Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 241: Cầu Xin Tha Thứ


Bạn đang đọc Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn – Chương 241: Cầu Xin Tha Thứ


Trình Kiêu nhìn về phía đám người Trương Tư Tổ đang lộ vẻ tức giận, thản nhiên nói: “Bác Sĩ, cậu nói đi!”
Trương Tư Tổ lập tức nói rõ một lượt chuyện trợ lý Lưu dùng việc công trả thù riêng thế nào, kiêu căng ngang ngược ra sao.
Sắc mặt Dương Oánh ngày càng khó coi, mặc dù cô sinh ra trong gia đình bình thường, nhưng bây giờ địa vị của cô trong giới giải trí như mặt trời ban trưa, tất nhiên trên người cũng hình thành loại khí chất sát phạt quyết đoán của người đứng trên cao.
“Trợ lý Lưu, là như vậy sao?” Giọng nói của Dương Oánh tràn đầy lạnh lẽo.
Lưu Tiểu Cáp cực kỳ sợ hãi, lập tức ngụy biện: “Tiểu Oánh, em đừng nghe bọn họ nói bậy nói bạ, chị là trợ lý của em, sao có thể đi gây khó dễ cho mấy sinh viên chứ?”
Dương Oánh lạnh lùng nói: “Vậy ý của chị là mấy sinh viên này dám oan uổng trợ lý của em? Bọn họ cũng to gan quá rồi!”
Dương Oánh quay người nhìn về phía người đại diện, nói: “Chị Phượng, chị đi tìm một sinh viên hỏi xem là tình hình là thế nào!”
“Được!” Trần Tê Phượng nhìn trợ lý Lưu rồi quay người rời đi.
“Chị Phượng, đợi đã!” Sắc mặt trợ lý Lưu tái nhợt: “Không cần tìm người hỏi, tôi nhận!”
“Lời mấy người bọn họ nói đều là sự thật, là tôi muốn trút giận cho em họ nên cố ý chèn ép bọn họ.”
“Nhưng Tiểu Oánh à, chị là người phụ trách của buổi thử vai lần này, chẳng lẽ chút quyền đó cũng không có sao? Chỉ là mấy sinh viên nghèo, em cũng không thể vì bọn họ mà trách phạt chị chứ?” Lưu Tiểu Cáp lộ vẻ đau buồn căm giận nói.
Dương Oánh lạnh lùng nói: “Trách phạt? Tôi sẽ không trách phạt chị.

Chị Phượng, lập tức đổi trợ lý cho tôi.”
“Cái gì!” Sắc mặt Lưu Tiểu Cáp lập tức xám như tro tàn, hoảng sợ kêu lên: “Tiểu Oánh, chị đi theo em mấy năm trời, từ khi em ra mắt chị đã đi theo em rồi, không có công lao thì cũng có khổ lao! Vậy mà em lại vì mấy sinh viên nghèo này đuổi chị đi, em có còn chút lương tâm nào không?”

