Đọc truyện Chàng Rể Vạn Người Mê – Chương 3: Người Đàn Ông Trong Gia Đình
Tiết trời đã về cuối thu, tại sân bay quốc tế thành phố Lâm Hải, chàng thanh niên mắt sáng mày ngài thong thả bước xuống máy bay riêng.
Cảm nhận được bầu không khí quen thuộc đã xa cách bao lâu nay, đầu ngón tay anh run nhẹ.
“Anh, thời tiết khá lạnh, vết thương của anh vẫn chưa khỏi hẳn nên phải cẩn thận giữ ấm cơ thể!” Người đàn ông cao lớn, mặt sắc như dao bước tới khoác chiếc áo lên người anh rồi lùi lại.
“Không sao!” Cổ Bách Thiên hất tay, anh nhìn ra khoảng trời xa xa ấy, sắc mặt tối tăm nói: “Chuyện tôi bảo cậu đã điều tra đến đâu rồi?” “Có chút manh mối rồi a!” Người nọ gật đầu: “Trong mấy năm gần đây tập đoàn Thanh Hi phát triển rất mạnh mẽ, tổng công ty đã được dời xuống Thành Nam, hơn nữa cơ cấu nhân sự cũng thay đổi!” “Có tìm được nhóm người trước đây không?” Cổ Bách Thiên nhíu mày hỏi.
“Tạm thời vẫn chưa tìm được thông tin gì, chúng ta gặp phải chút rắc rối trong quá trình điều tra.
Dường như tập đoàn Thanh Hi có dây mơ rễ má gì với thủ đô!” Anh ta kính cẩn nói.
“Thủ đồ?” Cổ Bách Thiên cười lạnh: “Tiếp tục điều tra, tôi nhất định phải tìm ra cho bằng được!” Mắt Cổ Bách Thiên lóe lên tia sáng lạnh thấu xương.
“Dạ!” Người nọ khom lưng đáp.
“Được rồi, cậu đi đi.
Có chuyện gì lập tức báo ngay cho tôi!” Cổ Bách Thiên hất tay, người đàn ông cao lớn ấy biến mất giữa dòng người trong sân bay.
Cùng lúc đó, hai cô gái xinh đẹp đang đứng bên cạnh xe chờ.
Trong đó có một cô gái dong dỏng cao với gương mặt xinh đẹp toát lên vẻ lạnh lùng, dù có ngắm bao nhiêu lần thì cô ấy vẫn là tâm điểm của sự chú ý.
Cô gái còn lại để tóc ngắn trông rất nhanh nhẹn và tháo vát đang ôm bảng đứng sau người con gái lạnh lùng kia, có thể thấy người này đang giữ chức vụ trợ lý.
Nhưng trợ lý bên cạnh cô đã bắt đầu mất kiên nhẫn, thỉnh thoảng lại cúi xuống xem đồng hồ.
“Chị Niệm Huyên, đã trễ nửa tiếng đồng hồ rồi sao tên nhập ngũ đó vẫn chưa ra đến? Sắp đến giờ chị hẹn với tổng giám đốc Chu rồi.
Nếu lần này không xin được đầu tư, thì Vân Quang chúng ta sẽ không biết phải ăn nói sao với chủ tịch trong cuộc họp hội đồng quản trị Vương Gia tối nay đó!” Trợ lý lo lắng nói.
“Chờ thêm chút nữa đi, dù sao anh ta cũng là chồng tôi.
Cha đã gọi điện thoại bảo tôi ra đón, tôi cũng hết cách!” Lương Niệm Huyên bất đắc dĩ thở dài.
Ba năm trước, em gái Lương Dư Hinh mang thai với cậu cả Cổ Duy Hiên nhà họ Cố nên hai người cưới nhau.
Lương Nhất Bá là người xem trọng nề nếp gia đình nên nổi giận sinh bệnh nặng, bắt Lương Niệm Huyên phải thực hiện hôn ước với Cổ Bách Thiên.
Lương Niệm Huyên là con gái lớn của Lương Nhất Bá nên đành phải nghe lời ông gả cho anh.
“Không biết năm đó bác Lương nghĩ gì mà lại bắt chị gả cho một tên rác rưởi bị đuổi khỏi nhà họ Cổ nữa!” Trợ lý buột miệng than thở: “Phải như cô hai bây giờ có tốt hơn không, gả cho cậu cả nhà họ Cổ, làm con dâu người ta rồi chẳng cần phải lo nghĩ nhiều, thích thì cứ mua, hạnh phúc biết là bao nhiêu!” “Được rồi, đừng nói nữa Vũ Nguyệt!” Lương Niệm Huyền ngắt lời.
Tuy là cô ấy nói rất đúng nhưng lòng cô vẫn thấy khó chịu.
Bấy giờ, Cổ Bách Thiên đã ra khỏi sân bay.
Thấy Lương Niệm Huyên bèn đi thẳng về phía này.
“Lên xe đi!” Tuy không gặp nhau ba năm nay nhưng Lương Niệm Huyền vẫn nhận ra Cổ Bách
Thiên từ ánh mắt đầu tiên.
