Húc lập tức tăng giá: “12 tỷ!”
Sau đó còn khiêu khích nhìn về phía Lý Ngôn.
Lý Ngôn thầm mắng một tiếng, nhìn sang Lưu Tào Khang hỏi: “Cậu Lưu, anh thấy khối nguyên thạch này thế nào?”
Lưu Tào Khang từng có một ít nghiên cứu về đổ thạch, anh ta nhìn chằm chằm vào khối đá trên sân khấu một hồi, nói: “Nguyên thạch có kích thước này cũng khá hiếm đấy, nhất là tầng ngoài đã xuất hiện ánh xanh.

Hơn nữa Bao thần thám và Tôn bán tiên cũng bắt đầu tranh đoạt, hẳn là không sai đâu.”
Nghe Lưu Tào Khang phân tích xong, Lý Ngôn gật đầu, tiếp tục tăng giá: “Tôi ra 15 tỷ!”
Bao thần thám kêu lên: “15,3 tỷ!”
Lôi Hồng Húc vừa định há mồm, chuẩn bị tăng thẳng đến 18 tỷ, Trình Kiêu bỗng nhiên nói: “Đừng tăng nữa.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.