Dương Oánh nhìn Lưu Tiểu Cáp, lạnh lùng nói: “Sinh viên nghèo? Lưu Tiểu Cáp, e rằng bây giờ chị vẫn chưa biết sai lầm lớn nhất của mình là gì đâu!”
Dương Oánh đưa mắt nhìn Trình Kiêu, nói: “Ngài Trình đây chính là quý nhân ân sư tôi muốn tìm!”
“Ân sư?” Dường như Lưu Tiểu Cáp nhớ ra gì đó, lộ vẻ hoảng sợ: “Sao có thể! Cậu ta chỉ là một sinh viên bình thường của Học viện Điện ảnh và Truyền hình, sao lại là quý nhân ngài Hướng muốn tìm!”
Ngài Hướng? Ngài Hướng là ai? Vì sao khi Lưu Tiểu Cáp nhắc đến ngài Hướng lại có vẻ như rất sợ hãi?
Cố Tu Nhiễm và mấy người Trương Tư Tổ đưa mắt nhìn nhau, bọn họ cảm thấy trên người Trình Kiêu như bị một tầng sương mù dày đặc bao phủ.
Bóng dáng vốn bình thường của Trình Kiêu bỗng nhiên trở nên sâu không lường được.
Dương Oánh lạnh lùng nhìn Lưu Tiểu Cáp: “Nể tình hai ta quen biết nhiều năm, tôi nhắc nhở chị một câu, đắc tội tôi không sao, nhưng nếu như đắc tội ân sư của tôi, hậu quả tự chị biết rõ!”
Lưu Tiểu Cáp bị dọa run cầm cập, ngồi liệt dưới mặt đất, có thể thấy được, cô ta sợ hãi ân sư của Dương Oánh cỡ nào!
Cố Tu Nhiễm và mấy người Cầm Thú cũng thầm khiếp sợ, rốt cuộc ân sư của Dương Oánh là thần thánh phương nào? Thế mà chỉ dựa vào cái tên thôi đã dọa Lưu Tiểu Oánh sợ hãi như vậy!
“Tiểu Oánh, chị biết sai rồi, cầu xin em nể tình chúng ta quen biết nhiều năm, đừng nói chuyện này cho ngài Hướng!” Lưu Tiểu Cáp lộ vẻ sợ hãi cầu xin.
Dương Oánh lạnh lùng nhìn Lưu Tiểu Cáp: “Tôi có thể bỏ qua cho chị, nhưng người chị đắc tội không phải là tôi!”
Lưu Tiểu Cáp cũng là người thông minh, lập tức hiểu ra.
“Ngài Trình, tôi sai rồi, tôi xin lỗi ngài, cầu xin ngài tha thứ! Tôi bằng lòng bồi thường tổn thất cho ngài!”
Sắc mặt Cố Tu Nhiễm khó coi đến cực điểm, vừa rồi anh ta còn đắc ý dạt dào, đả kích Trình Kiêu thương tích đầy mình, nhưng chỉ trong nháy mắt chị họ mà anh ta dựa dẫm lại suýt nữa dập đầu cầu xin Trình Kiêu tha thứ!
Điều này khiến Cố Tu Nhiễm làm sao chịu nổi?
“Chị họ, chị không cần cầu xin cậu ta! Có chuyện gì em chống đỡ giúp chị!” Đứng sau Cố Tu Nhiễm là nhà họ Cố, dù sao cũng là hào môn thế gia mấy chục năm, mặc dù địa vị trong giới giải trí không bằng Dương Oánh, nhưng thực lực tổng hợp mạnh hơn Dương Oánh nhiều.

Nhưng mà, Lưu Tiểu Cáp lại lắc đầu, hoảng sợ nói: “Không, em không chống đỡ nổi! Cho dù nhà họ Cố sau lưng em cũng không chống đỡ nổi, đắc tội với ngài Hướng, chị chỉ có một con đường chết, đời này cũng đừng mong làm việc trong ngành giải trí!”
Cố Tu Nhiễm khiếp sợ: “Chị họ, rốt cuộc ngài Hướng trong lời chị nói là ai? Chẳng lẽ ngay cả nhà họ Cố em sao mà ông ta cũng không nể mặt sao?”
“Không có tác dụng đâu, trong ngành giải trí, ngài Hướng chính là trời!” Lưu Tiểu Cáp kính nể nói.

“Ngài Trình, cầu xin ngài tha thứ!” Lưu Tiểu Cáp cúi người thật sâu.
Đám người Trương Tư Tổ khiếp sợ, nhưng cũng cảm thấy hả giận.
Phải công nhận rằng thủ đoạn Lưu Tiểu Cáp này vừa chơi vô cùng đẹp, kìm kẹp bọn họ gắt gao.
Bây giờ lại tự nhận kết quả thảm hại, hệt như một con chó cầu xin Trình Kiêu tha thứ.
“Hừ, sớm biết như vậy, sao lúc trước còn làm thế chứ?” Trương Tư Tổ đắc ý cười lạnh lùng.
Trình Kiêu thản nhiên liếc nhìn Lưu Tiểu Cáp: “Cô đi đi!”
Lưu Tiểu Cáp vui mừng: “Cảm ơn ngài Trình, cảm ơn ngài Trình!”
Dương Oánh nhìn Lưu Tiểu Cáp, lại nhìn đám người Cố Tu Nhiễm, nói với người đại diện: “Chị Phượng, mấy ngày này lợi dụng quan hệ cá nhân, ảnh hưởng đến công bằng của buổi thử vai, kéo vào sổ đen, sau này không bao giờ tuyển.”
“Vâng!”
“Đúng rồi, vì đền bù tổn thất cho mấy vị này, sắp xếp vai diễn cho bọn họ trong phim mới của tôi.” Dương Oánh dặn dò.
“Được!” Người đại diện Trần Tê Phượng trả lời.
Trên mặt mấy người Trương Tư Tổ lập tức tràn đầy kích động: “Đây là vì họa được phúc sao?”

