Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 2: Nhớ Kỹ Là Mời


Đọc truyện Chàng Rể Trùng Sinh – Chương 2: Nhớ Kỹ Là Mời


**********
Chương 2: Nhớ kỹ, là mời
“Nhóc con, cậu thật là càn quấy.

Ông Ngô chính là chuyên gia quyền uy nhất trong ngành tim mạch ở tỉnh Nam Hà này! Cậu dám gọi ông ấy là lang băm, không xứng làm chuyên gia, chẳng phải là chán sống hay sao?” “Mẹ nó, tôi thật muốn xé nát miệng của thằng nhóc này.

“Cậu ta chẳng những sỉ nhục chúng ta mà còn sỉ nhục cả ông Ngô nữa.

Không thể để yên vụ này được!”
Mấy bác sĩ đều muốn đập chết Diệp Thiên.

Mí mắt Ngô Khánh Hào co giật, lạnh giọng nói: “Cậu nhóc, nếu hôm nay cậu không giải thích rõ ràng với tôi thì đừng hòng bước ra khỏi bệnh viện này.

“Lấy kim châm cứu ra đây cho tôi, tôi sẽ giải thích cho ông thấy.” Diệp Thiên đáp.

“Lấy kim châm cứu đi.” Ngô Khánh Hào cả giận nói.

Để ông chống mắt lên xem thằng nhóc này sẽ giải thích với mình kiểu gì.

Mãi tới lúc này, Dương Thu Thanh mới hoàn hồn lại, kéo tay Diệp Thiên vừa mừng vừa khóc nói: “Thiên ơi, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi, mẹ còn tưởng sẽ mất cả con lẫn ba con chứ, mẹ suýt nữa không muốn sống trên cõi đời này, hu hu..

“Mẹ yên tâm, ba sẽ không sao đâu.” Diệp Thiên ôm chặt mẹ mình an ủi.

Trong trí nhớ của hắn, cha mẹ cực kỳ cưng chiều hắn.

Mặc dù cha mẹ không giàu có, nhưng hắn thích gì, cha mẹ đều sẽ cố gắng thỏa mãn hắn, chưa từng đánh chửi hắn bao giờ.

Không lâu sau, một bác sĩ đã cầm kim châm cứu đi đến.

“Kim châm cứu đây.

Để tôi xem thử cậu có thể giải thích cho tôi kiểu gì.” Ngô Khánh Hào đưa kim châm cứu cho Diệp Thiên.


Diệp Thiên nhận lấy kim châm cứu, nói: “Tôi sẽ cứu sống ba tôi, chứng minh cho sự bất lực của các ông.” “Diệp Thiên, cậu uống nhiều thuốc ngủ quá nên điên rồi hay sao vậy?” Lâm Kim Kiều chạy tới, vội la lên: “Ông Ngô chính là chuyên gia tim mạch quyền uy nhất tỉnh Nam Hà chúng ta, ông ấy nói không thể cứu chữa được tương đương với phản tử hình, cậu chẳng qua chỉ vừa tốt nghiệp trường y mà thôi, thậm chí còn chưa từng thực tập trong bệnh viện, cậu lấy gì mà cứu người, có tư cách gì chứng minh ông Ngô vô năng chứ?” “Tôi nhớ ra rồi.

Thì ra tên nhóc này chính là kẻ bị đưa đến bệnh viện cấp cứu vì uống thuốc ngủ quá liều ba ngày trước.” “Nhắc tới chuyện này tôi cũng nhớ, tên nhóc này chính là con rể ở rể nhà bác sĩ Trương của phòng khám cổ truyền Thụy Bắc.

Nghe bảo vợ cậu ta đòi ly dị với cậu ta nên mới nghĩ quẩn, uống thuốc ngủ tự sát.

“Thật nực cười, một tên phế vật mà cũng đòi cứu người đang hấp hối.

