Đọc truyện Chàng Rể Trùng Sinh – Chương 43: Lo Lắng Con Trai Đi Ở Rể
**********
Chương 43: Lo lắng con trai đi ở rể
Chiều chạng vạng tối, Diệp Thiên tắm rửa xong thì thay một bộ vest, muốn đổi một kiểu tóc nên cứ đứng trước gương chải chuốt lại.
“Chẳng qua bình thường sợ mê hoặc hết mấy cô gái hỏ cho nên mới không để lộ ra thân thể ngọc ngà này, vì mục tiêu tuyển chọn con rể ngày hôm nay, tôi sẵn sàng không thèm đếm xỉa đến điều đó.”
Diệp Thiên lẩm bẩm trước gương rồi xoay người ra khỏi phòng.
Bây giờ hắn đã luyện thành một thân tu sĩ, xương cốt và làn da đã hoàn toàn lột xác, quả thật dùng ngọc ngà cũng không đủ để so sánh.
Chỉ là hắn không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống của mình, cho nên bình thường mới không để lộ cơ bắp trên thân thể của mình ra, như thế sẽ dễ rước lấy một đám con gái cuồng nhiệt theo đuổi.
Có điều hôm nay vì Tần Liên Tâm, hắn không thể không phô trương vẻ điển trai tuấn tú của mình được, bây giờ về phương diện tiền tài và thân phận thì chưa thể sánh bằng đối thủ được.
Vậy thì phải dùng ngoại hình nghiền nát đối thủ thôi, làm cho bọn họ biết mặc dù bọn họ có quyền có thể thì cũng chỉ là cặn bã trước ngoại hình của hắn.
Muốn tranh giành Tần Liên Tâm với tôi, quả thực không biết tự lượng sức mình.
ở trong phòng khách, Diệp Diệu Hà nhìn thấy Diệp Thiên đi ra, ánh mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới, không khỏi cười nói: “Con trai, nói không ngoa chứ diện đồ lên thì con trai tôi còn đẹp trai hơn gấp mấy lần so với mấy ngôi sao Hàn Quốc rồi.” “Đây không phải là nhờ gen tốt của ba sao?” Diệp Thiên mỉm cười nói.
Dường như lời này rất hữu dụng, Diệp Diệu Hà và Dương Thục Thanh đều vô cùng vui vẻ.
Nhưng mà nụ cười trên mặt Dương Thục Thanh nhanh chóng biến mất, bà nói: “Con trai, con thật sự muốn tới tham gia cuộc tuyển chọn con rể của nhà Tần Liên Tâm kia sao?” “Đúng vậy, mẹ không thích Liên Tâm sao?” Diệp Thiên có thể nhìn ra sự không vui trên mặt mẹ mình.
Dương Thục Thanh lắc đầu nói: “Thích, con bé đó vừa cao ráo vừa xinh đẹp, cũng biết phép tắc, mẹ ước con bé có thể trở thành con dâu của mẹ, chỉ là mẹ không muốn con đi ở rể.” “Mẹ nghe nói chiếc xe Bentley gì gì đó của con bé đi cũng ba bốn mươi tỷ, vả lại trang sức quý giá trên người cũng đều mấy chục tỷ mà cũng chỉ con gái những nhà thực giàu có mới có thể đeo nó.
Mẹ sợ con không có tiền, nếu đến ở rể một gia đình giàu có như thế này thì càng bị bắt nạt hơn khi con còn ở nhà họ Trương, cho nên mẹ vẫn hy vọng con có thể phát triển với Kim Kiều, cùng lắm thì biểu cho bố Kim Kiều một tỷ coi như tiền lễ vật, mẹ không tin là ông ta không gả con gái cho con.”
Diệp Thiên cười cười nói: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, Liên Tâm không phải là Trương Thủy Đồng, nếu con ở rể nhà cô ấy con sẽ không phải chịu thiệt thòi như ở nhà họ Trương, hơn nữa ba cũng không cần lo lắng nhà họ Diệp chúng ta sẽ không có người nối dõi, cùng lắm thì con và Liên Tâm sẽ sinh nhiều hơn mấy đứa, đưa một đứa con trai về cho ba mẹ không phải là được rồi sao?”
Dương Thục Thanh khinh thường nói: “Bây giờ phụ nữ đều sợ sinh con, còn sinh nhiều thêm mấy đứa, con cho rằng con ở rể trong nhà đó thì có quyền quyết định sao? Cho dù con nói với Liên Tâm, con bé đồng ý sinh thêm con trai cho con nhưng chắc chắn nhà con bé sẽ không đồng ý.”
Diệp Thiên dở khóc dở cười, hắn có thể để cho nhà họ Diệp không có người nối dõi sao? Không bao giờ có khả năng đó.
“Được rồi, được rồi.” Diệp Diệu Hà mở miệng nói: “Diệp Thiên tự có tính toán của nó, chúng ta làm ba làm mẹ chỉ cần ủng hộ nó.
Hơn nữa, cô gái đó của nhà họ Tần quả thực rất đáng yêu, không phải bà cũng muốn con bé trở thành con dâu của bà sao, cứ để cho con trai theo đuổi hạnh phúc của chính mình đi.” “Ba nói rất đúng” Diệp Thiên cười với Diệp Diệu Hà: “Bây giờ con phải đi trước, con cam đoan sẽ mang Trần Liên Tâm về làm con dâu của ba mẹ.
Nói xong, Diệp Thiên nhanh chóng rời đi để tránh mẹ hắn giữ hắn lại.
“Thằng nhóc này, quả thực là không biết mình mấy cân mấy lượng.” Dương Thục Thanh nở nụ cười nhìn theo bóng dáng của Diệp Thiên.
Sau khi Diệp Thiên rời đi, Diệp Diệu Hà an ủi bà: “Năm đó không phải tôi cũng mặc kệ sự phản đối của ba để được ở bên bà sao, cũng không tiếc nuối gì khi bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, không phải hơn hai mươi năm qua chúng ta vẫn hạnh phúc sao? Diệp Thiên rất giống tôi, có can đảm theo đuổi tình yêu của mình, chúng ta là người từng trải, chúng ta chỉ cần chúc phúc cho con trai là được.
“Nhưng mà thằng bé không giống với ông, thằng bé muốn đi ở rể, tôi chỉ sợ nó lại phải chịu khổ sở như lần trước.
Dù sao thì tôi cũng chỉ có một đứa con trai này, nếu thằng bé.” Nói đến đây, Dương Thục Thanh che miệng nức nở.
Diệp Diệu Hà vội vàng ôm lấy bà vào trong lồng ngực, vuốt nhẹ lưng an ủi bà.
Diệp Thiên bước xuống lầu, lấy chiếc xe máy của mẹ hắn ra.
Đúng lúc này, Lâm Kim Kiều đi tới, cô ta tức giận nói: “Cậu thực sự muốn đến tham gia lễ tuyển chọn con rể của nhà họ Tần sao?”
Cô ta là người trẻ tuổi, cũng có một ít mối quan hệ xã giao cho nên biết tối nay nhà họ Tần tuyển chọn con rể.
Mà Dương Thục Thanh cũng gọi điện cho cô ta nhờ cô khuyên bảo Diệp Thiên không cần tới nhà Tần Liên Tâm tham gia tuyển chọn, cô ngay lập tức hiểu được mọi chuyện.
“Đúng thế, cố tình ăn mặc đẹp một chút, cậu thấy tôi có ổn không?” Diệp Thiên vuốt kiểu tóc của mình nói.
Lâm Kim Kiều trừng mắt nhìn hắn, hận không thể luyện sắt thành thép nói: “Da mặt cậu cũng dày quá đấy, không rõ điều kiện của mình hay sao mà còn dám đi tham dự tuyển rể của nhà họ Tần? Không được tuyển chọn thì không nói, còn bị người ta cười cho thối mũi đấy.
“Sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu, chờ tôi mang vợ về cho cậu xem.
Diệp Thiên nhếch miệng cười, ngồi lên xe máy.
“Không được đi.” Lâm Kim Kiều dang tay ra ngăn chặn Diệp Thiên lại.
Diệp Thiên bất đắc dĩ nói: “Lâm Kim Kiều, tôi trưởng thành rồi, cũng nên kết hôn rồi, đừng bắt tôi độc thân nữa.” “Hừ, dù sao cậu cũng không được đi, cùng lắm thì tôi làm vợ của cậu.
Nếu là Tần Liên Tâm thì cậu không cần nghĩ tới chuyện đó, ông nội cô ta chắc chắn sẽ không cho phép cậu trở thành con rể của nhà họ Tần đầu.
“Ba của cậu cũng sẽ không để cậu trở thành con dâu của nhà tôi đâu.” “Tôi sẽ cố gắng thuyết phục.
“Quả thực là tao không bao giờ để mày làm con rể của nhà tao, may mà mày không đồng ý với Kim Kiều, nếu không thì tao sẽ chém chết mày.
Không đợi Lâm Kim Kiều nói cho hết lời, Lâm Cửu Kiệt đã cười lạnh nói.
Sau đó ông ta nhìn Lâm Kim Kiều, tức giận nói: “Cút về nhà cho ba, con đúng là mù mất rồi, chọn người đàn ông nào cũng tốt hơn chọn tên họ Diệp này, muốn khiến ba tức chết có phải không?” “Ba…!“Câm miệng cho ba, nếu không ba đánh gãy chân con” Lâm Cửu Kiệt bước tới kéo Lâm Kim Kiều sang một bên.
