Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 281: Cho Tôi Hỏi Một Câu


Đọc truyện Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn – Chương 281: Cho Tôi Hỏi Một Câu


Lỗ Trường Lâm đưa mắt nhìn quanh trong đám người.
Đột nhiên, mắt Lỗ Trường Lâm sáng lên, ông ta sải bước đi về phía trước.
Tống Hoa An vui mừng khôn xiết, tưởng Lỗ Trường Lâm đến nói chuyện với mình nên vội vàng tiến lên chào hỏi, vẻ đắc ý trên mặt không thể che giấu.
Tống Hoa An tươi cười nói: “Thị trưởng Lỗ đúng là khách sáo quá, sao tôi dám phiền ông đích thân tới đây được? Nên là tôi đến thăm hỏi ông mới…”
Tống Hoa An còn chưa nói xong, Lỗ Trường Lâm đã chợt chuyển hướng, đi về phía Vương Đỗ Lan.
Nụ cười trên mặt Tống Hoa An tức khắc cứng lại, ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn Lỗ Trường Lâm với vẻ không dám tin.
Vương Đỗ Lan thấy Lỗ Trường Lâm đột nhiên đi về phía mình thì cũng ngỡ ngàng, vội vàng đứng dậy cúi chào: “Vương Đỗ Lan của tập đoàn Đông Vương chào thị trưởng Lỗ.”
“Chào chủ tịch Vương, chào bà, chào bà!” Lỗ Trường Lâm đáp lại rất lấy lệ, sau đó đi ngang qua Vương Đỗ Lan, dừng lại trước mặt Trình Kiêu.
Mọi người chợt lộ vẻ nghi hoặc!
“Không phải chứ! Chẳng lẽ Lỗ Trường Lâm tới tìm thằng oắt kia?”
“Sao có thể thế được! Thằng đó có tài cán gì mà có thể khiến Lỗ Trường Lâm đích thân tới tìm chứ?”
Điều khiến mọi người bàng hoàng vẫn còn ở phía sau.
Lỗ Trường Lâm đứng thẳng người, cúi đầu chào Trình Kiêu, nghiêm mặt nói: “Cậu Trình, Lỗ Trường Lâm tới thăm hỏi đột ngột, nếu đường đột, mong cậu lượng thứ!”
Mọi người đều im lặng.
Biểu cảm trên mặt Tống Hoa An cứng đờ!
Vẻ mặt Tống Hoa Lương cũng cứng ngắc!
Nụ cười nham hiểm trên mặt Lưu Hoà Dân lúc đầu cũng thoáng chốc trở nên kinh hãi!
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn cảnh này, há miệng thật lâu không ngậm lại được.
Đến Vương Đỗ Lan và Lâm Ngọc cũng chết lặng, não ngừng hoạt động, không thể tin được.

Một lúc lâu sau, mọi người mới hoàn hồn.
“Tôi không nhìn nhầm chứ? Lỗ Trường Lâm cúi đầu chào thằng nhãi đó?”
“Rốt cuộc thằng đó là ai? Sao lại có thể khiến Lỗ Trường Lâm cúi đầu chào?”
Ánh mắt của ba anh em nhà Tống nhìn Trình Kiêu đầy vẻ u ám và kinh ngạc!
Vương Đỗ Lan và Lâm Ngọc cũng ngỡ ngàng nhìn Trình Kiêu.
Những người còn lại cũng đều nhìn Trình Kiêu với ánh mắt khiếp sợ.
Trình Kiêu thấy Lỗ Trường Lâm cúi đầu hành lễ thì chỉ chắp tay, nói với vẻ bình thản: “Chào Thị trưởng Lỗ.”
Lúc đầu Trình Kiêu cũng không biết người Lỗ Trường Lâm muốn thăm hỏi lại là mình.
Nhưng khi nhìn thấy kim thoa Vũ Lạc bên cạnh Lỗ Trường Lâm, anh suy nghĩ một chút liền hiểu ra.
Có lẽ Lỗ Trường Lâm đến vì cơn mưa đó.
Tuy khi ấy Trình Kiêu đứng ở nơi khá khuất, nhưng nếu điều tra kỹ thì vẫn có thể phát hiện ra.
Mà kim thoa Vũ Lạc đã biết thân phận của anh thì đương nhiên Lỗ Trường Lâm cũng sẽ biết.
Nhìn thấy Trình Kiêu ngồi ở đó, nhẹ giọng đáp lại Lỗ Trường Lâm đang cúi đầu chào, thái độ ngạo mạn ấy khiến tất cả mọi người có mặt lại một lần nữa thảng thốt!
Ngay cả Vương Đỗ Lan và Lâm Ngọc cũng cảm thấy không nhìn nổi nữa.
Người này là Lỗ Trường Lâm đó!
Nhân vật lớn sẽ lọt vào cấp quyết định cao nhất của Á tộc trong tương lai.
Người của nhà họ Lỗ với lịch sự trăm năm ở tỉnh Đông Sơn.
Cậu là người trẻ tuổi của thế hệ sau mà lại ngạo mạn như vậy!
Vương Đỗ Lan không kìm được nhắc nhở: “Trình Kiêu, Thị trưởng Lỗ là bề trên của cậu, sao cậu có thể vô lễ như vậy?”

