Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 235: Lời Mời


Bạn đang đọc Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn – Chương 235: Lời Mời


Trình Kiêu đi theo mọi người quay về ký túc xá.
Sau khi mấy người Trình Kiêu rời đi, đám sinh viên ở lại nghị luận sôi nổi.
Trình Kiêu nghe được vài câu, rất nhiều người là sợ hãi than tại sao vừa rồi Lôi Cường lại mạnh như vậy!
Đã có kẻ thù tìm tới cửa, vậy thì chắc chắn thân phận của Lôi Cường sẽ bị lộ, nhưng cái này coi như lời giải thích tốt nhất.
Sức chiến đấu của võ giả Tiên Thiên tiểu thành không phải quá huyễn hoặc.
Nếu đổi lại là đỉnh Tiên Thiên hoặc là sức chiến đấu siêu phàm của tông sư, vậy thì sẽ thành kinh hãi vô cùng.
Quay về phòng ngủ, mấy người Trương Tư Tổ lại hỏi Trình Kiêu.

“Trình Kiêu, cậu khai thật ra, rốt cuộc cậu gặp được kỳ ngộ gì? Sao vừa rồi cậu lợi hại thế!” Trương Tư Tổ nghi ngờ hỏi.
Trình Kiêu cười nhạt: “Tôi gặp được một ông cụ, ông ấy tùy tiện dạy tôi hai chiêu.”
“Lừa quỷ à?” Trương Tư Tổ khinh thường: “Nếu hôm nay cậu không khai thật thì đừng hòng ngủ yên!”
Lôi Cường vội vàng nói đỡ cho Trình Kiêu: “Được rồi, mọi người đừng làm khó Trình Kiêu.

Ai còn không có bí mật chứ!”
“Thần Côn, tôi vẫn còn lưu ảnh chụp không mặc quần áo trong điện thoại của cậu đấy.”
Dương Thiên Hữu lập tức sợ hãi: “Lôi Công, cậu nói không giữ lời! Không phải cậu nói cậu xóa rồi à?”
“Lấy điện thoại ra, xóa ngay lập tức!”
Trương Tư Tổ nhìn chằm chằm Trình Kiêu bằng ánh mắt kỳ lạ, Trình Kiêu lại chỉ mỉm cười, không nhìn ra rốt cuộc Trình Kiêu suy nghĩ cái gì.

“Thôi bỏ đi, nể mặt cậu giúp Lôi Công, tôi bỏ qua cho cậu!”
Trình Kiêu cười nói: “Vậy tôi phải cảm ơn cậu.”
Trương Tư Tổ trợn trắng mắt: “Không cần cảm ơn, đưa ông cụ đến đây là được.”
Trình Kiêu cười nói: “Ông cụ thì không có, nhưng ông nội nhỏ tôi thì có một, cậu muốn không?”
“Phụt!” Lôi Cường suýt nữa là cười phun.
“Được rồi được rồi, các cậu đừng gây lộn.

Còn có việc đứng đắn phải nói với Trình Kiêu đấy.” Lôi Cường nghiêm túc nói.
Có lẽ Trương Tư Tổ cũng nhớ ra, anh ta nghiêm túc nói với Trình Kiêu: “Đúng rồi Trình Kiêu, mấy hôm trước chúng tôi nhận được thông báo của trường học, ngày 25 tháng này phòng làm việc của Dương Oánh sẽ có buổi tuyển chọn diễn viên điện ảnh.”
“Hôm nay là 20, còn năm ngày nữa.

Mấy ngày nay cậu đừng đi đâu cả, chuẩn bị cho tốt, nếu thật sự được lựa chọn thì không cần chờ đến tốt nghiệp chúng ta cũng có thể trở nên nổi bật!”
Trương Tư Tổ kích động nói.
Lúc trước có vài sinh viên của học viện Điện ảnh và Truyền hình Hà Tây được công ty kinh tế nhìn trúng khi còn đang đi học, cực kỳ may mắn, trở thành ngôi sao nổi tiếng chạm là bỏng tay.
Khi bạn đang khổ sở chờ tốt nghiệp rồi chạy đi làm nhân viên quèn, nếu may mắn thì được đóng vai phản diện nho nhỏ.

