Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 182: Xem Ra Tôi Cũng Phải Chuyển Nhà


Đọc truyện Chàng Rể Tỷ Phú – Chương 182: Xem Ra Tôi Cũng Phải Chuyển Nhà


Thấy Lê Mai háo hức như vậy, Triệu Hùng không từ chối.

Dù sao anh cũng đến đồn cảnh sát với một cô phóng viên xinh đẹp, quả là không tồi!
Sau khi Triệu Hùng đưa Lê Mai lên xe, bé Dao Châu hỏi Lê Mai, “Cô Mai! Con mèo của cô có thể sinh ra mèo con không?”
“Chắc chắn rồi!”
“Vậy nếu sinh ra một con mèo con, cháu cũng muốn một con.”
“Được rồi! Đến lúc sinh ra mèo con, cô Mai sẽ giữ lại một con cho cháu.”
Sau đó Dao Châu hỏi Triệu Hùng, “Bố, con có thể nuôi một con mèo không?”
Triệu Hùng hơi ngẩn ra, cô bé học tiền trảm hậu tấu từ bao giờ thế này.
Triệu Hùng dứt khoát đáp: “Con tự đi hỏi mẹ con đi, nếu mẹ con cho phép con nuôi mèo, bố đương nhiên sẽ không thành vấn đề.”
“Con biết bố là người tuyệt nhất mà.” Dao Châu vòng tay qua cổ Triệu Hùng, hôn lên má anh.
Lê Mai cười ghen tị: “Người ta đều nói con gái là người yêu kiếp trước của bố, Dao Châu thông minh lanh lợi, vợ chồng anh thật là may mắn.”
“Chà! Tôi cũng tự hào vì có một cô con gái như vậy.

Mọi người nói rằng lớn lên con bé sẽ là một nữ cảnh sát.”
“Thật không?” Lê Mai cười quyến rũ, khen ngợi Dao Châu: “Cô bé chắc chắn sẽ là một hoa cảnh sát xinh đẹp.”
“Cô à, hoa cảnh sát là sao?” Dao Châu ngơ ngác hỏi.
“Nữ sinh xinh đẹp nhất trường được mệnh danh là hoa khôi, còn hoa cảnh sát chính là cảnh sát xinh đẹp nhất trong các nữ cảnh sát!”
“Cô ơi! Vậy cô xinh đẹp như thế, còn đi tìm kiếm tin tức cho người khác, vậy cô là bán hoa sao?”
Triệu Hùng đang lái xe, nghe xong lời nói của con gái, không khỏi bật cười “Phụt!”
Bán hóa = gái điếm?
Triệu Hùng ngay lập tức nghĩ đến một nghề nghiệp của mấy người phụ nữ.

Lê Mai không biết phải giải thích với Dao Châu như thế nào, cô lúng túng cười nói: “Đại khái là như vậy đó.

Tuy nhiên, không nhất thiết phải gọi như vậy, cháu có thể nói cô ấy là một nữ phóng viên xinh đẹp.”
“Như vậy sao!”
Dao Châu trầm ngâm gật đầu.
Sau khi Triệu Hùng gửi con gái đến nhà trẻ, anh nhìn thấy Lê Mai đang trang điểm trước gương của vách ngăn ô tô.
“Cô Mai! Làm phóng viên còn yêu cầu trang điểm sao?” Triệu Hùng thắt dây an toàn, thản nhiên hỏi.
“Không có yêu cầu gì, chủ yếu là vì chúng tôi đại diện cho các phương tiện truyền thông.

Vì vậy, chúng tôi phải nghiêm khắc với bản thân một chút.”
“Cô Mai, cô tốt nghiệp trường nào vậy?”
“Khoa Báo chí trường Đại học ở thủ đô!”
Trong khi lái xe, Triệu Hùng hỏi Lê Mai: “Vậy tại sao cô không ở lại đó để phát triển? Môi trường làm việc ở đó hẳn là tốt hơn một thành phố nhỏ như Hải Phòng đúng không?”
Lê Mai bất lực thở dài, nói: “Đối với những người không có gia cảnh tốt như chúng tôi, ở lại thủ đô làm việc cũng vô ích.

Các đài truyền hình hay tòa soạn lớn chủ yếu đều phải dựa vào mối quan hệ.