Nếu cậu ta có bản lĩnh này thì bác sĩ Trương sẽ coi cậu ta là báu vật rồi, sao chịu cho con gái mình ly hôn với cậu ta chứ?”
Mấy tên bác sĩ nhao nhao trào phúng.

Nghe kể về Diệp Thiên, Ngô Khánh Hào cũng cười nói: “Cậu nhóc, nếu cậu có thể cứu sống cha cậu thì tôi sẽ xóa bỏ 200 triệu tiền viện phí cho cha cậu, còn cho cậu thêm 200 triệu nữa.

Nhưng nếu cậu không cứu được thì cậu phải quỳ xuống nói xin lỗi tôi, tự tát mình 10 cái.” “Thế thì ông cứ chuẩn bị cho tôi 200 triệu đi.”
Diệp Thiên nói xong, rút một cây kim châm dài 20 cm, dứt khoát đâm vào vị trí trái tim của Diệp Diệu Hà.

“Giết người! Quả thực là giết người trắng trợn mà!”
Đám bác sĩ thấy Diệp Thiên dùng kim châm một cách bạo lực thì đều run lên.

Kế tiếp, Diệp Thiên lại rút ra 3 cây kim châm dài hơn 10 cm, một phát đâm vào ngực Diệp Diệu Hà.

“Cậu nhóc, mau dừng tay! Cho dù chỉ là thi thể thì cũng không thể để cậu giày xéo kiểu đó được!” Có bác sĩ không nhịn được, định bước lên kéo Diệp Thiên ra.

“Khoan đã!” Ngô Khánh Hào bỗng ngăn cản tên bác sĩ đó.

Bởi vì mặc dù Diệp Thiên đâm kim rất thô bạo, nhưng lại đâm trúng huyệt vị chủ yếu một cách dứt khoát.

Cho dù là thầy thuốc cổ truyền hành nghề y mấy chục năm thì cũng không thể nào tìm thấy huyệt vị chính xác chỉ trong thời gian ngắn như thế, vậy mà Diệp Thiên lại làm được.

Điều đó chứng tỏ kỹ thuật châm cứu của hắn đã đạt tới trình độ thành thạo hết sức.

Còn chuyện hắn có thể cứu Diệp Diệu Hà hay không thì phải chờ xem mới biết.


Nếu thật sự cứu sống thì đây chính là sự kiện có thể gây chấn động cả lĩnh vực y học quốc tế.

Bởi vì tình trạng của Diệp Diệu Hà, ngay cả nơi có kỹ thuật y tế hiện đại nhất là Âu Mỹ cũng không có cách nào cứu được.

Có điều ông cũng không mong đợi vào việc Diệp Thiên có thể cứu Diệp Diệu Hà, chỉ tò mò tại sao trông hắn còn trẻ mà lại thành thạo cách châm cứu đến thế mà thôi.

Không lâu sau, Diệp Thiên đã châm hai mươi cây kim với độ dài khác nhau.

“Nhìn đây, thời khắc chứng kiến kỳ tích đã đến”
Diệp Thiên lại rút một cây kim dài 20 cm, đâm thẳng vào trái tim Diệp Diệu Hà trước ánh mắt mọi người.

Cây kim này vừa được đâm vào thì Diệp Diệu Hà vốn còn nằm im như tử thi bỗng ngồi bật dậy, phun ra một búng máu.

May mà Diệp Thiên trốn nhanh, không thì chắc chắn sẽ bị phun đầy người.

“Diệu Hà! Ông sao vậy?”
Dương Thu Thanh sự ngây người, vội vã tiến lên cầm khăn tay lau vết máu bên khóe miệng Diệp Diệu Hà.

“Được rồi…!Tôi khỏe hơn nhiều rồi.

Bộ ngực Diệp Diệu Hà phập phồng.

“Kỳ tích! Đúng là kỳ tích!”
Thấy Diệp Diệu Hà tỉnh lại, vẻ mặt còn hồng hào, có thể nói chuyện, Ngô Khánh Hào kích động đến mức kêu to.