Nhưng người khác chưa ra trường đã được các công ty giải trí lớn tranh đoạt.
Cho nên mỗi lần diễn ra tuyển chọn diễn viên ở trong trường là lại thành một hồi huyết chiến đối với các sinh viên học viện Điện ảnh và Truyền hình.
Người thắng cao cao tại thượng, được người theo đuổi.


Còn thất bại, dù bạn có là hoa hậu giảng đường hay là hot boy của trường thì cũng chỉ có thể dần mờ mịt giữa biển người như bao người khác.
Mỗi một lần tuyển chọn diễn viên cũng là dịp mà mất cứ thủ đoạn tồi tệ nào xuất hiện.

Dù ai cũng sẽ dùng hết mọi quan hệ để tìm cơ hội cho bản thân.
Thời điểm kia, không có anh em, không có bạn thân, thậm chí có cạnh tranh nhau.
“Vừa rồi cậu nói ngôi sao nữ kia tên là gì?” Trình Kiêu hỏi.
Trương Tư Tổ tùy ý nói: “Dương Oánh đó! Chính là nữ thần thanh thuần, bây giờ cô ấy nổi như cồn, tôi chính là người hâm mộ trung thành của cô ấy.

Tôi còn từng làm thành viên trong 108 nhóm fans Oánh Hỏa Trùng, đừng nói cho tôi là cậu chưa từng nghe đến đó!”
Là cô ta thật!
Từ khi ra mắt tới nay, Dương Oánh là người có ít tin xấu nhất, là nữ ngôi sao có thanh danh tốt nhất, người cũng xinh đẹp.
Fans của cô ta tự gọi mình là Oánh Hỏa Trùng.
Cũng là minh tinh lớn được Trình Kiêu dùng phương pháp chưng xương để giúp đỡ.
Anh nhớ kiếp trước phòng làm việc của Dương Oánh thật sự đến học viện Điện ảnh và Truyền hình Hà Tây tuyển diễn viên, vì thế Trình Kiêu còn âm thầm hưng phấn rất lâu, hy vọng mình có thể được chọn.
Chẳng qua kiếp trước Trình Kiêu là kiểu người không nổi bật, lại không có quan hệ với ai, cho nên đã bị loại ngay từ vòng đầu.
Sau đó phòng ký túc của Trình Kiêu đi mua say tập thể.


Bởi vì về trễ, ký túc đóng cửa, cả đám ngủ một đêm ngoài đường.
Trình Kiêu còn bị cảm một tuần, quả nhiên là khắc sâu vào trí nhớ.
Trong phòng bọn họ chỉ có mình Cầm Thú qua vòng đầu, nhưng sau đó cũng bị loại bỏ.
Cuối cùng hình như là Cố Tu Nhiễm thành công trúng vị trí nam 3, cô nàng hung dữ Vương Vũ Hàm và mấy người Trương Manh cũng trúng vài vai diễn không quá quan trọng.
Hình như ngay cả Y Linh cũng không được chọn.
Sau đó có lời đồn rằng đợt tuyển chọn có mờ ám, đều là trợ lý của Dương Oánh giở trò quỷ.

Những người trúng cử đều hối lộ trợ lý của Dương Oánh nên mới trúng, không liên quan gì đến thành tích cả.
Thật ra loại tuyển chọn trong trường này đều xem ở quan hệ và nhan sắc.

Trong mắt người trong xã hội, những sinh viên chưa đặt chân ra ngoài xã hội sao có thể làm được gì?
Cho dù có cũng là đặc biệt hiếm, là loại thiên thú trời cho.

