Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 178: Chiếc Bánh Từ Trên Trời Rơi Xuống


Đọc truyện Chàng Rể Tỷ Phú – Chương 178: Chiếc Bánh Từ Trên Trời Rơi Xuống


Từ Tử Hàm vừa nghe được, Triệu Hùng yêu cầu quản lý Thắng nới lỏng quyền lực với cô, đây chính là đang giúp cô ấy tăng lương một cách âm thầm, trong lòng đối với Triệu Hùng vô cùng cảm động và biết ơn.
Nếu Triệu Hùng có năm trăm tỷ trong tài khoản, cùng với số tài sản hiện giờ anh có, vậy anh với những người giàu có nhất của thành phố Hải Phòng cũng không có gì khác biệt.
Ôi chúa ơi!
Từ Tử Hạm thật sự không thể tin Triệu Hùng lại có nhiều tiền như vậy.
Cứ tưởng rằng, anh chỉ thuộc tầng lớp giàu có đứng thứ hai.

Hiện tại xem ra, bản thân đã nghĩ hoàn toàn sai.

Cho dù có dỡ bỏ cả khu phố tồi tàn của thành phố Hải Phòng này cũng không đến 50 tỷ.
Lúc Triệu Hùng định rời khỏi ngân hàng, quản lý Thắng cùng Từ Tử Hàm liền đích thân đưa anh ra đến tận cửa.
Chu Quang Thắng âm thầm điều tra gia cảnh nhà Triệu Hùng, biết anh chỉ là lái xe ở Vịnh Thanh Hà.

Anh ta không khỏi lắc đầu thở dài: “Thật không ngờ đến, một lái xe lại có trong tay số tiền nhiều hơn cả người giàu nhất thành phố Vịnh Thanh Hà này.

Tử Hàm à! Cô phải phục vụ anh Triệu thật tốt, tôi sẽ cân nhắc để thăng chức cho cô lên phó trưởng phòng ngân hàng, cô phải cố gắng nhiều hơn nữa mới được!”
“Cảm ơn quản lý Thắng, tôi nhất định sẽ cố gắng nhiều hơn nữa.” Từ Tử Hàm hướng về phía Chu Quang Thắng cúi xuống đúng chín mươi độ, cảm ơn rối rít.
Chu Quang Thắng cười tươi nhìn về phía Từ Tử Hạm nói: “Được! Có thời gian thì hãy cùng anh Triệu liên lạc nhiều một chút.

Anh ấy chính là vị khách quý báu của chúng ta, ngàn vạn lần cũng không được bất cẩn.”
“Tôi biết rồi, giám sát Chu!”
Từ Tử Hàm đứng tại chỗ, nhìn giám sát Chu nở nụ cười tươi, cảm thấy nụ cười ấy hiện lên vài phần ý tứ sâu xa.
“Liên lạc nhiều hơn?…..!Chẳng lẽ là?…..!”
Nghĩ vậy, Từ Tử Hàm khẽ cười, mặt không ngừng đỏ lên, bàn tay nhỏ bé không ngừng vân vê góc áo, trong lòng cảm thấy bối rối, không biết phải làm thế nào cho phải?

Ngay sau khi Triệu Hùng ra khỏi ngân hàng, anh liền trực tiếp lái xe đến công ty thiết kế bao bì Diệp Tử của vợ mình, Lý Thanh Tịnh.
Buổi trưa, Lý Thanh Tịnh muốn đến bệnh viện để thăm bà Đào, anh nhất định phải đưa cô đi để tránh việc Lý Thanh Tịnh bị những người nhà họ Đào bắt nạt.
Triệu Hùng nhắn tin cho Lý Thanh Tịnh với nội dung: “Anh đang ở cửa công ty”, khoảng năm phút sau, Lý Thanh Tịnh mặc một bộ vest chuyên nghiệp gồm áo trắng với váy màu vàng nhạt, tao nhã bước về phía anh.
Triệu Hùng chủ động xuống xe, mở cửa cho Lý Thanh Tịnh.
Lý Thanh Tịnh liền cảm thấy ấm áp trong lòng, cô sở dĩ kiên trì, nhất quyết không chịu ly hôn với Trần Hùng là có nguyên nhân, chính bởi Triệu Hùng đối với cô thật sự rất tốt.
Sau khi ngồi vào trong xe, Trần Hùng nhìn vợ mình là Lý Thanh Tịnh hỏi: “Tịnh Tịnh, em thật sự muốn đến bệnh viện sao?”
Lý Thanh Tịnh biết Trần Hùng đang lo lắng điều gì, liền gật gật đầu, nói: “Đi thôi! Em không muốn bản thân mình phải hối hận.”
Triệu Hùng “Ừm!” một tiếng, khởi động xe, lái về hướng bệnh viện thành phố.
Tại bệnh viện thành phố,, bà Đào đang nằm trong phòng bệnh, Đào Yên Nguyên, Đào Yên Hoa, Đào Yên Quyên, Đào Yên Quân đều có mặt đầy đủ.
Vài ngày trước đó, do “Tập đoàn Vân Yên” của nhà họ Hán sụp đổ, hơn nữ Hán Vân Hiển lại bày ra hợp đồng để sập bẫy nhà họ Đào khiến công ty nhà họ Đào đứng trước nguy cơ phá sản.