Còn không bằng đến một thành phố nhỏ, làm việc tự do thoải mái, đợi đến khi có được thành tích nhất định, có được cơ hội thích hợp thì sẽ lại được điều động về những công ty lớn ở thành phố thôi.”
Triệu Hùng gật đầu, anh có thể hiểu được suy nghĩ của Lê Mai.

Suy cho cùng, mỗi người đều xuất thân từ một nền tảng gia đình khác nhau, chính vì vậy mà cuộc đấu tranh của họ trong cuộc sống cũng khác nhau.
Sau khi Triệu Hùng và Lê Mai lái xe đến đồn cảnh sát địa phương, họ đã báo cảnh sát rằng nhà của họ đã bị trộm hai lần! Lần thứ nhất thì không mất gì, nhưng lần thứ hai mất mấy trăm triệu tiền mặt và một đôi bông tai bằng vàng của vợ.
Đầu tiên cảnh sát lập biên bản, sau đó phái hai cảnh sát đi theo Triệu Hùng về căn nhà cho thuê.

Sau khi cảnh sát kiểm tra, họ thấy rằng hệ thống giám sát do Triệu Hùng lắp đặt đã bị hỏng.

Tên trộm đã rất khôn ngoan khi phá hủy ống kính máy quay.

Bằng cách này, chẳng khác gì màn hình bị mất mắt.
Cuối cùng, cảnh sát kết luận tên trộm là một kẻ trộm cướp chuyên nghiệp bởi vì không có ổ khóa cửa nào trong nhà Triệu Hùng bị hỏng.
Sau khi nghe cảnh sát phân tích, Lê Mai cảm thấy sợ hãi một lúc.

Cô cũng có lý do để chuyển nhà, vội vàng nói với Triệu Hùng: “Anh Hùng, xem ra sống ở đây không an toàn.

Em cũng phải tìm một căn nhà khác thôi!”
“Ừ! Thật sự không an toàn.” Triệu Hùng gật đầu nói: “Cô Mai, cô là phụ nữ độc thân, nên sớm lập kế hoạch chuyển nhà đi.”
Khi cảnh sát biết Lê Mai độc thân, đã vậy còn là người mới chuyển đến, họ hỏi: “Cô Mai, nghề nghiệp của cô là gì?”
“À! Tôi là phóng viên của báo Tin Tức Hải Phòng.”
“Là phóng viên à!” Người cảnh sát nói: “Khu này là phố cổ, rất nhiều người qua lại.

Tốt hơn hết là cô nên tìm một khu phố an toàn để thuê nhà, phù hợp cho một phụ nữ độc thân như cô hơn.”
“Được rồi! Vậy hai ngày này tôi cũng đi tìm nhà mới.” Lê Mai gật đầu cảm ơn viên cảnh sát.
Sau khi cảnh sát rời đi, họ nói với Triệu Hùng rằng họ sẽ liên lạc lại với anh nếu như có manh mối khác, dặn anh nên làm biện pháp đề phòng, cố gắng không để tiền và các vật có giá trị ở trong nhà.
Lê Mai hất tóc, cười tình với Triệu Hùng, nói: “Anh Hùng, anh mua nhà ở đâu thế?”
“Tôi đã để ý vài chỗ, nhưng tôi vẫn chưa ra quyết định.” Triệu Hùng không nói với Lê Mai về việc mua một ngôi nhà lớn ở Lâm Phủ Gia Viên.

Lê Mai cười nói: “Công việc của tôi rất bận rộn, không có thời gian xem nhà.

Nếu có giá phù hợp thì nên để ý tỷ lệ giá thành cao hơn một chút.

Anh có thể giúp tôi để ý căn hộ giá khoảng 5 triệu đến 7 triệu mỗi tháng được không?”
“Được thôi! Nếu thấy chỗ phù hợp tôi sẽ báo với cô.”
“Tuy rằng quen biết gia đình anh chưa được lâu nhưng tôi có thể cảm nhận được vợ chồng anh là người tốt.

Như vậy đi! Thứ sáu tuần này tôi sẽ làm cơm tại nhà để chiêu đãi vợ chồng anh.

Anh Hùng, anh sẽ không từ chối đúng không?”
“Cô Mai khách khí quá rồi! Tôi sẽ nói chuyện với vợ tôi trước xem cô ấy thấy thế nào, sau đó sẽ bàn lại với cô sau.”
“Được rồi! Vậy thì tôi đi làm đây.

