Đọc truyện Chàng Rể Trùng Sinh – Chương 45: Bắt Đầu Kén Rể
“Ngông cuồng.
Thằng nhóc này đúng là quá ngông cuồng rồi.” “Hắn nghĩ mình là ai vậy, dám nói với năm cậu chủ đây bằng cái giọng điệu đó à?” “Thằng nhóc này đúng là coi trời bằng vung mà, dám chửi năm cậu chủ ở đây là miệng chó, hắn không sợ chết hay sao chứ?”
Trong sảnh có rất nhiều vị khách và cả những người trong họ tộc của nhà họ Tần, ai nấy cũng đều thể hiện ra vẻ mặt vô cùng tức giận.
Đuôi mắt của Tần Chí Thành bỗng nhiên giật liên hồi, ông cuộn tay thành nắm đấm kêu răng rắc, nếu như không nể tình Diệp Thiên đã chữa khỏi bệnh cho ông, cộng với việc ở đây có rất nhiều vị khách và có cả một số vị lãnh đạo thì ông chắc chắn sẽ dùng một đấm đấm chết Diệp Thiên.
Hắn là một con cóc ghẻ điều đó không có gì phải bàn cãi, nhưng hắn có quyền gì mà nói năm cậu chủ đây là miệng chó chứ? “Wow anh rể của em giỏi quá đi.” Tần Lâm Văn nhìn Diệp Thiên với vẻ mặt vô cùng bất ngờ, trong lòng cậu ta đang thầm khen và gửi cho Diệp Thiên hàng chục ngàn like.
Hắn dám điên cuồng nổi giận chửi mắng năm cậu chủ đó trước mắt của ông nội, với sự dũng cảm đó thì trong lòng cậu ta chỉ có một chữ “phục” thôi chứ còn gì nữa đâu.
Trong khoảnh khắc đó Diệp Thiên nổi giận lên thì chỉ sướng bản thân hắn thôi, còn Tần Liên Tâm mới thảm hại, khuôn mặt cô mặt cắt không còn một giọt máu.
Trái tim nhỏ bé của cô đã sắp nhảy ra khỏi lồng ngực luôn rồi.
Người này dường như không biết cách giữ mồm giữ miệng, không biết rằng nhịn một phút là gió yên biển lặng hay sao?
Làm như vậy là tự làm hại đến bản thân mình thôi.
Em cũng khâm phục anh luôn đó.
Còn vẻ mặt của năm cậu chủ đến làm ứng cử viên kia đều trở nên tái mét một màu xám xịt, nếu như không phải vì muốn giữ hình tượng và để tránh việc để lại ấn tượng xấu cho nhà họ Tần thì bọn họ đã thực sự nhào đến xé nát cái miệng của Diệp Thiên rồi.
“Được rồi, được rồi.”
Trong lúc bầu không khí đang ngưng đọng lại, có một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng và đeo một cặp kính cất giọng nói: “Ông Chí Thành, nếu mọi người đã đến đông đủ rồi thì hãy mở tiệc rồi bắt đầu kén rể đi chứ.”
Người đàn ông trung niên mang kính ấy tên là Ngô
Công Thành, là thư kí trưởng của phòng công chức tại
Giang Thành, cũng được coi là một trợ lý và là nhân vật quan trọng có quyền lực cao ở Giang Thành.
“Đúng rồi đó ông Chí Thành, mau mau bắt đầu kén rể đi, tôi đang nóng lòng muốn biết ai sẽ có phúc được làm con rể của nhà họ Tần đây.” Lại thêm một người đàn ông mang kính khác lên tiếng.
Ông ta tên là Lâm Thanh Kiên, là trưởng phòng của phòng làm việc công chức, đây cũng là một nhân vật lớn.
Hai người đó đều là bạn thân thiết của Tần Chí Thành, đồng thời cũng là người đại diện của thành phố đến tham gia buổi tiệc mừng thọ của Tần Chí Thành, dẫu sao thì tập đoàn Đệ Nhất cũng là một tập đoàn giàu có nộp thuế cho thành phố Giang Thành, vì thế người đứng đầu của tập đoàn Đệ Nhất là Tần Chí Thành dĩ nhiên cũng được xem là báu vật quý giá rồi.
