Đọc truyện Chàng Rể Trùng Sinh – Chương 471: Vậy Mà Cô Lại Dám Vụng Trộm Với Người Khác!
“Động tác của anh nhanh nhẹn lên một chút nào!”
Bởi vì Thần Diệp Hy hành động hơi sớm, lúc này đã cởi bỏ trang phục ra xong, Diệp Thiên liền do dự một lúc, trang phục ở đây còn phức tạp hơn so với trang phục ở trần gian, vào lúc này vẫn chưa cởi xong, nghe thấy bước chân ở bên ngoài càng ngày càng đến gần, Thần Diệp Hy cũng gấp gáp hẳn lên.
“Sắp xong rồi, anh đừng có quá gấp gáp.”
Diệp Thiên vừa cởi vừa nói.
Hắn chỉ cảm thấy vẫn là cách ăn mặc ở trần gian nhanh hơn, không có nhiều dây buộc đến như vậy, chỉ cần mười giây là có thể cởi xong, loại trang phục này rất khó để xử lý xong trong hai ba phút được.
“Tìm! Tìm một cách kỹ càng cho tôi!”
Vào lúc này âm thanh ở bên ngoài càng ngày càng đến gần, rất nhanh cánh cửa của căn phòng đã bị gõ vang lên.
“Nữ thần, cô có ở trong đó không?”
Trái tim của Thần Diệp Hy đều đập thình thịch lên, bởi vì Diệp Thiên vẫn chưa cởi xong.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
“Anh nhanh lên một chút có được không?” Cô ấy ép âm lượng của giọng nói của mình xuống mức thấp nhất, thế nhưng vẻ mặt lại trở nên đỏ bừng lên.
Bởi vì khi vừa nói xong, liền nhìn thấy những thứ không nên thấy rồi.
“Xong rồi xong rồi.”
Lúc này Diệp Thiên trở nên vội vàng mà chạy đến bên giường lớn, sau đó thả tấm rèm giường xuống.
Cốc cốc cốc!
“Nữ thần.
Cô có ở trong đó không?”
Một giọng nói lại vang lên ở bên ngoài.
Thế nhưng Thần Diệp Hy lại không hề trả lời, mà ngây người và nhìn vào Diệp Thiên, đây là lần đầu tiên của cô ấy, nhìn thấy một người đàn ông một cách rõ ràng đến như vậy, cô ấy chỉ cảm thấy bồn chồn lo lắng, trên người nóng như lửa đốt vậy.
“Đừng nhìn nữa, mau chóng song tu.”
So với Thần Diệp Hy, Diệp Thiên lại chín chắn hơn nhiều, không biết là lười biếng nhìn, hay là không thèm nhìn vào, dù sao cũng không hề nhìn, chỉ nắm lấy tay của Thần Diệp Hy lên và chắp tay với cô, sau đó nhắm đôi mắt lại.
Cốc cốc cốc!
“Nữ thần, nếu như cô không lên tiếng nữa, chúng tôi liền phá cửa xông vào đấy.”
Người ở bên ngoài càng nói lớn tiếng hơn.
“Cô đừng nhìn nữa, mau nhìn tôi song tu này.”
Diệp Thiên không hề cảm nhận được dòng chảy của chân nguyên ở trên người của Thần Diệp Hy, đoán rằng cô ấy vẫn còn đang nhìn, liền véo cô một cái.
Thần Diệp Hy suýt chút nữa thì kêu lên.
Cùng lúc đó, cô ấy cũng lấy lại tinh thần.
Nhanh chóng chắp lại hai tay với Diệp Thiên, nhắm mắt và song tu.
Một giây sau đó, hai người ngồi khoanh chân và đối mặt nhau ở trên giường, xoay thành một vòng, hơn nữa còn tỏa ra Nhân Uân Chi Khí.
Thế nhưng Diệp Thiên lo rằng Nhân Uân Chi Khí quá ít, khiến cho người ta nhìn ra được bọn họ vừa mới bắt đầu song tu, vì vậy đã dùng một chút chiêu trò, rất nhanh khắp căn phòng đều đã tràn ngập sương mù.
“Phá cửa ra!”
Lúc này những người ở bên ngoài cũng không kiêng nể gì nữa.
Chỉ nghe thấy một tiếng “Rầm”, cánh cửa đã bị đá ra, hai người tu sĩ chạy vào trong phòng.
“Chuyện gì đang xảy ra?”
Cả hai người chỉ thấy một làn sương ở trước mắt, không hề nhìn thấy được gì cả, không khỏi kêu lên một tiếng.
“Anh ở đây canh chừng trước, tôi đi báo cáo với Long Võ Thần Thần!” Một tu sĩ nói xong liền chạy ra khỏi căn phòng.
Không bao lâu sau, Long Võ Thần Thần đã xuất hiện ở ngoài căn phòng của Thần Diệp Hy.