Không nghĩ đến việc cùng nhau giằng co, Hán Vân Hiển không chỉ không bắt nhà họ Đào bồi thường, mà một công ty tự xưng là “tập đoàn Thiên Vương” với thế lực mạnh mẽ cũng đến giúp đỡ nhà họ Đào, ký với nhà họ Đào một bản hợp đồng trị giá hai trăm triệu đồng.
Sau khi Đào Yên Nguyên, Đào Yên Quyên cùng Đào Yên Quân nghe được tin tức này, bọn họ liền lập tức đến bệnh viện chăm sóc bà cụ Đào.
Lúc Bà cụ Đào tỉnh lại, biết sự mâu thuẫn của các con.

Chỉ có cô con gái thứ hai là Đào Yên Hoa là luôn ở bên cạnh bà.

Hiện tại, nhà họ Đào như sống lại, bà Đào căn bản không muốn gặp lại ba đứa con kia của mình.
Bởi vì ba người Đào Yên Nguyên, Đào Yên Quyên, Đào Yên Quân không khác gì ruồi chích vào thịt thối.

Bất luận bà Đào có chửi rủa thì cả ba người bọn họ vẫn lao vfao chăm sóc bà một cách tận tình.

Ngược lại, Đào Yên Hoa lại mừng rỡ vì được nhàn hạ,cho dù không làm gì, bà cụ cũng luôn thiên vị cô ấy.

Cơ thể của bà cụ Đào bình phục rất nhanh, sắc mặt cũng hồng hào lên không ít.

Ngồi trên giường bệnh, bà đang tranh cãi với những đứa con của mình.
Trải qua lần ốm nặng này, bà cụ Đào xem như hiểu được.

Mấy đứa con gái chính là muốn tài sản, căn bản không màng đến sự sống chết của bà ta.

Chỉ có đứa con gái thứ hai, Đào Yên Hoa luôn bên cạnh bà ta, điều này làm cho bà cụ Đào hạ quyết tâm, cho đứa con gái thứ hai là Đào Yên Hoa nhiều tài sản hơn.
Ái Nguyên! Con có đến tìm giám đốc Lý của tập đoàn Thiên Vương chưa?” Bà cụ hỏi Đào Yên Nguyên, đứa con lớn của mình.
“Mẹ! Tìm rồi.

Hợp đồng đã ký hết rồi! Tập đoàn Thiên Vương còn trả trước ba mươi phần trăm cho chúng ta, tính ra cũng phải lên đến gần sáu mươi triệu.

Nhà họ Đào chúng ta đúng là đã sống lại rồi!” Đào Yên Nguyên cao hứng nói.
Bà cụ Đào cau mày, nói: “Trước kia mẹ chưa từng nghe nói thành phố Hải Phòng còn có tập đoàn Thiên Vương.

Con điều tra xem công ty này thế nào? Tránh cho việc giống với công ty của nhà họ Hán, đều muốn lừa nhà họ Đào chúng ta?”
“Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều rồi! Tập đoàn Thiên Vương ở ngay thành phố này, đối với bản hợp đồng ký với chúng ta không có chút giấu giếm.

Xuất thân của công ty họ vô cùng vững chắc, lại là một tập đoàn đa quốc gia.

Nhưng chính bản thân con cũng cảm thấy khó hiểu, tại sao một công ty đa quốc gia như vậy lại chưa có thành tựu gì ở thành phố này.


Hiện giờ, trong tay họ có không ít đất đai ở phía Bắc thành phố.”.

Truyện Đô Thị
Thành phố Hải Phòng chính là một thành phố cấp ba, đặc biệt còn đang có sự hồi sinh của khu công nghiệp Đông Bắc.

Thành phố còn có kế hoạch sẽ mở rộng diện tích thành phố rộng ra phía bên ngoài! Trong đó dự án quan trọng nhất chính là dự án ” khu Tân thành”, được tập đoàn Hùng Quang cùng tập đoàn Vân Yến” của nhà họ Hán bắt tay nhau xây dựng.

Nhà họ Lỗ cùng tập đoàn Thiên Vương lùi xuống vị trí thứ hai, tập trung phát triển Bắc thành.

