Đọc truyện Chàng Rể Vạn Người Mê – Chương 107: Anh Là Anh Hùng
Không lâu sau, có mấy chiếc xe cảnh sát dừng trước cửa nhà cũ của nhà họ Lương.
Lưu Lập Thành chỉnh lại mũ cho ngay ngắn rồi dẫn theo cấp dưới nhanh chân đi vào trong sân.
“Mẹ nuôi, dạo này mẹ khỏe không, hôm nay là ngày mừng thọ mẹ, Lập Thành con chúc mẹ mạnh khỏe, vạn sự như ý!”
Lưu Lập Thành nhìn thấy bà lớn thì vội đi tới, khom lưng cúi chào.
“Cục phó Lưu!”
Lúc này ở đây có không ít người nhận ra Lưu Lập Thành, dù sao đây cũng là người đứng thứ hai trong cục cảnh sát, cao tầng ở Lâm Hải ai mà không quen biết.
Mà điều khiến bọn họ bất ngờ là Lưu Lập Thành lại gọi bà lớn nhà họ Lương là mẹ nuôi?
Ngay cả mấy người Lương Phúc cũng cảm thấy có gì đó kỳ lạ, từ khi nào mà bà lớn nhận con nuôi thế?
“Lập Thành à, hôm nay con tới thật đúng lúc, nhà họ Lương chúng ta có gián điệp, lại còn là một tên vô dụng, nó thế mà hợp tác cùng người ngoài lừa gạt tài sản của nhà họ Lương chúng ta, con nhất định phải lấy lại công bằng giúp mẹ!” bà lớn lập tức chỉ Cố Bách Thiên buồn rầu nói.
Lưu Lập Thành cũng nhìn sang, nhưng sắc mặt không chịu hơi run lên.
Lâm Hùng? Lý Vi Lượng?
Đây là cái chuyện gì thế, sao lại có nhiều nhân vật tại to mặt lớn tề tựu ở nhà họ Lương tới vậy?
Ông ta thân là cục phó cục cảnh sát, tất nhiên có quen biết với Lâm Hùng là Đế vương ngầm ở thành phố Lâm Hải này.
Dù sao Lâm Hùng cũng là gia đình nộp thuế lớn ở thành phố Lâm Hải, xem như cục trưởng Phương Thái Nghĩa tới cũng phải nể mặt mũi ba phần.
Còn người trẻ tuổi ở giữa, ông ta có chút lạ mặt mà lại có chút quen thuộc, cứ như nhìn thấy ở đâu đó rồi.
Vẻ mặt Lưu Lập Thành vẫn điềm tĩnh như cũ rồi hỏi: “Cậu là Cố Bách Thiên? Cậu cùng người ngoài lừa gạt tài sản nhà họ Lương sao?”
“Cục phó Lưu, không có chứng cứ thì đừng vội kết luận!” Lúc này Lâm Hùng bỗng nhíu mày nói.
Mặc dù Lưu Lập Thành là người đứng thứ hai trong cục thành phố, nhưng hiện tại Lâm Hùng đã rửa tay gác kiếm rồi, trước mặt đối phương chẳng cần kiêng kị gì, huống chi Lưu Lập Thành chỉ dựa vào lời nói một phía của bà lớn đã muốn định tội cho người ta.
Thật sự không công bằng.
“Cậu Lâm, chuyện này không liên quan đến cậu, tôi hi vọng cậu đừng nhúng tay vào, đừng tưởng rằng có người bao che thì án cũ từ mấy năm trước của cậu không ai biết!” Mặt Lưu Lập Thành lạnh lùng mà trong giọng nói có nhiều phần uy hiếp.
Lâm Hùng hơi ngơ người ra một chút, chợt sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Không sai, anh ta có thể đi đến vị trí này trông có vẻ cực kỳ nở mặt, nhưng lại có một số án cũ bị trong cục đè ép.
Nếu không có ông cụ Hà giúp anh ta gánh lấy thì bây giờ anh ta cũng ngồi không vững ở vị trí này đâu.
“Cục phó Lưu, làm gì mà dọa ghê thế, tôi lấy tư cách ra đảm bảo anh Cố tuyệt đối không làm bất cứ chuyện phạm pháp gì, hay là chúng ta ngồi xuống uống rượu với nhau đi!” Ngay lúc đó bỗng nhiên Lý Vi Lượng mở miệng nói, tất nhiên không mong muốn Lưu Lập Thành dẫn Cố Bách Thiên đi.