“Tôi nói cho Lâm Cửu Kiệt ông biết, nếu ông dám đánh Lâm Kim Kiều một cái, tôi cam đoan cũng sẽ đánh lại ông” Diệp Thiên tức giận nói.
“Mày là cái thá gì, tao đánh con gái của tạo hay không thì liên quan gì đến mày, nếu mày dám bám lấy con bé, chắc chắn tạo sẽ đốt hết nhà mày” Lâm Cửu Kiệt quay đầu nói.
“Bây giờ tôi muốn đến tham gia tuyển rể, không có thời gian lãng phí với ông, nếu không nhất định tôi sẽ làm ông phải khóc.” Diệp Thiên nói xong thì nổ máy.
“Con mẹ mày dám uy hiếp ông đây, xem tao đánh chết mày như thế nào.” Lâm Cửu Kiệt thở hổn hển, chỉ hận là người không gắn thêm mô tơ nhìn Diệp Thiên đã khởi động xe, ông ta tức giận cởi giày ném hẳn.
“Diệp Thiên, đừng để tạo bắt được mày.
Một con chuột chũi như mày mà đòi cưới Tần Liên Tâm, mày có biết tài sản của người ta là bao nhiêu không, là mấy chục mấy trăm ngàn tỷ, con mẹ mày chứ đừng có làm mất mặt ba mẹ mày, mày đến rửa chân cho người ta cũng không xứng đầu”
Ông ta lớn tiếng mắng một tràng khiến tất cả hàng xóm láng giềng đều nghe thấy, sau đó chuyện Diệp Thiên tham gia cuộc tuyển ra được truyền ra khắp khu, chuyện này cũng trở thành thứ để mọi người bàn tán sau khi ăn bữa tối.
Mà sau khi Diệp Thiên rời khỏi khu dân cư này, hắn đến trước cửa tiệm mà lúc trước mình đã đặt hộp gỗ lim rất đẹp, cầm nó tới nhà họ Tần.
Lúc này nhà họ Tần vô cùng náo nhiệt, các nhân vật quan trọng đều được mời tới đây để tham dự sinh nhật Tần Chí Thành, người đến tham gia cuộc tuyển rể có năm người đàn ông cùng với hắn.
Những người anh chị em nhà họ Tần cũng đã đến đây đông đủ.
Một nơi náo nhiệt như thế này còn có phòng của Tần Liên Tâm.
“Chị, chị mặc bộ đồ này rất đẹp, mấy ngôi sao nổi tiếng cũng phải tổn thương nếu so sánh với chị, chị mặc xinh đẹp như thế này, những cô gái khác nhìn thấy chị đều phải cúi đầu thôi.” “Cũng không biết anh chàng nào có thể trở thành người đàn ông may mắn nhất đêm nay, có thể nắm tay chị và hưởng thụ sự phồn hoa của thế giới.”
Một nhóm chị em họ của Tần Liên Tâm, tất cả đều tụ tập ở trong phòng của cô nói.
Chỉ là sắc mặt của Tần Liên Tâm cũng không có gì là vui vẻ, thay vào đó là vẻ mặt khá bị thương.
Đứng ở trước cửa sổ nhìn bầu trời dần ngả tối ở bên ngoài, đột nhiên lại có mưa phùn khiến nỗi cô đơn và lạnh lẽo lướt qua cơ thể, cô đưa tay siết chặt lấy thân mình.
Vốn dĩ trong lòng cô đã rất cô đơn rồi, nhìn thấy bầu trời xẩm tối lại còn thêm mưa phùn làm cho cô càng thêm cô đơn.
Lần này có một người phụ nữ đã trung tuổi bước vào phòng, ôn nhu nói: “Liên Tâm, khách khứa đều đến đây cả rồi, ông nội gọi con xuống rồi đấy.”
Tần Liên Tâm xoay người gật đầu với bà: “Mẹ, con biết rồi.”
Sau đó Tần Liên Tâm khoác lấy cánh tay của mẹ cô là Lý Tuệ Trân, cùng với khoảng tầm hai mươi chị em họ rời khỏi phòng xuống trước đại sảnh nhà họ Tần nơi đang tổ chức bữa yến tiệc.
Mà lúc này, Diệp Thiên đang cưỡi một chiếc xe máy, mạo hiểm chạy như điên dưới cơn mưa phùn, cuối cùng cũng đến được cổng trang viên nhà họ Tần rồi.
Các tuyển thủ, kẻ thù lớn nhất của các người tới rồi đây..