“Được thôi, vậy chúng ta bắt đầu buổi tiệc nào.” Ngay sau đó mọi người đã bắt đầu nhập tiệc.
Cũng không quá đông, ông đã đặt khoảng năm mươi bàn tiệc, trong đó có gần hai mươi bàn là của dòng tộc nhà họ Tần.
Người làm chủ trong bàn tiệc ngoài Tần Liên Tâm – nhân vật chính của đêm nay ra thì còn có thêm bảy người giám khảo đứng ra quyết định kén rể cho cô nữa.
Bảy vị giám khảo đó lần lượt là Tần Chí Thành, Ngô Công Thành, Lâm Thanh Kiên, Dương Thiên Định- hội trưởng của hội thương mại, Ngô Thành Dũng- hội trưởng hiệp hội doanh nghiệp Giang Thành cùng với hai tỉ phú với tổng số tài sản cao hơn ba ngàn tỉ tên là Triệu Việt Cường và Trần Quốc Bảo.
Đợi một lát buổi kén rể bắt đầu thì bảy vị giám khảo này sẽ tiến hành cho điểm của mỗi vòng, cuối cùng ba người có điểm số thấp nhất sẽ trực tiếp bị loại, sau đó Tần Chí Thành sẽ chọn một trong ba người có điểm số cao nhất để làm con rể của nhà họ Tần.
Tần Chí Thành sợ rằng nếu trực tiếp chọn ra một người thì sẽ rất dễ đắc tội với bốn cậu chủ con nhà giàu trong số năm người kia, vì vậy mới cần phải áp dụng chế độ bình luận cho điểm số, như vậy những cậu chủ bị loại cũng không còn gì để nói nữa và ông cũng sẽ không đặc tội với gia đình nhà họ.
Mới đầu tiệc là ăn uống, đợi sau khi ăn no thì mọi người mới có tâm trạng để đi coi cuộc đấu thú vị để được trở thành con rể đó.
Năm vị ứng cử viên thêm Diệp Thiên nữa tổng cộng là sáu người, bọn họ ngồi cùng một bàn, như vậy dĩ nhiên Diệp Thiên sẽ không tránh khỏi việc bị năm người kia chế giễu và nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng.
Chỉ có điều Diệp Thiên cũng lười với việc phải đối co với năm con kiến kia, mà anh ngồi đó đá mi nheo mắt với Tần Liên Tâm đang ngồi ở vị trí chủ bàn tiệc.
“Cô bé này da dẻ trắng nõn nà, ngực nở nang đẫy đà, có vẻ như là đã viên uống thuốc tăng cường sinh khí đó của mình rồi.” Diệp Thiên nhìn Tần Liên Tâm rồi cười và nghĩ thầm.
Dường như cô cũng đã cảm nhận được ánh mắt của Diệp Thiên đang nhìn mình, Tần Liên Tâm hơi chu chiếc môi bé xíu của mình ra rồi hếch nhẹ cánh mũi lên.
Sau đó cô đưa tay lên che cổ áo của mình lại, dường như muốn nói với hắn rằng nếu muốn được ăn thì phải cố hết sức đi tranh giành, nếu không thì sau này ngay cả cơ hội được nhìn thôi cũng không còn nữa.
Diệp Thiên dĩ nhiên cũng hiểu ý của Tần Liên Tâm, vì thế mà hắn cứ cười khúc khích không ngừng.
Thế nhưng điều đó bỗng chốc khiến cho năm ứng cử viên khác lộ rõ vẻ mặt không hài lòng và cảm thấy ngứa måt.
“Thằng nhóc này, đưa cặp mắt chó của mày nhìn sang chỗ khác mau, thân hình mê hoặc và nhan sắc mĩ miều của cô Liên Tâm không phải chỗ để cặp mắt của loại nghèo hèn như mày có thể xâm phạm được đâu.” “Đúng vậy, cô Liên Tâm chỉ có thể thuộc về một trong năm người bọn tao thôi, thân hình và sắc đẹp của cô ấy cũng chỉ có năm người bọn tao mới có cơ hội đi khám phá, mày cứ đi ra ngoài mà hóng mắt trước đi, đợi một lát buổi kén rể này kết thúc để xem tạo mọi cái cặp mắt chó của mày ra.” “Đúng là loại mặt dày như tấm thớt mà, cái loại giòi bọ nằm ở dưới tầng đáy của xã hội như mày mà dám làm đối thủ của bọn tao sao? Nếu tao là mày lúc này tạo chỉ mong sao có thể đâm đầu vào tường chết cho rồi, đâu có còn ngồi yên ăn uống như vậy được chứ.”
Nghe thấy lời giễu cợt của cả năm người họ, Diệp Thiên khẽ nheo mắt rồi đáp lại: “Trước khi ông trời muốn hủy diệt ai đó thì chắc chắn sẽ khiến người đó trở nên điên loạn trước, cứ để tụi bây đắc ý thêm một lúc đã, đợi lát tao ôm được người đẹp quay về thì xem coi tụi mày sẽ khóc cỡ nào.”
Diệp Thiên không thèm hơn thua với đám bọn họ, nếu hắn nói ra việc hắn đã hôn lên khắp người của Tần Liên Tâm từ lâu rồi thì chắc đám người này sẽ tức đến ói máu mất.
Thế nhưng năm người đó sau khi nghe Diệp Thiên nói xong thì bật cười ha hả.
Bọn họ tin chắc rằng Tần Chí Thành sẽ không bao giờ chọn Diệp Thiên đâu, cho dù hắn có đẹp đến cỡ nào cũng vô ích, nếu không thì đã trực tiếp giữ hắn lại ở rể là được chứ cần gì mất công đi dán thông báo kén rể làm gì chứ?
Vì thế bọn họ đều một mực nghĩ rằng Tần Chí Thành sẽ chọn lấy một người trong số năm người họ, còn Diệp
Thiên chỉ được coi là một chiếc lá xanh làm nên cho bằng hoa đỏ thêm phần rực rỡ mà thôi, chọn ai cũng được chứ không đến lượt hàn.
Nực cười nhất là hắn còn mơ tưởng được ôm người đẹp quay về nữa chứ.
Mày ôm một con nhỏ nhà quê đem về nhà chắc cũng được mà.
“Sáu người anh rể tương lai đang cười gì thế nhỉ, nói cho tôi nghe thử xem nào.” Lúc này Tần Lâm Văn dắt theo em họ là Tần Ân Hy bước đến vừa cười vừa hỏi.
“Là em vợ tương lai đây sao, ngồi đi ngồi đi.”
Ngoài Diệp Thiên ra thì năm ứng cử viên kia đều vội vàng kéo Tần Lâm Văn ngồi xuống bên cạnh.
Tần Ân Hy khẽ rướn hàng chân mày lên, cô bé ngồi xuống chỗ trống cuối cùng, đó cũng chính là chiếc ghế bên cạnh của Diệp Thiên.
“Cậu chủ Lâm Văn đầy ư, tôi muốn sửa lời nói ban nãy của cậu một chút, phải nói là năm người anh rể tương lai chứ, bởi vì chỉ có năm người chúng tôi mới cơ hội để trở thành anh rể của cậu thôi, còn hắn ta thì có mà nằm mơ” Tên mập chỉ vào Diệp Thiên rồi nói.
“Ôi giời, anh đừng có nói như vậy chứ.
Thật ra tôi đánh giá rất cao anh ấy đấy.” Tần Lâm Văn vừa nói vừa vỗ tay lên vai của Diệp Thiên, sau đó nở một nụ cười nham hiểm, dường như muốn nhắn nhủ với Diệp Thiên là anh nhớ phải đưa tiền cho tôi đấy nhé.
“Tôi rất thích câu nói này của cậu nhỏ đấy, yên tâm anh rể sẽ không để cậu phải chịu thiệt thòi đâu.” Diệp Thiên vừa nói vừa đưa tay vỗ mạnh vào lưng của Tần Lâm Văn.
Phi.
Tần Ân Hy thấy vậy thì phì cười, sau đó cô bé sát lại gần Diệp Thiên và nói: “Anh là Diệp Thiên đúng không, tôi chỉ muốn nói là anh rất đẹp trai, nếu như anh có thể tiếp xúc và tìm hiểu chị Liên Tâm của chúng tôi một thời gian thì có lẽ chị Liên Tâm của tôi sẽ thích anh đấy, chỉ có điều là ông nội tôi sẽ không cho anh có được cơ hội đó đâu.
Vì thế tốt nhất anh đừng nên mơ tưởng gì về chị tôi nữa.” “Tuy nhiên nhà họ Tần chúng tôi không chỉ có một mình chị Liên Tâm là mỹ nhân thôi đâu, anh thấy tôi như thế nào? Nếu như anh rút khỏi trận tranh đấu này, có thể tôi sẽ suy nghĩ việc qua lại với anh đấy, với lại tôi cũng không quan trọng lắm ở nhà họ Tần này, nên ông nội cũng sẽ không bao giờ ngăn cấm chuyện qua lại giữa hai chúng ta đâu.”
Tần Ân Hy nói xong thì cúi gằm mặt xuống, mặt cô bé giờ đã đỏ bừng như trái cà chua.
Một cô bé chỉ vừa mới mười tám mười chín tuổi, đặc biệt trong thời điểm mà cô bé không có một sự đề phòng nào trước người mang vẻ đẹp sát gái như Diệp Thiên thì sẽ rất dễ dàng bị rơi vào lưới tình.
Cái trò này của cô bé đã bị Tần Liên Tâm trông thấy, cô không ngừng chau mày rồi nhăn nhỏ.
Cái con bé đáng chết này đang làm trò gì thế? Muốn phỗng tay trên của cô sao? Hừm.
“Dì nhỏ ngoan nào, để anh rể gắp cho một miếng ốc vòi voi nha, ngon lắm đấy.” Diệp Thiên đưa tay gắp một miếng ốc vòi voi đông lạnh bỏ vào trong chén của Tần Ân Hy và nói.
“Cảm ơn, để tôi gắp cho anh một con bào ngư nhé, cũng ngon tuyệt vời luôn.” Tần Ân Hy cười vui vẻ rồi gắp vào chén của Diệp Thiên một con bào ngư Úc hấp tỏi.
“Năm ứng cử viên của trận đấu vô cùng ngạc nhiên.
Trời ạ, có gì mờ ám không đây?
Lúc này Tần Lâm Văn đảo mắt nhìn qua rồi nói với giọng không mấy cảm tình: “Ân Hy, qua bên này, cái con bé này không biết anh ta có được làm anh rể của mình không mà gắp bào ngư cho như đúng rồi vậy, để chị nhìn thấy chị không đánh chết em mới lạ đó.” “Hứ.” Tần Ân Hy hất mũi rồi nói: “Ông nội còn lâu mới cho anh ấy làm anh rể của em, em gắp bào ngư cho anh ấy ăn thì sao chứ, ảnh hưởng gì đến chuyện của anh à?” “Em đang làm cản trở đến chuyện lớn của anh đấy, mau né ra một bên cho anh, không là anh sẽ đánh em một trận đó.” Tần Lâm Văn giơ tay lên làm động tác định đánh Tần Ân Hy, cái con bé đáng chết này, cậu ta đòi tiền anh rể là lẽ thường tình, lỡ như hắn trở thành em rể của cậu ta thì cậu ta lấy đâu ra mặt mũi mà đòi tiền hắn nữa chứ.
Tần Ân Hy hết chu mỗi phồng má rồi lại hất mũi, tỏ vẻ như sắp khóc đến nơi, trông vô cùng đáng thương.
Diệp Thiên cạn lời không biết phải nói gì.
Nhà họ Tần sao lại xuất hiện loài hoa hiếm như vậy được nhỉ?
Đúng lúc đó bỗng nhiên có một giọng nói cất lên: “Quý vị xin hãy yên lặng, tôi xin tuyên bố, cuộc tranh tài kén rể trong đêm nay của nhà họ Tần chính thức bắt đầu ngay bây giờ.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm rền.
