Chàng Rể Đào Hoa

Chương 59


Bạn đang đọc Chàng Rể Đào Hoa – Chương 59


Triệu Nhiễm Từ càng chạy càng nhanh.

Trên khuôn mặt của cô lúc này ướt đẫm nước mắt.

Nhớ lại ba năm trước, khi đó cả hai vừa mới gặp nhau, bộ dáng của Tô Hỷ Lai lôi thôi lếch thếch, thật sự thảm đến không thể nào thảm hơn.
Khi đó, không có ai sẽ nghĩ đến, anh lại chính là đại thiếu gia của gia đình nhà họ Tô ở Thủ Đô.

Chỉ cho đến khi, tình cơ nghe được cuộc nói chuyện giữa anh và người tình cũ của anh ta ở trong văn phòng.
Lúc này, Triệu Nhiễm Từ mới biết rõ.

Hóa ra, người đàn ông đã từng đồng cam cộng khổ, chấp nhận trở thành một kẻ bị khinh bỉ, chán ghét, vẫn luôn nở nụ cười ở bên cạnh mình, lại có một phần quá khứ như vậy.
Hơn nữa, anh ta còn có con riêng với người tình cũ.

Mà tình cảm của bọn họ, dường như vẫn chưa bao giờ thay đổi.

Nếu như trước đó, có thể Triệu Nhiễm Từ sẽ không cảm thấy có bất kỳ vấn đề gì.
Advertisement
Nhưng từ sau khi gặp lại Quách Ngọc Hưng, biết rõ tình cảm của mình dành cho Tô Hỷ Lai thật sự sâu nặng hơn những gì mà cô nghĩ.

Triệu Nhiễm Từ bắt đầu cảm thấy vô cùng đau khổ.

Nhất là, người phụ nữ bên cạnh anh, còn dùng thủ đoan, tước đoạt đi sinh mệnh của đứa nhỏ ở trong bụng mình.

Toàn bộ những chuyện này, đối với Triệu Nhiễm Từ mà nói.

Nó chẳng khác nào một con dao sắc nhọn, cứa vào trái tim của cô.
“Nhiễm Từ, em mau đứng lại, đừng chạy nữa, nguy hiểm đó!”

Nhìn thấy vợ mình vừa chạy vừa khóc.

Hơn nữa, hướng chạy của cô lại lao thẳng ra phía bên ngoài đại lộ, sắc mặt của Tô Hỷ Lai không khỏi hiện lên một tia kinh hoảng, lớn tiếng hô to một trận.
Thế nhưng, trong đầu của Triệu Nhiễm Từ lúc này chẳng có bất kỳ một ý nghĩ nào, cô cứ như thế mà chạy, chạy đến trước giao lộ, bước chân vẫn không hề dừng lại một chút nào.
Advertisement
Grưm… grưm…
Ngay lúc bước chân của Triệu Nhiễm Từ đặt vào vạch kẻ phía trên giao lộ.

Từ một đầu khác của giao lộ, một tiếng xe máy gầm vang lao tới.

Tốc độ của chiếc xe này rất nhanh.

Hơn nữa, đây còn là một chiếc xe mô tô phân khối lớn.

Với tinh thần đang hoảng hốt như Triệu Nhiễm Từ, làm sao có thể tránh né được.
“Ahh!!!”
Giống như phát hiện ra được chiếc xe lao về phía mình, hai mắt của Triệu Nhiễm Từ lúc này không ngừng mở lớn.

Chỉ có điều, âm thanh trong miệng của cô còn chưa phát ra được tiếng nào, thì người bên đường và một số nhân viên ở trong trung tâm thương mại, lúc này đã vô cùng kinh hãi, hét vang lên một tiếng.
Trong khi đó, phía sau lớp kính của mũ bảo hiểm, người điều khiển chiếc xe mô tô, bỗng nhiên nhếch môi lên, cười khẩy một tiếng.

Giống như một tên thợ săn, vừa mới săn được con mồi của mình.