“Sao có thể thể được?” Mấy tên bác sĩ và Lâm
Kim Kiều đều ngây ngẩn cả người.

Diệp Thiên thật sự cứu sống một người sắp chết ư? “Ba, ba thấy thế nào rồi?” Lúc này, Diệp Thiên đến gần hỏi.

“Thiên đấy hả con?” Ánh mắt Diệp Diệu Hà sáng ngời, mừng đến mức bật khóc: “Ba còn tưởng ba sẽ không được gặp lại con, con không sao thì ba yên tâm rồi.


Bây giờ ba hít thở thoải mái, hình như cả bệnh tim cũng khỏe lên.” “Vậy là tốt rồi.” Diệp Thiên cười khẽ, sau đó rút hai mươi mốt cây kim trên người Diệp Diệu Hà.

“Diệu Hà à, thực ra ông đã vào cửa địa ngục rồi, chính thằng Thiên đã dùng kim châm cứu kéo ông về trần gian.

Dương Thu Thanh nói.

“Cái gì? Là thằng Thiên cứu tôi ư?” Diệp Diệu Hà rất kinh ngạc, sau đó vui mừng nói: “Xem ra trước kia tôi cho thằng Thiên học y là đúng, vào lúc mấu chốt có thể cứu mạng tôi” “Đúng, đều là công lao của ông hết.” Dương Thu Thanh đáp.

Hai cụ đều đắm chìm trong niềm vui gia đình đều bình yên vô sự.

này, Diệp Thiên lại quay sang nhìn đám bác sĩ: “Tôi bảo các ông là lang băm, các ông còn không phục, bây giờ thì sao? Còn ý kiến gì nữa không?”
Cả đám bác sĩ và chuyên gia trong phòng bệnh đều nghẹn họng, giống hệt như học sinh bị giáo viên trách mắng vậy.

Đúng lúc này, Ngô Khánh Hào bỗng quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên, nhìn hắn bằng ánh mắt cuồng nhiệt.

“Thầy Diệp Thiên, xin thầy hãy nhận tôi làm đồ đệ, truyền thụ cách châm cứu của thầy cho tôi đi! Tôi bảo đảm sẽ giương danh cách châm cứu của thầy ra quốc tế, khiến danh tiếng của thầy vang vọng khắp giới y học trên thế giới, khiến thầy trở thành người được cả giới y học ngước nhìn và sùng bái.

“Cút đi, chỉ bằng tư chất của ông thì không xứng làm đồ đệ của Diệp Thiên tôi đầu, hơn nữa ông cũng không thể học bản lĩnh của tôi được.” Diệp Thiên ghét bỏ nói.

Y thuật của hắn không phải ai cũng học được, đầu tiên là phải có thiên phú, rõ ràng Ngô Khánh Hào không có thứ đó.

“Đúng rồi, số thẻ ngân hàng của tôi là XXXXXXX, nhớ chuyển khoản 200 triệu cho tôi đấy nhé.” “Vâng vâng vâng, tôi sẽ chuyển cho ngài ngay đây.” Ngô Khánh Hào đứng dậy, cầm điện thoại loay hoay.

Không lâu sau, điện thoại của Diệp Thiên vang lên, hắn đã nhận được tin nhắn có 200 triệu được chuyển vào tài khoản của mình, số dư tài khoản là 205 triệu đồng.

Trong suốt hai năm ở rể nhà họ Trương, hắn chỉ ăn cơm ở nhà họ Trương chứ không nhận được một xu nào từ nhà họ, nghèo đến mức rớt cả mồng tơi.

Thậm chí 5 triệu đồng kia là do cha mẹ gửi cho hắn.

“Ba mẹ, chúng ta xuất viện thôi, trưa nay con sẽ mời ba mẹ đi ăn một bữa tiệc thịnh soạn” Diệp Thiên nói.

“Ù Ù Ù.”
Vợ chồng Diệp Diệu Hà vô cùng vui mừng.