“Hửm? Nữ thần đang song tu với ai à?” Long Võ Thần Thần cau chặt mày lại.
Một giây sau, ông ta liền lấy ra một chiếc hồ lô, hút Nhân Uân Chi Khí ở trong căn phòng vào trong chiếc hồ lô.
Rất nhanh, cảnh tượng ở trong căn phòng đã trở nên rõ ràng hẳn lên.
Mọi người thoạt nhìn vào, chỉ thấy ở bên trong màn giường, lờ mờ nhìn thấy một nam một nữ đang khoanh chân ngồi đối diện nhau, hai tay đang chắp lại.
Lơ lửng trên không trung và xoay vòng, còn có hai đống quần áo bị ném xuống mặt đất.
“Thật sự đang song tu à!”
Khi đã xác định nữ thần đang song tu cùng với người khác, Long Võ Thần Thần cũng không thể làm phiền, liền nói với hai người cấp dưới: “Hai người các cậu đi ra trước cửa và canh chừng, tôi đưa người đi khám xét ở những nơi khác, có thể tìm được Diệp Thiên thì không cần quan tâm đến nữa, không tìm được thì một lát nữa tôi sẽ dẫn tông chủ đến đây.”
Nói xong, Long Võ Thần Thần liền bước nhanh và rời đi, hai người tu sĩ thì canh chừng ở trước cửa.
“Một lát nữa tông chủ đến thì nên làm sao đây?”
Sau khi lại tỏa ra thêm một chút Nhân Uân Chi Khí, Thần Diệp Hy không nhịn được mà mở mắt nhỏ tiếng nói, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào một nơi khác, muốn nhìn lại không dám nhìn vào, trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại truyenfull.com để ủng hộ chúng mình nha.
“Cô cứ nói thẳng ra rằng, cô cảm thấy cảm động trước món quà mà tôi tặng, mong rằng vào một ngày nào đó tôi có thể trở thành Thần Tử, vì vậy mới muốn giúp tôi tăng tu vi lên.
Vì vậy liền lén lút bảo tôi đến đây song tu.” Diệp Thiên nói.
Thần Diệp Hy ngoẹo mũi một cái, đánh một đấm lên ngực của Diệp Thiên, cảm thấy không hài lòng mà nói: “Làm sao lại nghe có vẻ như tôi đang thích anh vậy.”
“Nếu như tôi nói với tông chủ rằng, tôi thích cô.
Muốn trở thành Thần Tử, sau đó song tu với cô, tông chủ sẽ tin tôi sao?” Diệp Thiên cười hỏi.
Thần Diệp Hy suy nghĩ, tông chủ thật sự không tin vào lời nói như vậy, dù sao thì cô ấy ở trên trời, còn hắn ở dưới mặt đất, chỉ có cô ấy tìm đến hắn, chứ hắn không thể tìm đến cô ấy.
“Hừ.” Thần Diệp Hy khẽ hừ lên một tiếng: “Tôi đã hi sinh nhiều đến như vậy, nếu như anh không thể trở thành Thần Tử, tôi sẽ giết chết anh đấy!”
Cô ấy cũng đã bị hắn nhìn thấy hết rồi, chỉ cần hắn trở thành Thần Tử, mới có thể cưới cô ấy, nếu như hắn không thể trở thành Thần Tử, vậy thì cô ấy phải vác lấy tiếng xấu là không giữ gìn chuẩn mực đạo đức của người phụ nữ rồi sao, khiến cho Thần Tử tiếp theo làm sao có thể chấp nhận được đây? Cô ấy lại phải cư xử như thế nào đây?
Diệp Thiên lựa chọn sự im lặng.
Bởi vì hắn muốn rời khỏi Thần Huyền Tông , muốn đi tìm vật liệu để ngưng tụ kim đan.
Làm sao có thể trở thành Thần Tử và ngây ngốc ở trong Thần Huyền Tông chứ? Như vậy thì Đóa Đóa phải làm sao đây? Cứ trơ mắt ra mà nhìn Đóa Đóa bị lấy đi để luyện đan sao?
Vì vậy chỉ có thể phụ lòng Thần Diệp Hy mà thôi.
“Anh có nghe rõ không vậy?” Thần Diệp Hy lại đánh một đấm vào Diệp Thiên.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức, dù sao thì không phải tôi muốn trở thành Thần Tử thì có thể trở thành Thần Tử được.” Diệp Thiên thuận miệng mà nói một cách qua loa.
Lúc này trên gương mặt của Thần Diệp Hy mới hiện lên vẻ hài lòng.
Khi cô ấy nhìn lại lần nữa, cũng không cảm thấy bồn chồn lo lắng nữa.