Điều đó làm cho “Tập đoàn Thiên Vương” trở thành tập đoàn lớn nhất thành phố Hải Phòng.
Nhà họ Đào, do Đào Yên Nguyên kém cỏi trong việc xây dựng tập đoàn, luôn sử dụng vật liệu kém chất lượng, lại động tay động chân vào tài liệu, làm danh tiếng của tập đoàn trong giới cực kì kém.

Cho nên, không một công ty bất động sản nào muốn hợp tác cùng với nhà họ Đào.

Nếu không có sự kiểm soát của bà cụ Đào, công ty nhà họ Đào sớm đã bị phá sản.
“Tập đoàn Thiên Vương” này đột nhiên tìm đến, muốn hợp tác với nhà bọn họ! Hơn nữa thỏa thuận mỗi lần ký hợp đồng thành công sẽ có được hai trăm triệu, điều này làm cho bà cụ trong lòng không khỏi phấn khởi.

Nhà họ Đào đã không còn sự lựa chọn.

Cho nên, bà cụ mới đồng ý hợp tác cùng “Tập đoàn Thiên Vương”.
Tuy nhiên, bà cụ vẫn không tin trên đời này tự nhiên lại có “miếng bánh từ trên trời rơi xuống” này.

Có cảm giác như nhà họ Đào đang đi dần đến máy chém, hoặc đứng nơi đầu sóng ngọn gió.

Bà muốn đứa con lớn là Đào Yên Nguyên điều ra rõ ràng một chút về “Tập đoàn Thiên Vương”
Cậu út nhà họ Đào lên tiếng: “Mẹ! Mẹ không còn lo lắng quá mức.


Hiện tại sáu mươi triệu đồng đều đã chuyển vào tài khoản công ty của nhà họ Đào chúng ra rồi, mẹ còn sợ tập đoàn Thiên Vương sẽ lừa chúng ta sao?”
Bà cụ Đào trừng mắt lườm đứa con út, tức giận nói: “Không một ai có thể gánh vác được chuyện này.

Con ấy, đừng nói mẹ không cho con cơ hội, lần này con hãy thay mặt nhà họ Đào hợp tác với tập đoàn Thiên Vương.”
Đào Yên Quân nghe song liền vui mừng, đắc ý liếc sang Đào Yên Nguyên một cái, nói: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi! con nhất định sẽ làm tốt trọng trách của mình với nhà họ Đào.”
“Mẹ, vậy con làm cái gì?” Đào Yên Nguyên tự biết mình đuối lý, lo lắng hỏi mẹ.
“Con cùng Ái Quyên phụ giúp nó, Đào Yên Hoa sẽ phụ trách vấn đề tài chính!” Giọng nói của bà cụ Đào vang lên dứt khoát, đem mọi chuyện giao phó một cách nhanh chóng.
Điều này không khác gì một vòng quay lớn.

Trước kia, khi Đào Yên Quyên, đứa con thứ ba quản lý tài chính, bà ta đã làm hao hụt rất nhiều tiền của.

Hiện giờ, ba ta thấy vô cùng hối hận vì thời điểm bà cụ Đào sinh bệnh không ở bên cạnh chăm sóc.

Ai có thể nghĩ được rằng, nhà họ Đào lại có thể một lần nữa sống lại.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Lý Thanh Tịnh cùng Triệu Hùng bước vào, trong tay cầm theo một giỏ hoa quả.
Đào Yên Quân vừa nhìn thấy Lý Thanh Tịnh cũng Triệu Hùng, đứng thẳng dậy nghiêm mặt, lạnh giọng nói: “Hai người đến để làm gì? Ở đây không chào đón hai người, hai người cút ra ngoài mau!”
Ông ta không dám dùng từ ” Fuck!” vì sợ rằng Triệu Hùng sẽ đánh ông ta.
Lúc này, bà cụ Đào liền mở miệng nói.
“Thằng khốn nạn này! Mẹ vẫn còn chưa chết, nhà họ Đào chưa đến phiên con làm chủ.” Bà cụ Đào quát đứa con út, Đào Yên Quân, sau đó lộ ra nụ cười hiền từ với Lý Thanh Tịnh, nói: “Tịnh Tịnh à! Bà ngoại đang muốn gặp cháu, vào đi!” Tiếp đó, nói với bốn người Đào Yên Nguyên, Đào Yên Hoa, Đào Yên Quyên, Đào Yên Quân: “Bốn người bọn con đều ra ngoài đi.

Mẹ có lời muốn nói với Tịnh Tịnh!”
Đám người Đào Yên Nguyên, Đào Yên Quân rời đi, Triệu Hùng nhìn thấy bà cụ không hề nói ra tên mình, định rời khỏi phòng bệnh.

Chợt nghe bà cụ nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, cậu cũng ở lại đi! Tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu.”
Triệu Hùng cùng Lý Thanh Tịnh liếc nhìn nhau, hai người lần lượt ngồi xuống giường bệnh..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.