Tạm biệt!” Lê Mai vẫy tay với Triệu Hùng rồi rời đi với một nụ cười ngọt ngào.
Triệu Hùng đang định lái xe đến tập đoàn Nhật Hạ thì một chiếc Ferrari màu đỏ dừng trước mặt anh.
Đây là xe hơi chuyên dụng của Vân Nhã, Triệu Hùng nhíu mày, anh không biết cô gái này lại đến tìm anh làm gì nữa.
Vân Nhã mở cửa xuống xe, cô ta tháo kính râm trên mắt, đi tới gần Triệu Hùng, ngang ngược hỏi: “Triệu Hùng, người phụ nữ vừa rồi là ai?”
“Hàng xóm của tôi!”
“Này! Cái tên này.

Trong nhà có một cô vợ xinh đẹp như tiên, ngay cả hàng xóm cũng xinh đẹp như vậy.

Anh đúng là có duyên với phụ nữ, lại toàn rơi vào hàng mỹ nữ!”
Triệu Hùng đắc ý cười hỏi Vân Nhã: “Vân Nhã, cô đến tìm tôi chỉ để nói lời ghen tị như vậy thôi sao?”
“Dừng! Qúy cô như tôi đây mà còn ghen tị mấy thứ vặt vãnh đấy sao.


Loại người như vậy, nhìn là biết là tầm thường rồi.

Cái chính là anh đó, sao gu của anh lại trở nên tầm thường như vậy chứ, loại phụ nữ nào cũng đến gần.”
“Dù sao tôi cũng ngửi thấy mùi chua chua nồng nặc.” Triệu Hùng dựa vào cửa xe, từ trong túi móc ra một điếu thuốc mỏng năm chục nghìn, châm lửa rồi bắt đầu hút.
Vân Nhã nhìn về phía nhà của Triệu Hùng, cau mày nói: “Anh và Lý Thanh Tịnh sống ở chỗ này?”
Triệu Hùng hút một điếu thuốc, nhẹ nói: “Cô Nhã, cô nghĩ ai cũng có thể từ khi sinh ra đã sống trong một biệt thự như cô sao? Người sống trên đỉnh như cô không thể hiểu cảm giác của những người bên dưới đâu.”
“Vậy anh biết không?” Vân Nhã hùng hồn hỏi.
Triệu Hùng gật đầu nói: “Lúc công ty của vợ tôi dính vào một vụ kiện, chúng tôi đã không ăn thịt trong suốt một tháng, tất cả đều để mua đồ dinh dưỡng cho bé con.

Thậm chí ăn bữa hôm nay cũng không biết ngày mai ăn gì.

Tôi lúc đó bình thường chỉ có vài chục nghìn trong túi, tôi thậm chí còn không dám đi xe buýt.

Nhưng vợ chồng tôi đã dành những điều tốt nhất cho bé con.”
“Triệu Hùng, anh đang khoe với tôi là anh đã có vợ con đấy hả?”
“Không phải để khoe khoang, mà là để nói với cô rằng tôi cũng là một người bình thường, đây là hình ảnh thu nhỏ cuộc sống của một người bình thường.”
“Anh mà là người thường sao? Tôi tin anh mới là lạ đó!” Vân Nhã trợn mắt nhìn Triệu Hùng.
Triệu Hùng cười nhẹ nói: “Ít nhất, cách tôi sống bây giờ cũng là cách sống của người bình thường.”
“Tôi thật sự không hiểu, rõ ràng anh có lai lịch rất tốt, tại sao lại không sống như vậy đi? Anh đang giấu giếm cái gì? Hay là sợ cái gì?” Vân Nhã nhìn chằm chằm Triệu Hùng hỏi.
Triệu Hùng hút một điếu thuốc, suy tư một hồi rồi nói: “Có lẽ hiện tại điều tôi sợ nhất là người khác sẽ quấy rầy cuộc sống yên bình của tôi!”
“Anh đúng là có bệnh! Bố tôi tìm anh, mau theo tôi về nhà một chuyến.”
Triệu Hùng gật đầu, sau đó búng tàn thuốc còn sót lại trên mặt đất.

Sau khi dùng chân giẫm lên, anh nói với Vân Nhã: “Lên xe, đi thôi!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.