Bởi vì, nếu như hắn chịu cố gắng hết sức, chắc chắn sẽ thành Thần Tử, cũng chính là người chồng chưa cưới của cô ấy, xem thử người chồng chưa cưới này có thể làm được những gì?
Trên thực tế, ấn tượng của cô đối Diệp Thiên cũng rất tốt, dĩ nhiên không cần nói đến ngoại hình, điều quan trọng là còn xem trọng nghĩa khí, có thể không màng bất cứ điều gì mà đi bảo vệ anh em, tính tình cũng rất rộng rãi và ga lăng, thần binh thượng phẩm quý giá đến như vậy nói rằng tặng cô ấy liền tặng cho cô ấy, không hề chau mày một tí nào.
Cô ấy nhớ lại Thần Tử hiện tại và Thần Tử lần trước, đâu có nỡ lòng mà đưa thần binh hay pháp bảo cho cô ấy, chỉ biết nói những câu nói ngọt ngào không hề thực tế chút nào.
Cô ấy cũng nghe đến cảm thấy buồn nôn rồi.
Vì vậy khi so sánh với hai người Thần Tử kia, Diệp Thiên còn mạnh hơn gấp trăm ngàn lần ở trong lòng của cô ấy, ít nhất thì sẽ không khiến cho cô ấy cảm thấy chán ghét chứ?
“Nhìn đẹp không?” Lúc này khi nhìn thấy Diệp Thiên đang nhìn vào cô ấy.
Thần Diệp Hy lại nói một cách yểu điệu.
“Đẹp lắm.” Diệp Thiên gật đầu, nếu như nói là không đẹp, hắn sợ rằng Thần Diệp Hy sẽ không nhịn được mà mắng nhiếc hẳn lên.
Quả nhiên, Thần Diệp Hy trông vô cùng vui mừng.
Mở cờ ở trong bụng.
Sau khi lại nhìn thêm một lúc, Thần Diệp Hy liền nói: “Chúng ta tiếp tục tu luyện đi, để tránh cho một lát nữa tông chủ đến, bị ông ta nhìn ra được chướng ngại.”
“Được.”
Cả hai người tiếp tục xoay vòng.
Khoảng một tiếng đồng hồ sau.
Có một giọng nói truyền đến từ bên ngoài phòng.
“Tông chủ, đều đã tìm kiếm khắp Thần Huyền Tông rồi, không hề tìm thấy tung tích của Diệp Thiên, chỉ có một người đàn ông đang ở trên giường của Nữ thần, tôi đoán rằng chắc chắn chính là Diệp Thiên.”
“Thanh Y, cậu đã từng nhìn thấy Diệp Thiên, đi vào trong xem thử có phải là hắn không.” Tông chủ nghiêm túc dặn dò.
“Vâng, thưa tông chủ.”
Thanh Y đẩy cửa ra rồi đóng lại, vung tay mà xua đi Nhân Uân Chi Khí, đi đến bên giường, kéo màn giường ra, lại vẫy tay xua đi Nhân Uân Chi Khí ở trong đó.
Một giây sau đó!
“A!!!”
Thanh Y đã nhìn thấy những thứ không nên nhìn, bị dọa sợ một trận, nhanh chóng chạy ra ngoài, tiếng kêu này khiến cho Thần Diệp Hy và Diệp Thiên đang đi vào trạng thái tu luyện đều giật mình và tỉnh lại.
“Thưa tông chủ, chính là Diệp Thiên.”
Vẻ mặt của tông chủ ngay lập tức hiện lên nét khó chịu.
“Ai vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi?” Lúc này giọng nói ngạc nhiên và nghi ngờ của Thần Diệp Hy vang lên.
Tông chủ hầm hừ nói: “Là bản tọa, cô và Diệp Thiên ngay lập tức ra đây cho tôi!”
Nói xong, ông ta liền vung mạnh tay một cái, đi đến sảnh lớn của cung điện.
Không bao lâu sau, Diệp Thiên và Thần Diệp Hy đã mặc lại trang phục, đi đến sảnh lớn.
“Kính chào tông chủ!”
Cả hai người cúi mình và chắp tay chào.
“Thần Diệp Hy, cô lại dám phản bội tôi, lại vụng trộm với người khác ư!” Thần Tử chỉ vào Thần Diệp Hy, tức giận đến cả người đều đang run rẩy, chỉ cảm thấy trên đầu đều là màu xanh lá.
Tuy rằng song tu không hề làm chuyện đó, thế nhưng có thể nhìn thấy hết tất cả, ông ta vẫn rất khó để chấp nhận được.
“Rầm!”
Lúc này Tông chủ vỗ mạnh xuống bàn một cái, tức giận nói: “Thần Diệp Hy, cô có biết mình đang ở trong thân phận gì hay không? Vậy mà lại dám song tu với một đệ tử trong phái, cô có còn để những quy định của môn phái ở trong mắt hay không!”.