Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 279: Thực Lực Chân Chính Của Nhà Họ Tống


Bạn đang đọc Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn – Chương 279: Thực Lực Chân Chính Của Nhà Họ Tống


Lưu Hoà Dân đến lúc này như vừa tỉnh lại từ giấc mộng.
“Sao có thể thế được? Sao lại như thế này? Tên nhóc này làm sao làm được như vậy? Chẳng phải cậu ta chỉ là một tên vệ sĩ quèn thôi ư?”
“Sao lại như thế này?”
“Này nhóc, rốt cuộc cậu là ai?” Lưu Hoà Dân kinh ngạc hỏi.
Trình Kiêu vẫn ngồi trên ghế, nhàn nhạt cất lời: “Tôi là ai, ông không xứng được biết.

Nhưng ông thua rồi!”
“Thực hiện theo cá cược đi.”
Cá cược!
Đó là phải quỳ xuống xin lỗi Vương Đỗ Lan trước mặt mọi người, chuyện này làm sao có thể?
Lưu Hoà Dân giễu cợt: “Cậu nhóc, chắc chắn là cậu đã thông đồng với những người này trước rồi cố ý lừa tôi mắc bẫy, cậu không lừa được tôi đâu!”
“Vậy nên lần cá cược này không tính!”
Vẻ mặt Trình Kiêu bình thản, Lưu Hoà Dân chơi xấu là điều nằm trong dự định của anh.
Nhưng Tô Lương Tử bên cạnh Trình Kiêu lại không nhịn nổi nữa, năm xưa Tô Lương Tử lăn lộn giang hồ mấy chục năm, những chiêu trò gian lận, lừa gạt thế này là nghề của ông ta.
Bây giờ lại có người làm trò này trước mặt Tô Lương Tử, sao ông ta có thể bỏ qua?
“Ông định chơi xấu?” Tô Lương Tử nhìn Lưu Hoà Dân với vẻ mặt âm trầm.
Lưu Hoà Dân cãi chày cãi cối: “Không phải tôi chơi xấu, là các ông ăn gian!”
Tô Lương Tử cười khẩy khinh thường: “Đối phó với ông còn phải ăn gian à?”
Nói xong, Tô Lương Tử từng bước từng bước đi về phía Lưu Hoà Dân.

Lưu Hoà Dân tái mặt vì sợ hãi, kinh hãi hô lên: “Ông định làm gì?”
“Người đâu, ngăn ông ta lại!”
Hai vệ sĩ của Lưu Hoà Dân lập tức chạy đến, chắn trước mặt Tô Lương Tử.
Tống Hoa An vẫn luôn im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng.
“Được rồi! Tổng giám đốc Lưu, bảo người của ông lùi lại đi.” Tống Hoa An trầm giọng bảo.
Lưu Hoà Dân nhìn Tô Lương Tử, nói với vẻ mặt lo lắng: “Chủ tịch Tống, nhưng cậu ta…”
Tống Hoa An sầm mặt: “Sao? Không tin tôi à? Hay là nghi ngờ năng lực của tập đoàn Hoa An này?”
Bị Tống Hoa An nhìn chằm chằm, Lưu Hoà Dân lập tức sợ hãi: “Không, không, tôi tin Chủ tịch Tống!”
“Các cậu lùi lại đi.” Lưu Hoà Dân nói với vệ sĩ.
Hai vệ sĩ lườm Tô Lương Tử rồi quay người rời đi.
Nhưng Trình Kiêu lại lạnh nhạt bảo: “Quay lại.”
Tô Lương Tử không cam tâm nhìn Lưu Hoà Dân, hừ lạnh, xoay người trở lại bên cạnh Trình Kiêu như thần giữ cửa bảo vệ bên cạnh anh.
Tống Hoa An nhìn Vương Đỗ Lan vẫn đang lãnh đạm, mỉm cười nói: “Chủ tịch Vương, tôi nên nói gì về bà đây? Nên khen bà hay nói bà may mắn? Hay là vận may của Tống tôi đây quá kém?”
“Thuê bừa một người làm vệ sĩ mà cũng có thể tìm được nhân vật lớn thế này!”
Vương Đỗ Lan lạnh lùng trả lời: “Chủ tịch Tống quá khen, không phải tôi may mắn, là do ông làm nhiều chuyện bất nghĩa khiến người khác không chịu nổi thôi.”
“Ha ha, làm nhiều chuyện bất nghĩa? Chúng ta thương nhân nói chuyện theo kiểu thương nhân, thương nhân vốn là trục lợi, điều này Chủ tịch Vương biết rõ hơn ai hết.

