Chàng Rể Vô Địch Chàng Rể Đệ Nhất

Chương 1041: Đây Chính Là Do Cậu Tự Tìm”


Đọc truyện Chàng Rể Vô Địch Chàng Rể Đệ Nhất – Chương 1041: Đây Chính Là Do Cậu Tự Tìm”


Đào Văn Lâm thì không lo lắng chút nào cả, ngược lại, hiện tại ông ta cực kỳ đồng tình với ngài Hạc này.

Dám khiêu chiến với Hoàng Thiên, đây không phải là không có việc gì đến để tìm đánh sao? 
“Ông thì có mặt mũi gì sao? Đừng nói là do tôi ức hiếp một người ngoài như ông, cho nên hiện tại tôi cho ông một cơ hội cuối cùng, lập tức mang theo người của ông biến đi.

” 
Hoàng Thiên nói với Uông Hạc, 
Câu nói này đã triệt để khiến Uông Hạc vô cùng tức giận.

Khi ông ta ở thành phố Hải Dương dù sao cũng là một nhân vật có một không hai, đến cả người nói một không có hại như ông Kha Bột, nhìn thấy ông ta cũng đều phải khách khí.

Coi như thực lực của Hoàng Thiên có lớn mạnh đến mấy, thì Uông Hạc cũng cảm thấy không phục Hoàng Thiên.

“Tốt tốt tốt, đây chính là do cậu tự tìm” 
Gương mặt Uông Hạc rất tối tăm, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Hoàng Thiên.


Đồng thời, ông ta dùng ánh mắt ra hiệu với hai tên đàn em, ra hiệu cho bọn họ Hoàn gẩn bị sẵn sàng.

Hai tên đàn em này, đều là hai tên đánh nhau giỏi nhất dưới trướng của ông ta, cũng là những người ra tay vô cùng tàn nhẫn, trong tay mỗi người đều đã từng có án mạng.

Mắt thấy sắp có một trận đánh nhau xảy ra, thì ngay tại lúc này, cửa phòng riêng được mở ra.

Một người đàn ông mập lùn từ bên ngoài đi vào, mặc một bộ đường trang, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền có hạt chậu lớn.

Người này có dáng vẻ rất phúc hậu, nhưng nhìn vào gương mặt thì lại thấy đây là một người rất khéo đưa đẩy.

Sau lưng người đàn ông mập lùn này còn có cả quản lý khách sạn.

Người quản lý đi đằng sau người đàn ông mập lùn kia, đến cả đầu cũng không dám ngẩng lên, hiển nhiên rất e ngại người đàn ông mập lùn này.

“Ôi nha, đây không phải là ngài Hạc hay sao? Ngài đã đại giá quang lâm làm sao lại không báo một tiếng cho tôi đâu?” 
Gương mặt của tên mập lùn đầy vẻ nịnh nọt, xông lên liền muốn nắm lấy tay của Uông Hạc.


Thế nhưng Uông Hạc lại chỉ lạnh lùng liếc nhìn tên mập lùn này một chút, cũng không có ý muốn bắt tay với ông ta.

Không bắt tay, là bởi vì Uông Hạc cho rằng tên mập lùn này còn không có tư cách bắt tay cùng với ông ta.

Gương mặt của tên mập lùn đỏ lên, ông ta có biệt danh là Hàn Tam Béo, ở mấy nhà hàng của các khách sạn cỡ lớn thì vẫn có tiếng tăm, cũng là một nhân vật có số má.

Ngay lúc nãy, quản lý kinh doanh của ông ta gọi điện thoại, nói Uông Hạc đã đến, còn đi vào một phòng riêng, hình như sắp xảy ra chuyện lớn.

Hàn Tam Béo cũng không dám trì hoãn.

Vội vàng từ gần đó chạy về đây, sợ xảy ra tranh chấp.

Lúc trước khi Uông Hạc đến thành phố Bắc Ninh, thì đều ăn cơm nghỉ lại ở khách sạn của Hàn Tam Béo, cho nên Hàn Tam Béo cũng coi như khá quen thuộc với Uông Hạc.

“Ngài Hạc, đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ có chuyện gì không thoải mái với khách của phòng riêng này sao?” 
Hàn Tam Béo cúi đầu khom lưng hỏi Uông Hạc, cũng sắp gập nửa người lại trước mặt Uông Hạc rồi.

“Hừ hừ, nhân vật của thành phố Bắc Ninh các anh đúng là nhiều thật! Thế mà lại 
không cho Uông Hạc tôi cái mặt mũi”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.