Sắc mặt mấy người Điền Thúy Thúy, Vương Vũ Hàm và Trương Manh tái nhợt.
Thật ra cho dù bọn họ không dựa vào quan hệ của Cố Tu Nhiễm thì vẫn có niềm tin thành công rất lớn trong buổi thử vai lần này, nhưng bọn họ vẫn muốn đi đường tắt.
Cố Tu Nhiễm bị vả mặt đôm đốp, khuôn mặt vốn đẹp trai đã biến thành màu gan heo: “Dương Oánh, cho dù chúng tôi tìm quan hệ thì sao chứ? Bây giờ có ai không cần quan hệ! Cô dựa vào cái gì kéo chúng tôi vào sổ đen!”
“Còn nữa, nhà họ Cố tôi không sợ cô!” Cố Tu Nhiễm kiêu ngạo nói.
Dương Oánh nhìn Cố Tu Nhiễm, lạnh lùng nói: “Mặc dù thực lực của nhà họ Cố không tệ, nhưng nhà họ Cố còn chưa duỗi được đến ngành giải trí, càng không quản được Dương Oánh tôi.”
“Chị Phượng, đi làm đi!” Dương Oánh chẳng hề nể mặt.
“Được.” Trần Tê Phượng lập tức gọi điện thoại sắp xếp.
Điền Thúy Thúy sốt ruột, cô ta không giống Trương Manh và Vương Vũ Hàm, Vương Vũ Hàm yêu thích si mê Cố Tu Nhiễm, gia thế cũng không tệ, vứt bỏ cơ hội lần này cũng chẳng sao.
Trương Manh là một trong những hotgirl, gia thế còn tốt hơn Vương Vũ Hàm, càng không cần phải nói.
Nhưng cô ta không giống vậy, gia thế của cô ta bình thường, toàn bộ đều nhờ trù tính mới đi từng bước đến ngày hôm nay, bất kỳ cơ hội nào cô ta cũng muốn nắm bắt.
“Cô Dương, cô hiểu lầm rồi, tôi không cùng nhóm với bọn họ! Tôi là fan hâm mộ của cô, cô không thể kéo tôi vào sổ đen!” Dưới tình thế cấp bách, Điền Thúy Thúy cũng bất chấp đắc tội với Cố Tu Nhiễm.
Cố Tu Nhiễm tức giận nhìn Điền Thúy Thúy, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh lùng khinh bỉ.
Dương Oánh liếc nhìn Điền Thúy Thúy, sau đó nhìn về phía Trình Kiêu, dường như đang trưng cầu ý kiến của Trình Kiêu.
Điền Thúy Thúy trưng ra dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu, gần như các nam sinh nhìn thấy đều sẽ sinh lòng thương tiếc với cô ta.
“Trình Kiêu, lúc trước là tôi có lỗi với cậu, nhưng tôi đã bị trừng phạt rồi, hi vọng cậu có thể tha thứ cho tôi!”
“Đối với tôi thì buổi thử vai lần này là cơ hội rất quan trọng, tôi không muốn mất đi, mong cậu giúp đỡ tôi một chút, được không?”
Trình Kiêu im lặng không nói, thậm chí chẳng thèm liếc nhìn Điền Thúy Thúy, giống như cô ta hoàn toàn không tồn tại.


========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2.

Thích Bạn Trong Một Khoảng Thời Gian Giới Hạn
3.

Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng
4.

Em Ấy Yêu Tôi Đến Vậy Sao
=====================================
Trương Tư Tổ lộ vẻ ghét bỏ, tức giận nói: “Trình Kiêu, cậu tuyệt đối đừng bị người phụ nữ này lừa, khi cô ta cần cậu thì tỏ vẻ yếu đuối mỏng manh, mà khi không cần thì sẵn sàng giơ chân đá văng cậu.

Loại phụ nữ lòng dạ rắn rết này căn bản sẽ không thật lòng với cậu.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.