Lưu Lập Thành chợt do dự.
Lý Vi Lượng và Lâm Hùng không giống nhau, người ta đường đường chính chính là xí nghiệp lớn, nghe nói còn là học trò của ông cụ Hà, có chút ảnh hưởng ở xã hội thượng lưu tại Lâm Hải.
“Lập Thành, còn đứng ngây ra đó làm gì, trước mắt con là một tên tội phạm lừa đảo, mau bắt nó lại rồi kết án đi!” bà cụ hét lớn.
“Mẹ, đều là người một nhà, sao mẹ phải như vậy!” Giờ đây Lương Nhất Bá vừa lo lắng vừa không biết làm thế nào.
Một bên là mẹ mình, một bên lại là con rể của mình, ông bị kẹp ở giữa quả thật khó chịu muốn chết.
“Việc này con đừng tham gia, nếu con dám ngăn nó thì từ nay về sau con cút khỏi nhà họ Lương cho mẹ!” Giọng điệu bà lớn xem chừng không phải nói chơi, chợt bà giục Lưu Lập Thành: “Lập Thành, chẳng lẽ ngay cả lời mẹ nuôi mà con cũng không nghe sao?”
Sắc mặt Lưu Lập Thành bỗng hơi nhăn lại, tất cả những gì mà ông ta có đều là mẹ nuôi cho, cho nên dù đắc tội Lâm Hùng cũng tuyệt đối không thể phụ lòng mẹ nuôi.
Thế là Lưu Lập Thành quay đầu lại, lạnh mặt nói với Cố Bách Thiên: “Cậu Cổ, chúng tôi nghi ngờ cậu dính líu tới lừa gạt kinh tế, xin theo chúng tôi về đồn để tiếp nhận điều tra!”
Mà Lương Phúc, Lương Dĩ Thâm và mấy người nhà họ Lương khác thấy màn này, trên mặt đều lộ ra vẻ hưng phấn.
Không phải thằng nhóc mày trâu bò lắm sao?
Cứ nghĩ kết giao một số người trong xã hội đen và trắng là ngon rồi?
Những điều này thì quyền lợi trước mặt là không có gì cả!
Bọn họ tin rằng, chỉ cần Cố Bách Thiên bị Lưu Lập Thành bắt đi thì muốn thoát cũng rất khó khăn.
Cuối cùng tài sản nhà họ Lương vẫn sẽ trở lại tay của bọn họ
Nhưng mà lúc này, Lâm Hùng khoát tay, đám người Vũ Hoàng ở sau lưng bỗng di chuyển,vây xung quanh Cố Bách Thiên để bảo vệ.
“Lâm Hùng, cậu muốn làm gì, chẳng lẽ cậu muốn chống đối pháp luật ngay trước mặt mọi người sao?” Sắc mặt Lưu Lập Thành chợt trầm xuống, lớn tiếng nói.
“Cục phó Lưu, cho dù ông muốn bắt người cũng phải đưa ra lệnh bắt giữ chứ? Ông không có mà đã muốn bắt người, có phải có chút vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp rồi không?” Mặt Lâm Hùng trầm như nước mở miệng nói.
“Lệnh bắt giữ?”
Lưu Lập Thành cười lạnh một tiếng nói: “Lấy quyền hạn của tôi, bắt một người ở Lâm Hải thì không cần lệnh bắt giữ, nếu như hôm nay cậu dám ngăn cản thì ngay cả cậu tôi cũng bắt!”
Lưu Lập Thành vẫy tay một cái, tất cả cấp dưới sau lưng đều chạy lên.
Hai bên giương cung bạt kiếm, không khí ở bữa tiệc bị kéo căng như dây đàn.
Việc hai bên muốn làm một vụ ồn ào chính là chuyện đáng sợ như xé trời!
“Cục phó Lưu, ông oai phong đấy, ai cho ông quyền lợi không hỏi rõ nguyên do không có thủ tục giấy tờ đã dám cho người đến bắt anh Cố?”
Lúc này, hai người đàn ông tuổi trung niên cùng cất bước nhanh từ bên ngoài đi tới.