Ba người không trò chuyện với nhau câu nào, lặng lẽ bước lên xe.
Đây là mẫu đời thứ năm của hãng xe nổi tiếng đắt đỏ, có lái xe riêng.
Cổ Bách Thiên định ngồi phía sau nhưng Vũ Nguyệt đã nhảy lên trước.
Anh nhíu mày ngồi lên ghế trên.
Bầu không khí trên đường đi khá nặng nề.
Cổ Bách Thiên không thường ở bên cạnh người vợ này.
Nhập ngũ được hai năm thì Lương Nhất Bá đột ngột gọi điện thoại đến bảo rằng Lương Dư Hinh và Cổ Duy Hiện đã kết hôn.
Khi đó lòng anh đã không còn một gợn sóng, anh cũng chẳng cần nhà đó phải bồi thường.
Nhưng Lương Nhất Bá ở đầu dây bên kia rất áy náy, nằng nặc bắt con gái lớn Lương Niệm Huyên gả cho anh.
Hôn ước với nhà họ Lương là ý nguyện trước khi chết của Cổ Giang Thạch, bác Lương cũng yêu thương anh như con cháu trong nhà nên Cổ Bách Thiên đã xin nghỉ phép về, lặng lẽ kết hôn với Lương Niệm Huyền.
Nhưng đêm hôm đó, Cổ Bách Thiên nhận được điện thoại từ quân đội gọi anh về làm nhiệm vụ khẩn cấp.
Một lần đi mất ba năm.
Quan hệ vợ chồng chỉ tồn tại trên giấy hôn thú khiến bầu không khí xấu hổ lạ.
Nhưng điện thoại của Vũ Nguyệt đột ngột vang lên.
“Alo, tổng giám đốc Chu đến rồi ạ? Thế thì ngại quá, nửa tiếng nữa chúng tôi mới về đến.
Ồ, được được!” Vũ Nguyệt cúp điện thoại, quay sang nói với Lương Niệm Huyên: “Chị Niệm Huyên, tổng giám đốc Chu nói mình không cần phải vội, anh ta sẽ đi thẳng đến nhà tìm chị!” “Bàn chuyện làm ăn mà anh ta chạy đến nhà tôi làm gì?” Lương Niệm Huyền cau mày.
Vũ Nguyệt nở nụ cười: “Còn làm gì nữa chị, chị Niệm Huyền quyến rũ và thu hút như vậy mà.
Chỉ cần ngoắc tay thôi là các thanh niên tài giỏi ở cái thành phố này đổ rạp hết rồi! Hơn nữa em thề, nếu bây giờ chị vẫn chưa kết hôn thì chắc cửa công ty ta đã bị mấy cậu ấm cô chiêu ngoài kia đạp nát rồi ấy!”
Vũ Nguyệt đang cố móc mỉa Cổ Bách Thiên, cô ta khinh thường nhìn anh rồi hừ khẽ.
“Vũ Nguyệt, em đừng nói chuyện linh tinh!” Mặt Lương Niệm Huyền đỏ lên nhìn Cổ Bách Thiên.
Dù hai người không phải là vợ chồng thật nhưng trong tiềm thức cô vẫn nghĩ mình nên giữ lấy đạo đức của một người con gái.
Cổ Bách Thiên chỉ nhíu mày không nói.
Sau đó Lương Niệm Huyện đổi sang chủ đề khác, bắt đầu bàn về chuyện công ty.
Cổ Bách Thiên đã hiểu được phần nào.
Vân Quang trực thuộc tập đoàn Lương Gia là nhãn hiệu kinh doanh đồ lót, gần đây vừa mới nâng cấp nhà xưởng cùng với thiết bị nên cần nguồn vốn khoảng ba mươi lăm tỷ để xoay sở, thiếu tiền hàng hóa sẽ không bán ra được.
“Em cần khoảng ba lăm tỷ đúng không? Tôi có thể giúp!” Cổ Bách Thiên bồng lên tiếng ngắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
“Anh có ba mươi lăm tỷ? Đùa gì thế!” Vũ Nguyệt cười khinh miệt: “Kẻ nhập ngũ như anh nhịn ăn nhịn uống để dành tiền trợ cấp mười năm chưa chắc đã đủ ba lăm tỷ nữa là! Anh đừng bốc phét nữa!”
Lương Niệm Huyên cũng nhíu mày.
Đúng vậy, anh phục vụ trong quân đội, người làm lính không được làm thêm nên anh lấy đâu ra nhiều tiền như thế? Nghe là biết anh đang nói dối rồi.
“Không cần, chuyện của tôi cứ để tôi tự giải quyết!” Lương Niệm Huyên thờ ơ nói.
Cổ Bách Thiên im lặng không nói thêm gì.
Nữa tiếng sau, xe lướt nhanh vào khu biệt thự sang trọng ngoài ngoại ô thành phố.
“Niệm Huyên, em về rồi!”
Họ vừa xuống xe thì chiếc Mercedes-Benz cũng lái vào.