Lâm Ngọc cũng vội khuyên: “Trình Kiêu, Chủ tịch nói đúng, cậu mất lịch sự quá!”
Hai người hoàn toàn vì suy nghĩ cho Trình Kiêu.
Trình Kiêu còn chưa lên tiếng, Lỗ Trường Lâm đã chợt xua tay ngăn cản: “Không sao, cậu Trình hoàn toàn có tư cách này.”
Sau đó, Lỗ Trường Lâm lại cúi đầu chào Trình Kiêu một lần nữa trước mặt mọi người: “Cậu Trình, tôi thay mặt những người sống sót sau thảm hoạ ấy cảm ơn cậu!”
Trình Kiêu thản nhiên nói: “Chuyện nhỏ thôi, không đáng nhắc đến.

Thị trưởng Lỗ không cần khách sáo.”
Lúc này Lỗ Trường Lâm mới đứng dậy, nhìn Trình Kiêu, vẻ mặt bỗng chốc trở nên cực kỳ nghiêm nghị.
“Cậu Trình đại tài, xứng đáng được lão Lỗ đây cúi đầu chào.

Nhưng lão Lỗ xin hỏi cậu Trình một câu, mong cậu có thể giải đáp.”
Lỗ Trường Lâm nhìn Trình Kiêu với vẻ mặt kiên định, dường như nếu Trình Kiêu không trả lời thì hôm nay ông ta sẽ không ra về vậy.
Trình Kiêu cũng nhìn Lỗ Trường Lâm, ánh mắt vẫn bình thản như cũ.
Anh có thể nhìn ra được điều lo lắng của Lỗ Trường Lâm, cũng biết ông ta đang lo lắng cái gì.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Trình Kiêu đáp lại một câu khó hiểu với vẻ mặt nghiêm túc.
“Thị trưởng Lỗ, tôi là người Á tộc.”
Trình Kiêu biết chắc chắn Lỗ Trường Lâm đã biết thực lực của anh, lo lắng anh sẽ làm chuyện có hại cho Á tộc, nên muốn nói chuyện với anh.

Câu này của anh coi như cho Lỗ Trường Lâm một câu trả lời rõ ràng.


Anh là người Á tộc, đương nhiên sẽ không làm hại Á tộc.
Nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi!
Trình Kiêu sẽ không đưa ra hứa hẹn gì, dù sao anh cũng là đại đế Thương Khung uy áp vạn giới, anh đã phóng tầm mắt tới vũ trụ và tinh không từ lâu rồi, chứ không phải chỉ là ranh giới giữa các quốc gia.
Cho Lỗ Trường Lâm lời hứa hẹn như vậy là do Trình Kiêu nể mặt Lỗ Trường Lâm vì nước vì dân.
Nói cách khác, Trình Kiêu đã rất nể mặt ông ta rồi.
Tuy Lỗ Trường Lâm không biết chính xác Trình Kiêu có thân phận gì, nhưng ông ta hiểu những cao thủ ở trên cao sẽ không bị ràng buộc bởi thế tục.
Trình Kiêu có thể cho ông ta câu trả lời này, ông ta đã rất hài lòng rồi.
“Cậu Trình cao thượng như vậy, tôi vạn phần khâm phục!”
“Hy vọng sau này cậu Trình dù đi đến đâu, dù thế nào cũng sẽ ghi nhớ lời nói ngày hôm nay.”
“Thà yêu một miếng đất quê hương còn hơn một vạn lượng vàng xứ khác!”
Lỗ Trường Lâm cúi đầu lần nữa, trên mặt lại mang theo nụ cười.

truyen bac chien
“Nếu đã vậy thì tôi không làm phiền cậu Trình nữa.