Trong ánh mắt của hắn, lộ ra một tia vô cùng tàn nhẫn.
Tốc độ của chiếc xe mô tô vẫn không hề ngừng lại.

Thậm chí, chiếc xe này còn lao nhah hơn về phía trước.
Ầm!

Một tiếng đụng mạnh vang lên.

Lúc này, Triệu Nhiễm Từ cảm giác toàn bộ cơ thể của mình trở nên nhẹ bỗng, đầu óc của cô bắt đầu trở nên trống rỗng.

Nhưng ngay sau đó, nghe được tiếng kinh hô của người bên ngoài, không khỏi để cô giật mình tỉnh lại.
“Trời ơi, tai nạn chết người rồi!”
“Mau gọi xe cấp cứu, mau gọi xe cấp cứu mau lên!”
“Chiếc xe kia chạy đi đâu rồi? Mau nhìn xem bản số, đuổi theo nó!”
“…”
Những âm thanh này rất lộn xộn, nhưng Triệu Nhiễm Từ có thể nghe vô cùng rõ ràng.

Hơn nữa, cảm giác trên người của cô rất kỳ lạ, hoàn toàn không giống như bị một chiếc xe mô tô đâm trúng.

Mà giống như, có ai đó đang ôm chặt cô, hơn nữa trên người của cô lúc này, còn thấm ướt một thứ chất lỏng sền sệt, kèm theo một cỗ hơi thở vô cùng yếu ớt, truyền vào tai cô.
“Nhiễm Từ… em… em không sao chứ?”
Lúc này, Triệu Nhiễm Từ rốt cuộc cũng hoàn hồn trở lại.

Ánh mắt của cô vô cùng hốt hoảng, nhìn về phía người đàn ông đang ở trước mặt mình.

Mặc dù trên mặt của anh ta bị một lớp máu che kín, nhưng Triệu Nhiễm Từ làm sao không nhận ra được, đây chẳng phải là chồng cô, là người đàn ông mà cô muốn phải ly hôn hay sao?
“Anh… anh Hỷ Lai, anh… anh bị làm sao vậy? Anh… anh có sao không… em xin anh đó, nhanh mở mắt ra nhìn em đi, đừng hù em sợ mà! Anh ơi!!!”
Trong tiếng khóc kinh hoảng của cô, máu từ trên người của Tô Hỷ Lai càng lúc chảy ra càng nhiều.

Mặc dù cả hai đang ôm chặt lấy nhau, nhưng trên người của cô chẳng có một chút thương tổn nào.

Vừa rồi, ngay khi chiếc xe mô tô kia lao tới, Tô Hỷ Lai đã chạy ra, ôm cô vào trong người.


Toàn bộ thương thế ở trên người anh, hầu như đều vì bảo vệ cô mà gây nên.
Vì thế, trái tim của Triệu Nhiễm Từ lúc này không biết đau đớn như thế nào, liên tục dùng tay lay cho Tô Hỷ Lai tỉnh lại.

Chỉ là, hơi thở của anh ta càng lúc càng yếu ớt, mà nhiệt độ trên người của anh, cũng bắt đầu lạnh dần.
“Anh Hỷ Lai, anh đừng dọa em, anh mau tỉnh lại đi mà! Em hứa, chỉ cần anh tỉnh lại, anh muốn thế nào cũng được, em sẽ không ly hôn với anh nữa, có được không?”
Lúc này, nước mắt trên khuôn mặt của cô đã tuôn ra như mưa.

Toàn bộ tinh thần của cô, đều tập trung ở trên người của người đàn ông trước mặt, thế giới xung quanh, hoàn toàn không có liên quan gì đến cô nữa.
“Nhanh gọi xe cấp cứu đi, đừng động vào anh ta.

Nếu không, anh ta sẽ bị cô lay chết đấy!”
Không biết là ai, lúc này rốt cuộc nhịn không được, đứng ra nhắc nhở.