Sao có thể nói bất nghĩa với không bất nghĩa chứ?”
Tống Hoa An mỉm cười nhìn mọi người xung quanh một lượt, thở dài cảm thán: “Các đại lão và người giàu có ở mười tám thành phố của Lĩnh Nam này đúng là giàu có.


Đến tôi cũng tự nhận không có khả năng này.”
“Nhưng mọi người cảm thấy chỉ dựa vào đám người ô hợp này là có thể khiến nhà họ Tống tôi phải sợ à?”
Tống Hoa An cao giọng hơn: “Vậy mọi người coi thường nhà họ Tống tôi quá đó!”
Bốp bốp!
Tống Hoa An đột nhiên vỗ tay hai tiếng, khẽ nói với vị trí góc nghiêng bên trái: “Ra đi.”
Ngay tức khắc, một bóng người bước ra từ bên cạnh sân khấu.
Người này mặc vest đen, khuôn mặt hiền hoà, nhưng vẻ ngoài lại có đôi phần giống với Tống Hoa An.
Khi người này đứng trên sân khấu, tất cả mọi người ở bàn số một đều sửng sốt!
“Phó, phó thị trưởng Tống!” Lưu Hoà Dân kinh hãi.
Mọi người vẫn thường xuyên nhìn thấy người này xuất hiện trên TV, ông ta luôn đi theo phía sau thị trưởng Lỗ Trường Lâm của Trung Châu.
Người này chính là phó thị trưởng của thành phố Trung Châu – Tống Hoa Lương!
Phó thị trưởng Tống mỉm cười: “Tổng giám đốc Lưu, lâu rồi không gặp! Tôi nhớ lần trước khi chúng ta gặp nhau là ở hội nghị chuyên đề của thành phố chúng ta.”
Lưu Hoà Dân khiêm tốn cung kính nói: “Đúng, đúng, đúng, trí nhớ của phó thị trưởng Tống đúng là rất tốt.”
Tống Hoa Lương nhìn Tống Hoa An, cười bảo: “Anh cả, anh gọi em từ Thủ Đô về có phải đã dự đoán trước được tình cảnh này rồi không?”
“Mấy năm nay anh cả kinh doanh, ánh mắt rất chuẩn, rất ác! Người làm em đây vô cùng khâm phục!”
Mọi người đều sững sờ!
Anh cả!

Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Khoan đã, Tống Hoa An, Tống Hoa Lương, tên của hai người giống nhau như thế, mọi người nên đoán ra từ sớm mới phải.
Một lúc sau Lưu Hoà Dân mới ngạc nhiên nói: “Đúng là khiến người khác bất ngờ, không ngờ phó thị trưởng Tống lại là em trai ruột của Chủ tịch Tống.”
Mọi người trong phòng cũng xì xào bàn tán.
“Thế mà bao nhiêu năm rồi chúng ta không phát hiện ra.”
“Chủ tịch Tống giấu kỹ thật!”
“Nghe nói phó thị trưởng Tống là ứng cử viên có triển vọng trở thành phó thị trưởng nhất trong nhiệm kỳ tới.

Sau này thị trưởng Lỗ được điều đến tỉnh thì phó thị trưởng Tống sẽ được lên chức ngay.

Tương lai rộng mở luôn!”
“Đúng thế, tới lúc đó Tống Hoa An giúp đỡ phó thị trưởng Tống trong giới kinh doanh, có thể tưởng tượng được tương lai của phó thị trưởng Tống sẽ tươi sáng thế nào!”
“Đến lúc ấy cho dù so sánh với Lôi nữ vương của Lĩnh Nam thì nhà họ Tống ở Trung Châu cũng không thua kém gì.

Dù là tập đoàn Trường Hà của Lĩnh Bắc cũng chỉ có thể cúi đầu phục tùng!”
Trong sảnh, hầu như tất cả mọi người đều nhìn Tống Hoa An với vẻ hâm mộ.
Thành phố Trung Châu là khu đặc trị kinh tế của Á tộc, tuy không thể so sánh với tỉnh nhưng hơn các thành phố thông thường rất nhiều.
Mỗi đội ngũ lãnh đạo một nhiệm kỳ của Trung Châu đều là ứng cử viên tiến cử cấp quyết định cao nhất Á tộc trong tương lai.
Nếu là phó thị trưởng thành phố bình thường, có lẽ đến Mã Tài còn chưa chắc đã sợ, nhưng thành phố Trung Châu thì khác.
Phó thị trưởng của thành phố Trung Châu, đến Lôi nữ vương cũng không muốn đắc tội bừa bãi.

Dù sao, phó thị trưởng của khu vực đặc biệt là sự tồn tại ai ai cũng biết.

Huống hồ, phó thị trưởng Tống tương lai đầy hứa hẹn, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì sau này sẽ lọt vào cấp quyết định cao nhất Á tộc.
Vương Đỗ Lan cứ ngỡ mình đã được cứu, lúc này sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
“Không ngờ phó thị trưởng Tống lại là em trai của Tống Hoa An, nhà họ Tống giấu kỹ thật.

Chẳng trách nhà họ Tống có thể đánh bại bao nhiêu thế gia lâu đời ở Trung Châu chỉ trong vài năm ngắn ngủi, nhà bọn họ thật sự có rất nhiều con át chủ bài!”
“Tuy phó thị trưởng Tống không nói gì, không làm gì, chỉ đứng đó thôi cũng đã khiến người khác cảm thấy rất áp lực rồi.”
“Nếu muốn chèn ép phó thị trưởng Tống thì e là chỉ có thị trưởng Lỗ Trường Lâm thôi.”
Thị trưởng Trung Châu Lỗ Trường Lâm là người của nhà họ Lỗ đã có lịch sử hàng trăm năm ở tỉnh Đông Sơn.

Nhà họ Lỗ mạnh hơn nhà họ Tống gấp mười lần, thậm chí Lôi nữ vương của Lĩnh Nam so với nhà họ Lỗ cũng còn kém hơn một bậc.
Hơn nữa, thành tựu chính trị xuất sắc của Lỗ Trường Lâm đã được đưa lên cấp quyết định cao nhất của Á tộc.
Muốn mời vị đại thần như này tới đây ra mặt quả là khó như lên trời.
Vẻ mặt Vương Đỗ Lan nặng nề, trong lòng đang run rẩy: “Nhà họ Tống thật đáng sợ!”
Tống Hoa An mỉm cười nhìn Tống Hoa Lương, hỏi: “Đúng rồi, Hoa Cường đâu?”
Tống Hoa Lương trả lời: “Em vừa gọi điện, không biết đi đâu rồi.

Chắc sắp về rồi đấy, anh cả đừng lo.”
Khi ông ta đang nói thì một người người đàn ông khoẻ khoắn chừng bốn mươi tuổi mặc quân phục bước ra.
Giọng ông ta trầm mà vang dội, đầy nội lực: “Anh cả, anh gọi em từ nơi xa xôi tới đây có chuyện gì vậy? Em nói anh nghe, nếu không có chuyện gì gấp, làm lỡ việc em dẫn dắt đội ngũ huấn luyện thì anh phải bồi thường tổn thất cho em đấy!”
“Em ba!”
Tống Hoa An và Tống Hoa Lương cùng cười gọi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.