Bạn đang đọc Chàng Rể Đào Hoa – Chương 55
Lần nữa bị đưa về đồn công an, sắc mặt của Tô Hỷ Lai hoàn toàn không thể tốt lên chút nào.
Nhất là, nhìn thấy hai cô gái ở bên cạnh của mình lúc này.
Vừa rồi, nếu không phải anh ta đứng ra ngăn cản, thật sự bên trong khách sạn giờ này rất có thể đã xảy ra án mạng.
“Họ tên?”
Ngồi ở trong phòng thẩm vấn, sắc mặt của Lưu Thục Hiền trở nên lạnh lùng nhìn về phía Tô Hỷ Lai.
Đối mặt với nữ cảnh sát này, Tô Hỷ Lai hơi có mấy phần bó tay bó chân.
Anh ta nhất thời im lặng, không có lên tiếng trả lời.
“Họ tên?”
Advertisement
“Cô cảnh sát, chúng ta cũng không phải là lần đầu gặp nhau, có cần phải nghiêm túc như vậy hay không?”
Cảm thấy mình bị làm khó, Tô Hỷ Lai không thể nhịn được, đành phải lên tiếng giải thích.
Nhưng lúc này, Lưu Thục Hiện lại đứng dậy đập bàn, tỏ ra vô cùng tức giận nhìn về phía Tô Hỷ Lai, quát.
“Công dân Tô Hỷ Lai, tôi đề nghị anh hãy nghiêm túc trả lời câu hỏi của tôi! Họ tên?”
Lần này, Tô Hỷ Lai thật sự là hết cách.
Rõ ràng, cô ta là đang nhắm về phía mình.
Mặc dù không biết, lần trước thái độ của nữ cảnh sát này đối với mình đã tốt lên không ít.
Hôm nay, cô ta làm sao lại tỏ ra hung dữ như vậy? