Chàng Rể Vô Địch Chàng Rể Đệ Nhất

Chương 6: Ai Nói Tôi Không Mua Nổi


Đọc truyện Chàng Rể Vô Địch Chàng Rể Đệ Nhất – Chương 6: Ai Nói Tôi Không Mua Nổi


“Là anh?” Trịnh Hiếu Phong kinh ngạc nhìn Hoàng Thiên trước mặt.

“Đúng vậy, là tôi.“ Hoàng Thiên nhìn về hướng Trịnh Hiếu Phong.

Đối với Trịnh Hiếu Phong, Hoàng Thiên thực sự cảm thấy rất phiền phức.

Tên này có ý đồ với Lâm Ngọc An, điều này đã chạm tới ranh giới cuối cùng của Hoàng Thiên.

Hơn nữa, vừa rồi Trịnh Hiếu Phong còn không biết xấu hồ tự nhận lấy công lao cho bản thân, độ dày của da mặt cũng không có bình thường.

“Hà hà, đầu năm nay có rất nhiều chuyện kỳ quái, bộ dạng như thế này còn dám đi vào tiệm vàng chọn lựa các loại trang sức, anh nghĩ anh có thể mua nổi hàng ở nơi này sao?” Trịnh Hiếu Phong khinh thường nhìn Hoàng Thiên, cậu ta cảm thấy thật buồn cười.

Những kẻ bần cùng như Hoàng Thiên không nên xuất hiện ở chỗ này.

“Đúng vậy, cậu sẽ không mua nổi, vậy tại sao cậu lại tới chỗ này?” Trương Lan Phượng nhìn chằm chằm Hoàng Thiên hỏi tới.

Không mua nổi? Trong lòng Hoàng Thiên một trận cười nhạt.

Nữ nhân viên đang giới thiệu trang sức cho Trương Lan Phượng, nhìn bộ dạng và trang phục mộc mạc của Hoàng Thiên, gần như muốn quay đầu lại.

Càng nghèo càng muốn giả vờ để che giấu mặc cảm bên trong.

Với hơn hai trăm tám mươi triệu đồng một sợi dây chuyền, mà hắn dám khẳng định là không quá đắt, đúng là khoác lác không bao giờ bị đánh thuế.

“Thưa ngài, xin ngài đừng làm ảnh hưởng đến việc chọn đồ của khách hàng trong tiệm của chúng tôi.” Nữ nhân viên khinh thường nhìn Hoàng Thiên, bên ngoài lễ phép nói, nhưng trong lòng lại cực kỳ xem thường.

“Anh nghe thấy chưa, nếu không có khả năng mua đồ thì tránh ra xa một chút, đừng ảnh hưởng đến dì và tôi đi chọn đồ trang sức.” Trịnh Hiếu Phong cũng nhân cơ hội cười khẩy.

Hoàng Thiên phớt lờ lời của Trịnh Hiếu Phong và nói với nữ nhân viên bán hàng: “Đồ trang sức đắt tiền nhất của tiệm là món đồ nào?”
Nữ nhân viên bán hàng trong lòng càng khinh thường Hoàng Thiên.

Bộ dạng giả vờ như này cô đã nhìn thấy quá nhiều lần.

Khó chịu nhất chính là chỉ xem và không mua.

“Chiếc vòng cổ kim cương này, được sản xuất tại Ý, giá bán là 300..

..

đồng.

” Nữ nhân viên bán hàng sốt ruột giới thiệu.


“Đẹp lắm, đem nó gói vào đi, tôi mua sợi dây chuyển này.” Hoàng Thiên với giọng điệu bình thản nói một câu.

Cái gì? Nữ nhân viên trong tiệm thật sự nghi ngờ bản thân mình đang nghe lầm, bán nữ trang hơn một năm nay, đây là lần đầu tiên nhìn thấy khách hàng chịu chi đến thế! Mua đồ trang sức đắt tiền như vậy mà như tùy tiện mua chiếc bắp cải bình thường ở ngoài chợ rau… Xem ra vừa rồi là mình không có mắt nhìn, vị này mới chính là đại gia ngầm đích thực.

Nữ nhân viên bán hàng phấn khởi, tiền hoa hồng cho hơn chiếc dây chuyền hơn ba trăm triệu đồng cũng không hề ít.

“Thưa ngài, ngài thật là có con mắt tinh tường.

Sợi dây chuyền này là lựa chọn hàng đầu để tặng cho người yêu của ngài, cũng là cách tốt nhất để bày tỏ tình yêu đích thực!”
Nữ nhân viên mắt sáng rực, nhìn chỗ nào cũng thấy Hoàng Thiên thật thuận mắt.

Hoàng Thiên nghe trong lòng kích động một cái.

Cùng với Lâm Ngọc An kết hôn hơn ba năm nay, chưa bao giờ tặng quà cho cô ấy.

Bây giờ là lúc đề đền bù.

“Này, anh đừng ở đây khiến người khác mất mặt nữa, anh mua được cái sợi dây chuyền này, tôi sẽ tự vả vào mặt mình.”
Trình Hiếu Phong cười nhạo nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên liếc nhìn Trình Hiếu Phong và nói: “Tôi sẽ cho anh toại nguyện.”
“Cậu quên uống thuốc trước khi đi ra ngoài à? Cậu đang làm gì ở đây!” Trương Lan Phượng rất tức giận và trách mắng Hoàng Thiên.

“Tôi bị làm sao?”
“Bà đã nói như thế nào nhỉ? Bà nói tôi rõ ràng không có khả năng mua nổi món đồ trang sức với cái bộ dạng nghèo nàn này!
Bà không phải là đang khiến cửa hàng của người ta lãng phí thời gian hay sao?”
Trương Lan Phượng nén giận nói.

“Hà hà, cậu thật sự không nghèo nàn chút nào”
Hoàng Thiên cười một tiếng.

Nhìn thấy Hoàng Thiên còn dám mạnh miệng nói lại, Trương Lan Phượng càng thêm tức giận.

“Đừng nói là không thể mua nổi, cho dù thật sự cho là cậu có thể mua được một sợi dây chuyền kim cương, cũng đừng nghĩ tới tôi sẽ coi trọng cậu, đừng có mà tốn sức, hừ!” Trương Lan Phượng khoanh tay châm chọc.

Trong lòng Hoàng Thiên nguội lạnh, Trương Lan Phượng thật sự có bao nhiêu cay ghét mình.

“Bà nghĩ nhiều rồi, sợi dây chuyền này không phải dành cho bà.” Hoàng Thiên mặc kệ Trương Lan Phượng, trực tiếp đi tới quầy thu ngân.

“Cậu!” Trương Lan Phượng tức giận đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, náo loạn cả nửa ngày là do bạn thân tự suy diễn, cứ tưởng rằng Hoàng Thiên muốn lấy lòng bà.


Những người xung quanh không khỏi nhịn cười khi thấy Trương Lan Phượng ăn một quả hớ.

Trương Lan Phượng đỏ mặt vừa xấu hồ vừa khó chịu.

“Hì hì, dì à, dì đừng tức giận, xem hắn có thể giả bộ đến mức nào.” Trịnh Hiếu Phong cười nói.

“Ừ! “ Trương Lan Phượng gật đầu, bà cũng có hứng thú xem xem đến lúc Hoàng Thiên thanh toán hắn sẽ bẽ mặt đến mức nào.

“Thưa ngài, ngài dùng thẻ hay tiền mặt?” Nữ nhân viên thu ngân hỏi Hoàng Thiên.

“Quẹt thẻ.” Hoàng Thiên đưa ra chiếc thẻ đen mà quản gia Trần đưa cho.

Nhân viên thu ngân tò mò nhìn tấm thẻ, trong lòng chợt bối rối.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy một chiếc thẻ ngân hàng nào kỳ lạ như vậy.

“Thưa ngài, xin vui lòng nhập mật khẩu của ngài.” Nhân viên thu ngân nói.

Hoàng Thiên đã nhập mật khẩu, nhưng màn hình hiển thị thanh toán không thành công.

Chuyện quái gì đang xảy ra? Trong lòng Hoàng Thiên căng thẳng.

“Thưa ngài, thẻ của ngài đã bị hết hạn.

Đây là cái thẻ không thể sử dụng.” Nhân viên thu ngân khó chịu nhìn Hoàng Thiên, nghĩ rằng tên này đúng là đang giả bộ là có tiền.

“Ổ, cũng có thể.

