Bạn đang đọc Chàng Rể Quyền Thế Phú Gia Ở Rể Bùi Nguyên Minh – Chương 19
Cái gì?
Tất cả mọi người đều ngần ra, đây là tình huống gì đây?
Không phải tên rác rười Bùi Nguyên Minh vừa nhấc tay phải lên chứ? Làm thế nào mà Lý Đông Lưu lại ngã thành ra thế này?
Tên rác rười này thực sự có khả năng này sao?
Thế này chẳng khác nào mèo mù vớ được cá rán chứ?
Tuy nhiên, rất nhiều người nghiêng về phía sau, cũng chỉ có thể nói Lý Đông Lưu thực sự xui xẻo, Bùi Nguyên Minh này vừa vung tay thì liền khiến anh ta ngã gục xuống đất.
“Bùi…Bùi Nguyên Minh… anh đợi đó…” Vẻ mặt Lý Đông Lưu run rẩy, phải rất cố gắng mới gượng dậy được, lúc này anh ta chỉ vào Bùi Nguyên Minh mà kêu to: “Tôi phải giết chết anh, nhất định phải giết chết anh, hãy đợi đấy…”
Tất cả người ở hiện trường đều nhìn thấy lúc này Lý Đông Lưu đang chảy máu cam, sau đó còn nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt đáng thương.
Đứa ở rể này thì có thể có sính lễ gì đây? Nhưng Lý Đông Lưu thì lại khác, anh ta là thành viên cấp trung của Công ty Đầu tư Bùi thị, chỉ cần anh ta bằng lòng thì có thể tùy ý chỉ trỏ, muốn giết chết Bùi Nguyên Minh không phải là điều quá dễ dàng sao?
Nhưng vào lúc này, Bùi Nguyên Minh không thèm để ý đến Lý Đông Lưu, mà chỉ nhặt chiếc điện thoại trên đất lên rồi gọi một cuộc Bùi Nguyên Giáp.
“Này, Bùi Nguyên Minh, có chuyện gì vậy?” Ở đầu bên kia điện thoại Bùi Nguyên Giáp rất nhiệt tình.
Bùi Nguyên Minh liếc nhìn Lý Đông Lưu đang nằm trên mặt đất một cái, rồi trầm giọng nói: “Trong Công ty Đầu tư Bùi thị có một người tên là Lý Đông Lưu, ngày nào cũng dùng danh nghĩa của công ty để đi lừa gạt ở bên ngoài, hãy xử lý người này cho tôi.”
“Chuyện nhỏ, muốn xử lý đến mức độ nào?”
“Để anh ta mất hết tất cả.”
Bùi Nguyên Minh nói xong liền cúp điện thoại.
Nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Bùi Nguyên Minh, lại còn gọi điện thoại trước mặt mình, Lý Đông Lưu nghiến răng quát: “Nhóc con, mày dám đánh ông đây sao? Chuyện này còn chưa kết thúc đâu!” “Mày nghĩ ta là ai? Ông đây là người của Công ty Đầu tư Bùi thị, sau lưng ông đây là nhà họ Bùi lừng lẫy Đà Nẵng, ở cái đất Đà Nẵng này, ông đây muốn ai nằm xuống thì không có ai dám đứng ra nói đỡ lấy một lời!”
Lúc này Lý Đông Lưu cũng có chút bối rối, anh ta nghiến răng,sau đó lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Có lẽ là để giả vờ, lúc này anh ta cố ý lên tiếng.
Một lúc sau, một giọng đàn ông trầm thấp và uy nghiêm từ bên kia truyền đến: “Đông Lưu sao? Có chuyện gì vậy?”
“Anh Hổ, em bị người ta đánh! Đúng rồi, đúng rồi! Là ở căn biệt thự số 5 của nhà họ Trịnh, anh Hổ, anh dẫn mấy người đến đây giúp em để đánh nát cái tên nhóc này mới được!” Lý Đông Lưu nghiến răng nói.
Anh Hổ kia có vẻ như đang cười thầm, rồi sau đó bình tĩnh nói: “Không sao, tôi cũng đang ở gần đây, mười phút nữa sẽ tới.”
Sau khi cúp điện thoại, Lý Đông Lưu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh, nói: “Nhãi ranh, nếu có bản lĩnh thì đừng có mà chạy, hôm nay ông đây sẽ khiến người không thấy được ánh mặt trời của ngày mai! Anh biết anh Hổ là ai không? Anh ấy chính là Ngô Kim Hổ đấy!”.