Người bên trái vừa mới nói chuyện, mặt hình chữ quốc, trên dưới toàn thân trông có vẻ có chức có quyền hơn Lưu Lập Thành.
Cục trưởng cục cảnh sát, Phương Thái Nghĩa!
Đám đông cực kỳ kinh ngạc, không nghĩ rằng Phương Thái Nghĩa cũng tới.
Mà người đàn ông ở bên phải, mặc dù thái độ ung dung thản nhiên nhưng hơi thở lại cực kỳ mạnh mẽ, mọi người nhận ra ngay.
Chủ tịch tập đoàn Minh Long, Từ Khải Phong!
Từ Khải Phong có thể nói là con cháu quan lại lớn nhất của toàn bộ Lâm Hải!
Dù sao, người ta cũng là người đứng đầu Lâm Hải.
Không nói quá thì sức ảnh hưởng của Từ Khải Phong có thể ảnh hưởng đến toàn thành phố.
Trên dưới Lâm Hải, ai dám không nể mặt mũi Từ Khải Phong ông?
“Phương, cục trưởng Phương, chủ tịch Từ, sao hai người lại tới đây?” Lưu Lập Thành chảy mồ hôi lạnh, trước mặt hai người này, ông ta không thể làm trái ý họ dù chỉ một chút.
Dẫu sao, sang năm ông ta có thể nhận vị trí của Phương Thái Nghĩa hay không, phải xem Phương Thái Nghĩa nói thế nào, mà Từ Khải Phong thì càng không thể đắc tội, bằng không thì chức phó cục này ông ta cũng đừng mong năm tiếp!
“Hừ, tôi không đến, tôi không để ông ở đây ra oai sao?” Phương Thái Nghĩa hừ một tiếng, đi sóng vai với Từ Khải Phong đến trước mặt Cố Bách Thiên.
“Cậu chủ, nghe nói hôm nay là mừng thọ bố vợ cậu, tôi và cục trưởng Phương không báo trước mà đến cốt để uống ly rượu với cậu, không làm phiền cậu chứ?” Từ Khải Phong chào hỏi Cố Bách Thiên trước, sắc mặt vô cùng cung kính.
“Chủ tịch Từ khách sáo rồi!” Cố Bách Thiên cười nhạt gật đầu.
Lâm Hùng, Lý Vi Lượng là anh gửi tin nhắn gọi đến từ trước.
Nhưng Từ Khải Phong và Phương Thái Nghĩa anh không gọi.
Người đến đều là khách, mặc dù lần trước suýt chút Lương Niệm Huyền xảy ra chuyện ở quán cơm Á Châu, nhưng dù sao cũng không liên quan tới Từ Khải Phong, giờ cũng nên bỏ qua.
Nhưng anh bỏ được, thì mấy ngày nay Từ Khải Phong lại ăn không ngon ngủ không yên, dù thế nào cũng không để yên được.
Ông muốn tìm cách đền lỗi, hôm nay chẳng phải là cơ hội tốt à.
“Cậu chủ, chuyện lần trước ở quán cơm Á Châu là do sơ sót của tôi, hôm nay mượn cơ hội mừng thọ bố vợ cậu nên kẻ hèn họ Từ tôi có mang đến một món quà đặc biệt!” Từ Khải Phong khoát tay, sau lưng lập tức có người bê quà tới, là một trục tranh rộng ba thước.
Rẹt!
Từ Khải Phong tự tay chậm rãi mở trục tranh, lập tức hiện ra một con hổ rất sống động.
Con hổ kia đứng ở dốc núi thẳng đứng, khí thế cuộn trào mạnh mẽ, cứ như có thể nhảy ra từ trong tranh!
“Tranh Mãnh hổ xuống núi của Huỳnh Đại Thiên!”
“Ôi trời ơi, mặc dù thầy Huỳnh am hiểu nhất là tranh non nước, nhưng tấm Mãnh hổ xuống núi này có thể nói là tác phẩm tâm đắc nhất của ông ấy.
Tranh này kiểu gì cũng đến một trăm lẻ năm tỷ đồng đấy?”
“Gì mà một trăm lẻ năm tỷ? Ít nhất cũng hơn một trăm bảy mươi lăm tỷ đồng ấy!”
Đám người ồn ào thốt lên!.