Họ vui mừng không phải vì Diệp Thiên kiếm được 200 triệu mà là vì Diệp Thiên đã thay đổi, trở nên vui vẻ lạc quan hơn trước kia.

Dương Thu Thanh còn lo lắng Diệp Thiên sẽ tiếp tục tự sát vì ly hôn với Trương Thủy Đồng sau khi tỉnh lại, nhưng bây giờ xem ra lo lắng của bà đều là dư thừa.


Có lẽ sau khi đi dạo dưới âm phủ một vòng, con trai bà đã càng thêm yêu quý tính mạng của mình, cùng với cuộc sống muôn màu muôn vẻ này.

Vì thế gia đình ba người hòa thuận vui vẻ rời khỏi bệnh viện.

“Ông Ngô, ngài Kim đang nổi giận, kêu ngài mau chóng qua đó một chuyến Ngô Khánh Hào vừa trở về bệnh viện thì một bác sĩ hớt hải chạy vào phòng.

Nghe nhắc tới ngài Kim, sắc mặt Ngô Khánh Hào lập tức trở nên khó coi.

Ông biết mình gặp phiền toái lớn rồi đây.

Nhưng ông vẫn phải đi gặp ngài Kim.

Quả nhiên vừa bước vào một phòng bệnh xa hoa thì đã nghe thấy tiếng người chửi ông té tát.

“Ngô Khánh Hào, ông đúng là đồ phế vật, từ khi mẹ tôi bị xuất huyết não tới giờ vẫn luôn ngơ ngơ ngác ngác.

Ông bảo ông sẽ chữa khỏi, tại sao đã 2 tháng trôi qua mà mẹ tôi vẫn không thể nhận ra tôi hả?”
Ngô Khánh Hào sợ hãi đi về phía một người đàn ông trung niên vẻ mặt dữ tợn, nói: “Ngài Kim, chuyên gia trong bệnh viện chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, ngay cả chuyên gia chúng tôi mời từ thủ đô cũng bất lực.

Thật sự là vì tình trạng xuất huyết não của cụ nhà quá nghiêm trọng, nếu làm phẫu thuật thì e rằng…!“Đừng có nói mấy câu vô ích đó với tôi! Tôi cho các ông thêm nửa tháng, nếu mẹ tôi vẫn không thể nhận ra tôi thì tôi sẽ phá hủy bệnh viện của ông, cho lũ lang băm các người đi ăn xin hết!” Ngài Kim tức giận nói.

Nghe vậy, Ngô Khánh Hào nhất thời đổ mồ hôi lạnh.

Ông không hề nghi ngờ lời nói của ngài Kim, thật sự là vì thế lực của ngài Kim quá lớn, chiếm lĩnh cả ba lĩnh vực chính trị, thương nghiệp và xã hội đen, số người không sợ ông ta ở Giang Thành này có thể đếm trên đầu ngón tay.

“Đúng rồi.” Ánh mắt Ngô Khánh Hào bỗng sáng ngời: “Ngài Kim, tôi nhớ ra rồi, có lẽ có một người sẽ chữa khỏi cho cụ nhà.” “Ai?” “Người đó tên là Diệp Thiên, kỹ thuật châm cứu cực kỳ cao siêu.

Ngay vừa rồi, cậu ấy đã cứu sống người cha mà trái tim đã ngừng đập.

Tôi nghĩ chắc cậu ấy có thể chữa khỏi cho cụ nhà đấy a.” “Vậy thì mau gọi cậu ta tới đây.” “Cậu ấy đã rời khỏi bệnh viện.

Tuy nhiên bệnh viện chúng tôi có thể cung cấp tư liệu của cậu ấy cho ngài.

Chỉ bằng thủ đoạn của ngài Kim thì muốn tìm một người ở Giang Thành này quá dễ dàng” “HỔ, đi lấy tư liệu với ông ta đi, trước khi trời tối phải mời cậu Diệp Thiên kia tới đây cho tôi.

Nhớ kỹ, là mời.” “Vâng, thưa ngài Kim..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.