Chỉ là loại nhân tài này trong mười nghìn người cũng không chọn được một người.
Cho nên, Cố Tu Nhiễm và Trương Manh được chọn là chuyện hợp tình hợp lý.
Một đời này, Trình Kiêu hiển nhiên không có hứng thú gì với giấc mộng nổi tiếng, nếu nữa nếu gặp Dương Oánh sợ là sẽ làm lộ thân phận của anh.
Chỉ là nhìn thấy vẻ chờ mong trên mặt Trương Tư Tổ, Trình Kiêu vốn định nói mình không tham gia tuyển chọn cũng phải nhịn xuống.
“Ừ, lúc đó tôi nhất định sẽ đến.”
Buổi tối tan học, ánh đèn rực rỡ thay thế ánh mặt trời, Y Linh hẹn Trình Kiêu gặp mặt ở sân thể dục phía sau trường học.
Sau khi ăn xong cơm tối ở căn tin, Trình Kiêu đi đến sân thể dục một mình.
Mấy người Trương Tư Tổ vội vàng chuẩn bị cho buổi tuyển chọn vài ngày sao, cho nên Trình Kiêu cũng được yên tĩnh.

Dưới bóng đèn phía đông nam trường học, Y Linh mặc một chiếc áo dệt kim màu hồng, bên trong là váy lụa màu quả hạnh, tóc dài thả xuống, dáng người cao gầy.
Ánh đèn màu vàng chiếu lên khuôn mặt cô tạo ra cảm giác mông lung huyền ảo.
Bây giờ đã là cuối thu, rất ít người đến sân thể dục, có điều dù là như vậy, Y Linh vẫn hấp dẫn ánh mắt rất nhiều người.
Trình Kiêu đi qua, mỉm cười chào: “Y Linh.”
Cô hơi sửng sốt, hai tay như không biết nên để chỗ nào, có chút co quắp.
Ngày thành lập trường hai người vội vàng tạm biệt, dưới sự bức bách của Cố Tu Nhiễm và Vương Vũ Hàm, Y Linh thừa nhận mình thích Trình Kiêu trước mặt mọi người.
Sau đó Trình Kiêu đóng cửa khổ tu hai tháng, lúc Y Linh muốn tìm anh thì luôn không gọi điện được.
Y Linh còn tưởng rằng Trình Kiêu cố ý trốn tránh mình.
“Cậu, đến rồi!” Y Linh như hơi ngượng ngùng, khuôn mặt như ngọc đỏ lên, nương bóng đêm càng có vẻ đánh yêu.
“Ừ.” Trình Kiêu nhẹ nhàng gật đầu, dù là kiếp trước hay kiếp này, anh cũng không phải người giỏi nói chuyện.
Không khí hơi an tĩnh, cuối cùng vẫn là Y Linh nói trước: “Đi cùng nhau nhé!”
“Ừ.” Trình Kiêu lại gật đầu.
Gió thu hiu quạnh, con đường đá nhỏ bên cạnh sân thể dục rất yên tĩnh, chàng trai cô gái sánh vai đi, kéo ra bóng dáng thật dài dưới đèn đường.
Hình ảnh ấm áp xua đuổi cái hiu quạnh cuối thu.
“Đúng rồi, hai tháng này cậu đi đâu vậy? Điện thoại cũng không gọi được.” Y Linh nhẹ giọng hỏi, thái độ có hơi u oán, sự quan tâm trong giọng nói rõ ràng đến mức ai cũng nghe ra được.
“Có một số việc cần làm.” Trình Kiêu không thể nói chi tiết chuyện bế quan tu luyện cho Y Linh.
Nhìn thấy Trình Kiêu không muốn nói, Y Linh thông cảm không hỏi.
“Cái đó, chuyện ở buổi kỷ niệm thành lập trường lần trước, tôi xin lỗi cậu nhé! Nếu tạo thành ảnh hưởng không tốt với cậu thì mong cậu có thể tha lỗi!” Y Linh dừng bước, cô cúi đầu thật sự trước Trình Kiêu, tóc dài đen chảy xuống vai cô, dáng vẻ quyến rũ.
Đôi mắt thâm thúy như sao trời của Trình Kiêu hiện ra ý cười, anh nói: “Không sao.”
“Có thể được hoa khôi thích là vinh hạnh của tôi.”u0001.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.