Nếu sau này cậu có chuyện gì thì bảo Vũ Lạc nói cho tôi biết là được.”
“Chỉ cần không vi phạm pháp luật của Á tộc thì tôi sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành những gì cậu Trình nhờ cậy.”
Trình Kiêu gật đầu: “Cảm ơn Thị trưởng Lỗ.”
Lỗ Trường Lâm gật đầu, quay người chắp tay với phía Vương Đỗ Lan và Tống Hoa An: “Làm phiền các vị rồi, tôi xin phép đi trước, mọi người tiếp tục đi.”
“Thị trưởng Lỗ đi thong thả.”
Mọi người đều đứng dậy cung kính tiễn Lỗ Trường Lâm đi.

Ba anh em Tống Hoa An cũng không ngoại lệ, chỉ là vẻ mặt bọn họ hơi gượng gạo.
Lỗ Trường Lâm vừa đi, nét mặt của ba anh em Tống Hoa An đều trở nên âm trầm.
Mọi người trong đại sảnh lập tức bùng nổ.
“Nghe thấy lời Lỗ Trường Lâm vừa nói với Trình Kiêu không? Thế mà ông ta bảo thằng đó có chuyện gì thì cứ nói!”
“Điều này đồng nghĩa với việc đồng ý cho thằng nhóc đó một món lợi khổng lồ!”
“Đúng vậy, sau này chỉ cần yêu cầu của cậu ta không vi phạm pháp luật Á tộc thì Lỗ Trường Lâm đều sẽ hết sức ủng hộ!”
Mọi người đều ngỡ ngàng, thảng thốt!
Điều này giống như hack trong trò chơi, người khác vất vả mãi mới lên được một cấp, còn Trình Kiêu thì đã lên thẳng cấp độ cao nhất.
Nhưng sắc mặt Tống Hoa An lại khó coi đến cực điểm.
Lời nói của Lỗ Trường Lâm rõ ràng còn mang theo một ý khác.
Đó là đưa ra lời cảnh cáo cho tất cả mọi người có mặt, cảnh cáo họ không được động đến Trình Kiêu.

Lỗ Trường Lâm ủng hộ Trình Kiêu, ai dám nhắm đến Trình Kiêu tức là trở thành kẻ thù của ông ta.
Nhưng Tống Hoa An không hiểu lắm, Lỗ Trường Lâm làm quan thanh liêm, làm người chính trực, còn cực kỳ quý trọng danh tiếng của mình.
Trước đây ông ta chưa bao giờ can thiệp vào chuyện của giới kinh doanh, sợ truyền ra tin đồn.
Thế nhưng bây giờ ông ta lại công khai ủng hộ một thằng oắt tỉnh ngoài trong sự kiện công khai như hội nghị thượng đỉnh Trung Châu lần này.
Rốt cuộc thằng nhãi này có thân phận gì mà khiến Lỗ Trường Lâm không màng tất cả như vậy?
Dù con cáo già Tống Hoa An có xảo quyệt đến đâu, cũng không thể đoán được rằng Lỗ Trường Lâm làm như vậy thực ra là đang bảo vệ bọn họ.
Nếu khiến Trình Kiêu tức giận thì hậu quả không phải điều mà người bình thường như bọn họ có thể gánh chịu.
Nhóm Mã Tài và Tạ Thiên Hoa đắc ý, họ biết Trình đại sư là vô địch.
Bây giờ ngay cả thị trưởng Lỗ của thành phố Trung Châu cũng đã công khai ủng hộ Trình đại sư, cho dù nhà họ Tống có lật ra con át chủ bài thì thế nào?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.