Bạn đang đọc Chàng Rể Quyền Thế – Chương 11
“Cô muốn tôi cút đi?”
Bùi Minh Nguyên cười giễu cợt, một nhân viên mà lại muốn đuổi sếp của mình?
“Cậu nghe không hiểu lời tôi nói sao? Tôi bảo cậu cút! Cho dù có là ai tuyển dụng đi chăng nữa, tôi cũng không quan tâm đến lai lịch của cậu, nói tóm lại, lập tức cút xéo khỏi đây!” Tống Kiều Linh nghiến răng nghiến lợi nói.
Nói xong, cô còn lấy ra từ trong túi xách một xấp tiền, hung hăng nói: “Cậu còn không chịu đi? Cậu cần tiền của tôi phải không? Cầm tiền rồi cút nhanh đi đồ khốn nạn!”
Lúc này, một trận âm thanh gầm rú của động cơ xe hơi truyền đến, nhân viên đứng xung quanh đều nhanh chóng tản ra, bởi vì chiếc xe Bentley này đậu ngay vị trí chuyên dụng dành cho tổng giám đốc.
Ngay sau đó, một người khoảng hai mươi mấy tuổi xuất hiện, khoác trên mình một chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần da rất tinh tế, một người con gái cột tóc đuôi ngựa, ôm trên tay một xấp văn kiện chạy như bay đến.
Nhan sắc của cô so Tống Kiều Linh cũng không thua kém gì, nhưng khí chất của Tổng Kiều Linh lại không thể so sánh với cô gái này.
Ngay lập tức, cô không liếc mắt những người xung quanh đến một cái mà chạy như bay đến trước mặt Bùi Nguyên Minh, gập người chín mươi độ, nói: %3D “Xin lỗi tổng giám đốc, trên đường bị kẹt xe, tôi đến trễ rồi ạ.” Bùi Nguyên Minh nhìn lướt qua người đẹp này mới nhớ ra đây là Hạ Vân.
Lúc trước còn ở trong gia tộc của nhà họ Bùi, cô đã từng nói chuyện với minh,
không ngờ rằng bây giờ cô ấy lại là thư ký của tổng giám đốc Công ty Đầu tư Bùi thị.
“Đã lâu không gặp.” Bùi Nguyên Minh gật đầu.
“Thư ký Hạ Vân, cô nói vớ vần gì thế?” Lúc này, Tống Kiều Linh bước đến phía trước một bước, trên gương mặt xinh đẹp lại thoáng vẻ giận dữ: “Tổng giám đốc của chúng ta là ai chúng ta còn chưa rõ, sao cô có thể chụp đại một tên dọn vệ sinh mà gọi là tổng giám đốc được chứ!”
“Dọn vệ sinh?” Hạ Vân cẩn thận quan sát tỉ mỉ Bùi Nguyên Minh một lượt, nhìn thấy anh, mặt không có biểu cảm gì cả, mới quay người lại nhìn Tống Kiều Linh nói: “Giám đốc Kiều Linh, mở to hai mắt của cô ra mà nhìn cho rõ, bắt đầu từ hôm nay, tổng giám đốc mới của công ty chúng ta là vị này, tổng giám đốc Bùi Nguyên Minh.”
“Cái gì?” Tất cả mọi người xung quanh đều bày ra cái vẻ mặt không thể tin được, đặc biệt là tên đội trưởng đội bảo vệ kia, cảm thấy chân mềm nhũn ra không thể đứng vững được nữa.
Thế mà mình lại đạp vào xe của tổng giám đốc, việc này…
“Làm sao có thể như vậy được? Không thể nào!” Tống Kiều Linh cắn môi: “Cô gọi người này là Bùi Nguyên Minh không sai, nhưng cậu ta là bạn đại học của tôi, tôi biết cậu ta đang làm cái quái gì, sao cậu ta có thể là tổng giám đốc của chúng ta được cơ chứ?”
Tống Kiều Linh cảm thấy mọi thứ trước mặt tối sầm lại, làm gì có tổng giám đốc nào lại đi ở rể? Làm gì có tổng giám đốc nào lại ăn mặc như vậy mà đi làm?
Hơn nữa hôm qua còn làm bồi bàn ở khách sạn Royal bị người ta vạch trần?
Bùi Nguyên Minh trông chả giống tổng giám đốc chút nào cả!
“Anh ấy có phải là tổng giám đốc hay không, không đến phiên một giám đốc nhỏ nhoi như cô có thể quyết định.” Hạ Vân thản nhiên nói.
Hai chữ giám đốc này được Hạ Văn nghiến răng nhấn mạnh.
Gần đây mọi người đều truyền tai nhau Tống Kiều Linh được thăng chức lên làm tổng giám đốc, không biết đã có biết bao nhiêu người chạy lại nịnh bợ cô ta, nhưng bây giờ lại…
“Ù ù!”
Lúc này, trong đầu Tống Kiều Linh hoàn toàn trống rỗng, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt đi, cô cảm thấy chân mình đã mềm nhũn cả ra, không dám đối diện với Bùi Nguyên Minh nữa.
Mặc dù bản thân rất xuất sắc có nhiều thành tích ở Công ty Đầu tư Bùi thị, thậm chí còn sắp được lên chức tổng giám đốc.