Chỉ có điều, Triệu Nhiễm Từ đã hoàn toàn không có nghe thấy, trước mắt đã là một mảnh mơ hồ, không nhìn rõ bất kỳ điều gì, ngoài khuôn mặt đầy máu của Tô Hỷ Lai.
Ring… ring…
Trên tầng thứ năm của tòa trung tâm thương mại Trường Thịnh, trong văn phòng làm việc của tổng giám đốc, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Trịnh Tố Trinh vốn dĩ đang phê chuẩn công văn ở trên bàn, nghe thấy tiếng điện thoại, không khỏi đưa mắt nhìn lên.

Trong ánh mắt của cô, hơi hiện lên một chút khó chíu, đầu lông mày cũng nhíu khẽ một tiếng.
Nhưng sau khi thấy rõ được số điện thoại của người gọi đến, khóe môi của cô không khỏi câu lên một vệt nụ cười vô cùng đắc ý.
Chỉ có điều, vừa mới bắt máy lên nghe, âm thanh từ bên trong điện thoại đã truyền đến.
“Bà chủ, công việc có chút ngoài ý muốn.

Vừa rồi, trong lúc làm việc, có người đứng ra ngăn cản.

Nên hiện tại, cô ta vẫn không có việc gì.

Nhưng bà chủ không cần lo lắng.

Người đàn ông kia, hơn phân nửa là sẽ không thể nào qua khỏi!”

Nghe đến chỗ này, trong lòng của Trịnh Tố Trinh bỗng dưng có loại dự cảm không tốt.

Cũng không cần nghe hết báo cáo của người bên kia, cô liền đem điện thoại tắt đi, sau đó đem nó ném ở một bên, rồi nhanh chóng mở cửa phòng đi ra bên ngoài.
Nhưng cô mới bước ra khỏi cửa văn phòng, còn chưa tới vài bước, đã có một nữ nhân viên hấp tấp chạy vội tới.

Nếu như không phải là cô nhìn thấy trước, có lẽ nữ nhân viên này đã lao tới, đựng phải mình.
“Giám đốc?!”
Nữ nhân viên này chính là thư ký riêng của Trịnh Tố Trinh.

Thế nên sau khi phát hiện ra cô, cô ta liền có chút giật mình, hô lên một tiếng.
Ma Trịnh Tố Trinh lúc này cũng nhíu mày một cái, nói ra.
“Có việc gì? Làm sao lại chạy đi hấp tấp như vậy?”
Nữ thư ký dường như cũng nhân thấy sắc mặt của Trịnh Tố Trinh không được tốt.

Thế nên, sau khi do dự một lúc, cô ta cũng đem chuyện xảy ra ở trước cửa công tý, nói ra.
“Giám đốc, vừa rồi ở phía trước trung thâm thương mại, xảy ra một vụ tai nạn giao thông.

Nghe nhân viên bên dưới nói lại, hình như là trưởng bộ phận an ninh vừa mới nhậm chức, anh Tô Hỷ Lai xảy ra chuyện…”
Lời này của nữ thư ký còn chưa có nói hết, Trịnh Tố Trinh đã nhịn không được, nắm chặt lấy bả vai của cô, hét lớn lên một tiếng.
“Cô vừa nói cái gì?”
Động tác này của Trịnh Tố Trinh để cho nữ thư ký có chút giật mình, sợ hãi nói ra.
“Là… là trưởng bộ phân an ninh Tô Hỷ Lai xảy ra tai nạn.

Hiện tại, tình huống của anh ta rất nguy kích!”
Còn không đợi cho nữ thư ký lần nữa nói hết, bước chân của Trịnh Tố Trinh đã vô cùng gấp gáp, đi về phía cầu thang.

Nhưng dường như cảm thấy bước chân của mình quá chậm, cô vậy mà đem đôi giày cao gót vứt đi, trức tiếp dùng chân đất, chạy nhanh xuống phía dưới.
Nữ thư ký đứng ở phía xa, nhìn thấy được cảnh này, sắc mặt ngay lập tức biến hóa.

Thế nhưng, lúc này cô ta cũng không có cách nào hiểu được, rốt cuộc vì sao giám đốc lại phản ứng mạnh đến như vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.