“ Hoàng Thiên gật đầu, không có gì to tát cả, chỉ cần đi đến ngân hàng làm lại thẻ mới, rồi chuyền tiền lại là được.

“Ha ha, tôi cười đau bụng quá.

Cái thẻ đồ chơi này là nhặt được từ cái thùng rác nào vậy?” Trịnh Hiếu Phong ôm bụng cười.

Trương Lan Phượng không cảm thấy ngạc nhiên chút nào, con rể mình có bao nhiêu tiền bà là người biết rõ.

Nữ nhân viên trong tiệm nhìn chằm chằm Hoàng Thiên, sắc mặt rất khó coi.

Cô tưởng mình đã gặp được một khách hàng lớn và vui vẻ cả nửa ngày trời.


“Nhân viên bảo vệ, mau đuổi kẻ gây rối này ra ngoài!”
Nữ nhân viên chỉ vào Hoàng Thiên và hét lên.

Một nhân viên bảo vệ ở cửa đã bước tới chỗ Hoàng Thiên.

“Dì à chúng ta đi thôi, kẻo lát nữa phải giải quyết hộ cho hắn.” Trần Hiếu Phong vui vẻ nói.

“Đi.“ Trương Lan Phượng đồng ý và cùng Trịnh Hiếu Phong đi ra khỏi tiệm vàng.

Bà không muốn bị mất mặt khi ở cùng ở một chỗ với Hoàng Thiên, cho dù Hoàng Thiên bị nhân viên an ninh đánh chết cũng không liên quan gì đến bà.

“Không có tiền còn nói muốn mua, ở nhà ngu ngốc còn không yên ổn hay sao mà còn đi ra ngoài chạy loạn?”
Nữ nhân viên bán hàng dẫn nhân viên bảo vệ đến trước mặt Hoàng Thiên muốn bắt người.

“Tôi không gây rối, chẳng qua là thẻ bị hết hạn.” Hoàng Thiên cũng bất lực, vào thời điểm mấu chốt mà thẻ lại không dùng được.

“Đây hoàn toàn không phải là thẻ ngân hàng.

Thẻ ngân hàng nào mà như thế này?” Nữ nhân viên bán hàng cầm lấy thẻ của Hoàng Thiên, tức giận nói.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên nghe thấy tiếng cãi nhau lớn liền bước ra.

“Ông chủ, người đàn ông này muốn mua sợi dây chuyền mà không có tiền để trả, anh ta đã dùng thẻ giả và gây rối ở đây.” Nữ nhân bán hàng cả giận.

Ánh mắt của chủ tiệm vàng rơi vào thẻ ngân hàng loại thượng hạng của Hoàng Thiên, ông ta lập tức hít một hơi lạnh, không khỏi cần thận liếc nhìn Hoàng Thiên.

Ông chủ này là người đã từng va chạm rất nhiều trên thương trường, nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra, thẻ ngân hàng này của Hoàng Thiên thật ra là thẻ ngân hàng tùy chỉnh của hội nhà giàu hàng đầu Việt Nam và nhà họ Hoàng ở Hà Nội đã đặt làm riêng loại thẻ này!
Thanh niên này thật sự là người nhà họ Hoàng ở Hà Nội? Chủ tiệm vàng tuy trong lòng đang khiếp sợ nhưng cũng không khỏi xúc động.

Nếu có thể kết bạn với cậu chủ này, sau này dù có hợp tác một chút với nhà họ Hoàng ở Hà Nội cũng sẽ giàu to.

“Cô im lặng cho tôi.” Chủ tiệm vàng quát lên với nữ nhân viên.

“Ông chủ…” Nữ nhân viên bối rối.

“Thưa ngài, xin ngài hãy cất thẻ đi.

Chiếc vòng cổ kim cương này là tặng cho ngài.

Chúng ta có thể kết bạn với nhau được không?
“Chủ tiệm vàng đưa thẻ ngân hàng và sợi dây chuyển kim cương cho Hoàng Thiên, trên mặt nở một nụ cười.

Hoàng Thiên sững người một lúc, tự hỏi tại sao chủ tiệm vàng này lại làm như vậy.

“Không cần đâu.

Ngày mai tôi sẽ qua mua sợi dây chuyền này” Hoàng Thiên nói xong liền xoay người rời khỏi tiệm vàng.