Thế nhưng hôm nay lại muốn đuổi việc sếp của mình, còn lấy tiền đập
vào mặt anh ấy… “Chủ, tổng giám đốc Minh… không phải là tôi cố ý đâu…” Một lúc sau, Tống Kiều Linh mới bước đến bên cạnh Bùi Nguyên Minh, run rẩy mở miệng.
“Nhặt tiền lên lại đi, nói không chừng đây có thể là số tiền sinh hoạt phí của cô sau này đấy.” Bùi Nguyên Minh lạnh lùng lên tiếng.
Tổng Kiều Linh càng run dữ dội hơn, không dám nói tiếp nữa.
Bùi Nguyên Minh không để ý đến cô ta mà lại nhìn về phía đội trưởng đội bảo vệ.
Lúc này, tên đội trưởng đó hai mắt trợn tròn, mắt như dại ra.
“Ông bị đuổi việc.” Bùi Nguyên Minh bình tĩnh nói, sau đó xoay người bước vào công ty.
Một đám người đi theo phía sau Bùi Nguyên Minh, không ít nhân viên nhao nhao lên bàn tán. . Ngôn Tình Tổng Tài
Cơ nghiệp lớn nhất của Công ty Đầu tư Bùi thị, có đến gần năm nghìn công nhân viên, đột nhiên gặp phải chuyện thay đổi tổng giám đốc lớn như thế này, chỉ có một số ít người biết mà thôi.
Có điều bây giờ lại ồn ào đến như thế này, cả công ai cũng biết đã đổi tổng giám đốc mới, trên đường đi không biết bao nhiêu người khom lưng chào hỏi, nhưng không có ai dám nhìn kỹ Bùi Nguyên Minh.
Trong đám người cúi đầu đó cũng có Lý Đông Lưu, anh ta lén ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Bùi Nguyên Minh, sau đó thoáng sửng sốt, cảm thấy có chút quen mắt, nhưng lại không thể nào nhớ ra được đó là bóng lưng của ai.
Trên tầng cao nhất là tại căn phòng có dòng chữ: Văn phòng của Tổng giám đốc, đêm qua toàn bộ tầng này đều được sắp xếp, bày trí theo thói quen của Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh tùy ý ngồi vào chiếc ghế tổng giám đốc, vẻ mặt rất kỳ lạ, chỉ có thể nói Bùi Nguyên Giáp sắp xếp mọi chuyện rất ổn thỏa, kiến anh cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Trong phòng làm việc ngoại trừ Bùi Nguyên Minh và Hạ Vân ra, còn có
Tống Kiều Linh đang đứng bên cạnh lo lắng không yên.
Hạ Vân cũng không để ý đến cô, mà chỉ lấy ra vài văn kiện để lên bàn đặt trước mặt Bùi Nguyên Minh, nói: “Tổng giám đốc Minh, tất cả văn kiện đều ở %3D đây, bắt đầu từ hôm nay thì công ty này đã thuộc về anh rồi ạ.”
Bùi Nguyên Minh tỉ mỉ xem qua, bảo đảm trong hợp đồng không có thiếu sót gì mới đặt bút ký tên.
Hạ Vân lại lấy văn kiện khác ra nói: “Tổng giám đốc Minh, đây là một vài hạng mục lớn của năm ngoái, còn đây là dự định đầu tư gần đây nhất, ngoài ra còn có danh sách các ứng cử viên sẽ được thăng chức trong thời gian sắp tới, mời anh xem qua.”
“Không cần xem nữa, tất cả những khoản đầu tư dự định trước đó đều hủy bỏ hết đi, báo với đối tác là đã thay đổi tổng giám đốc” Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói, một câu quyết định sống chết của vô số gia tộc ở thành phố Hải Dương.
“Ngoài ra hãy thông báo rằng, công ty sẽ thêm một trăm bảy mươi lăm nghìn tỷ, đầu tư vào các dự án tốt nhất của thành phố Hải Dương.”
“Về chuyện thăng chức cũng hoãn người rồi hẵng nói tiếp đi, đợi đến khi tôi quen biết với mọi nguòi.
“Vâng!” Hạ Vân vốn dĩ không dám nói nhiều, mà chỉ nhanh như bay rời khỏi văn phòng làm việc.
Trong đầu Tống Kiều Linh bỗng đổ “ầm” một tiếng, Cô ta biết Bùi Nguyên Minh chỉ đơn giản nói một câu, cơ hội thăng chức của mình đã bị bỏ lỡ.
Ngoài ra, một số khoản đầu tư đã thỏa thuận trước đó của cô ta đều lập tức bị từ chối hết, nói đơn giản rằng mấy năm nay mọi nỗ lực đều đổ sông đổ biển, thậm chí ngay đến cả công việc cũng có thể mất… Nghĩ đến bản thân chỉ mới trả góp xe một tháng mấy trăm triệu nữa, trước mắt Tống Kiều Linh tối sầm lại.
Không biết cô lấy đâu ra dũng khí mà lí nhí nói: “Tổng giám đốc Bùi Nguyên Minh, tôi thật sự không cố ý, dù sao cũng là bạn học cũ với nhau, mong anh rộng lượng, nhân từ, đừng đuổi việc tôi có được không? Nếu không anh bảo tôi làm cái gì cũng được hết!”
“Làm cái gì cũng được?” Bùi Nguyên Minh bật cười, quan sát Tổng Kiều Linh từ trên xuống dưới: “Vậy cô nói xem, tôi nên chuẩn bị gì để cho cô làm đây?”