Xe dừng lại, người đàn ông cao lớn và điển trai cười hơ hở vội vàng đi tới.
“Tổng giám đốc Chu, có chuyện gì chúng ta đến công ty bàn, anh chạy đến nhà tôi làm gì?” Lương Niệm Huyền hơi bực bội.
“Niệm Huyên, chẳng lẽ em không biết lòng anh à?” Chu Chỉ Sâm lắc đầu, nghiêm túc nói: “Anh biết công ty em đang khó khăn nên anh tới đây để giúp em!” “Gần đây Phong Đỉnh để mắt đến công ty khoa học kỹ thuật nhà anh nên định đầu tư gần gần bảy mươi tỷ, tài khoản của anh sắp có một số tiền rất lớn nên anh có thể chia một nửa ra để giúp Vân Quang!” Chu Chí Sâm đắc ý nói.
“Phong Đỉnh?” Lương Niệm Huyên giật mình.
Trong giới đầu tư Thành Bắc, Phong Đỉnh là công ty lớn số một số hai.
“Tổng giám đốc Trần tuổi trẻ tài cao quá, không ngờ anh lại nhận được đầu tư từ Phong Minh, chắc là sau này sẽ làm ăn phát đạt!” Trợ lý Vũ Nguyệt đứng bên cạnh chớp mắt nói.
Ban đầu tài sản công ty Chu Chí Sâm chỉ gói gọn trong bốn mươi ty, đây được xem như một bước ngoặt lớn, thậm chí sau này còn có thể đưa lên sàn giao dịch.
“Đừng nói quá lên thể, ồ, đây là…” Cuối cùng Chu Chí Sâm cũng phát hiện ra bên cạnh có một người đàn ông đứng đó với sống lưng thẳng tắp.
Tuy mặt mũi không được tính là đẹp trai nhưng hơi thở mạnh mẽ và nhuốm mùi máu tanh đó khiến anh ta hơi áp lực.
“Anh ấy…” Lương Niệm Huyền thoáng lúng túng, không biết phải giới thiệu với anh ta thế nào.
“Tôi là Cổ Bách Thiên, chồng Lương Niệm Huyền!” Cổ Bách Thiên lên tiếng: “Lòng tốt của anh tôi xin phép nhận thay cô ấy, nhưng chuyện nhà tôi không cần anh phải bận tâm, anh đi được rồi!”
Lời vừa thốt ra, Lương Niệm Huyền và Vũ Nguyệt đều ngơ ngác.
“Ồ…!Đây là tên đi làm lính rác rưởi đó à?” Chu Chí Sâm cũng nghe nói về Cổ Bách Thiên, biết nhà họ Lương có một chàng rể vô dụng phục vụ trong quân đội.
Thắng lính quèn thôi, tương lai gì với cái nghề đó? Trong mắt anh ta, Cổ Bách Thiên chẳng khác gì một tên đến ở rể nhà họ Lương cả.
“Tôi làm lính nhưng không phải là rác rưởi.
Còn anh, cút!” Cổ Bách Thiên lạnh lùng nói.
Sắc mặt Chu Chí Sâm đổi tới đổi lui, không ngờ thứ bỏ đi này dám nói chuyện với mình như thế? Bảo tôi cút đi? “Tên họ Cổ kia! Tổng giám đốc Chu đến giúp chị Niệm Huyên, anh lấy tư cách gì đuổi người ta đi? Tôi thấy người nên cút là kẻ vô dụng như anh đấy!” Vũ Nguyệt nhịn không thèm nói đến Cổ Bách Thiên suốt dọc đường đi, bây giờ mới dâng trào.
“Bách Thiên, anh mau xin lỗi tổng giám đốc Chu đi!” Lương Niệm Huyền cũng nghiêm mặt, tuy cô chẳng ưa gì Chu Chỉ Sâm nhưng cô đang cần nguồn vốn trong tay anh ta.
“Một kẻ làm ăn buôn bán không đủ tư cách nhận lời xin lỗi của tôi!” Cổ Bách Thiên vẫn bình tĩnh, nhưng vẻ kiêu ngạo và khinh thường trong mắt anh là thứ cả ba đều trông thấy.
“Anh…!Anh dám cãi tôi?” Lương Niệm Huyên thở dốc.
Tuy cả hai không hề nói ra nhưng cô luôn cho rằng mình là người có tiếng nói hơn trong mối quan hệ hôn nhân này.
Nào ngờ thái độ Cổ Bách Thiên lại mạnh mẽ như thế! “Em dùng từ cãi này sai rồi.
Tôi là chồng em và chồng mới là người có quyền lên tiếng! Vợ nghe lời chồng là lẽ hiển nhiên!” Cổ Bách Thiên cau mày đáp, vẻ nghiêm nghị trong mắt anh không cách nào che đi được.
Lương Niệm Huyên ngơ ngác.
Từ khi lên chức tổng giám đốc cô đã là một người rất mạnh mẽ và ngang bướng, không ai dám nói chuyện với cô bằng thái độ này!
Tên vô dụng này đang dẫn mặt cô? Lương Niệm Huyên giận suýt ngất xỉu!.