Toàn bộ người của tiệm vàng đều ngần ra, không biết ông chủ của bọn họ bị điên rồi hay là Hoàng Thiên thật sự là nhân vật lớn nào đó mới có thể khiến chủ tiệm vàng thành ra như vậy.


“Ông chủ, ông rất coi trọng anh chàng tội nghiệp đó phải không?” Nữ nhân viên khó hiểu hỏi chủ tiệm vàng.

“Cô thì biết cái gì!”
Sau đó chủ tiệm vàng vỗ nhẹ vào trán: “Ấy, tôi quên mất hỏi thông tin liên lạc của quý ngài đó rồi.”
“Không sao đâu ông chủ, người này có vẻ là con rể của khách quen của cửa hàng chúng ta – Trương Lan Phượng.

Tôi biết địa chỉ nhà của bà ấy.” Nữ nhân viên nói.

“Thật không? Hay quá, cô đến nhà bà ấy ngay và gửi sợi dây chuyền này qua!”, Chủ tiệm vàng hào hứng nói.


Nữ nhân viên kinh ngạc, không khỏi nhìn về phía Hoàng Thiên đang đi phía xa ngoài cửa, cực kỳ tò mò đối với Hoàng Thiên.

Sau khi Hoàng Thiên rời khỏi tiệm vàng, anh cũng không trở về nhà, mà đi dạo bên ngoài hẳn một buổi chiều.

Anh đợi cho đến khi Lâm Ngọc An tan làm, anh sẽ lái xe đến Công ty Nguyên Đạt để đón Lâm Ngọc An.

“Trương Ngọc Huyền không còn tìm em gây phiển phức nữa đúng không?”
Hoàng Thiên vừa lái xe vừa hỏi.

Lâm Ngọc An hôm nay tâm trạng rất tốt, sếp của cô Trương Ngọc Huyền luôn luôn kiếm cớ để bắt nạt cô, và hôm nay cô ta thực sự đã nói lời xin lỗi với cô, điều này nằm ngoài dự đoán của cô.

“Chà, không những không làm phiền em, cô ta còn xin lỗi em.” Lâm Ngọc An nhẹ nhàng nói.

“Vậy thì tốt.” Hoàng Thiên khẽ mỉm cười, không nói gì thêm nữa.

Sau khi bước vào nhà, Trương Lan Phượng mặt tràn đầy gió xuân, vui vẻ nói với Lâm Ngọc An: “Ngọc An, buổi tối đừng nấu cơm nhà, mẹ đã hẹn cậu chủ Phong cùng đi ăn cơm!”
“Tại sao?” Lâm Ngọc An sững sờ.

“Con phải trực tiếp cảm ơn cậu chủ Phong.

Đó là cậu chủ Phong đã giúp con giải quyết nên sếp của con mới xin lỗi con.

Sau này ở công ty con sẽ có một cuộc sống tốt hơn.” Trương Lan Phượng cười nói.

“Mẹ…” Lâm Ngọc An ngừng nói, cô ghét Trịnh Hiếu Phong, nhưng cô cũng tin rằng Trịnh Hiếu Phong đã giúp cô lần này vì Trịnh Hiếu Phong đã luôn hứa sẽ giúp cô.

Hoàng Thiên thấy vậy thực sự tức muốn nôn ra máu, rõ ràng là anh ta đã tìm Lương Mạnh Bắc xin giúp một tay, vậy tại sao giờ nó lại trở thành công lao của Trịnh Hiếu Phong?
“Mẹ, thật ra trong chuyện này con đã giúp Ngọc An, không liên quan gì đến Trịnh Hiếu Phong!” Hoàng Thiên không nhịn được mà nói.

“Cái gì?” Trương Lan Phượng tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Hoàng Thiên ơi là Hoàng Thiên, cậu từ lúc nào lại trở nên không biết xấu hổ như vậy!”
“Một mình cậu có thể có bản lĩnh đó?
Nói láo mà cũng không thấy ngại.”
Còn có, chủ tiệm vàng đặc biệt nhờ người gửi sợi dây chuyền kim cương này đến.

Cậu có phải là đã nhờ tiệm vàng gửi sợi dây chuyền này đến tận cửa không?”
Trương Lan Phượng nói lời này, lắc lư dây chuyền kim cương nghịch ngợm cả buổi chiều..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.