Ngay sau đó, Dương Thiên Định- hội trưởng hiệp hội thương mại của Giang Thành đi đến bàn của Diệp Thiên đang ngồi, ông ta cầm một mảnh giấy dán có dán số “1” rồi dán lên người của tên mập nặng một trăm bốn mươi kí lô đó.
Sau đó ông ta giới thiệu: “Ứng cử viên mang số một
Chu Hữu Phước, đến từ nhà họ Chu- một trong mười gia đình giàu có nhất của Thành Đô, là con trai thứ hai của ông Chu Phúc Tường- người năm đầu của nhà họ Chu đời thứ ba, nhà họ Chu hiện tại có khối tài sản là hơn ba trăm ngàn tỉ, xếp thứ năm trong số mười gia đình giàu có nhất ở Thành Đô.
Có thể nói cậu chủ nhà họ Chu chính là một ứng cử viên nặng ký nhất trong cuộc tranh tài kén rể lần này.”
Tiếng vỗ tay lại vang lên như sấm.
Tần Liên Tâm cảm thấy cuộc sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Lỡ như ông nội chọn anh ta thì cả đời này mình sẽ mãi sống trong mây đen và sương mù dày đặc mất.
Lúc này Dương Thiên Định lại chỉ qua một cậu thanh niên mặt gãy rồi giới thiệu tiếp: “Ứng cử viên số hai- Khổng Tấn Tài, đến từ Đề Ngạn, ba cậu ta là người đứng đầu tài chính của Đề Ngạn, trong tay nắm số cổ phiếu vượt mức ba trăm bốn mươi tám nghìn tỉ, có thể nói đây là một ứng cử viên nằm trong tay nhiều tiền của nhất tại trấn đầu kén rể lần này.” “Ứng cử viên số ba là Hoàng Văn Bân, là con trai của nhà họ Hoàng- xếp thứ sáu trong số mười gia đình giàu có nhất tại Thành Đô, khối tài sản của họ tộc cậu ta là hơn hai trăm năm mươi ngàn tỉ, có thể nói gia đình cậu ta cũng có khá nhiều tiền của.” “Ứng cử viên số bốn là Lưu Vân Đức.
Là con trai thứ ba của gia đình đứng đầu về bất động sản tại Đề Ngạn, khối tài sản của gia đình cậu ta là gần hai trăm năm mươi ngàn tỉ, đặc biệt bề ngoài trông vô cùng phong lưu phóng khoáng, khôi ngô tuấn tú.
“Ứng cử viên số năm là Đồng Đường Vân, đến từ nhà họ Đồng- xếp hạng thứ chín trong số mười gia đình giàu có nhất ở Thành Đô, tài sản trong gia tộc gần hai trăm mười ngàn tỉ.” “Ứng cử viên số sáu là Diệp Thiên, không cần phải giới thiệu nữa, chắc mọi người ở đây đã biết rõ về gia cảnh của cậu ta rồi đúng không?” “Ha ha ha.”
Mọi người ai nấy cũng đều phá lên cười.
“Tiếp theo là vòng đấu đầu tiên trong trận đấu kén rể ngày hôm nay- đó là vòng đấu về quà cáp.
Hôm nay vừa đúng vào ngày đại thọ sáu mươi tám tuổi của ông Trần Chí Thành, mỗi vị tham gia ứng tuyển sẽ đưa ra một món quà để tặng cho ông ấy.
Các vị giám khảo sẽ căn cứ vào ý nghĩa của từng món quà để mà chấm điểm.”
Ngay sau đó, một chiếc bàn dài được khiêng đến, sáu vị ứng cử viên đều đặt món quà mà mình đã chuẩn bị lên trên chiếc bàn dài đó.
Lúc mọi người nhìn thấy tất cả những món quà được gói vô cùng bắt mắt và tinh tế của năm vị ứng cử viên con trai nhà giàu có kia, còn món quà của Diệp Thiên thì không được gói gì cả thì bỗng chốc cười phá lên như được mùa..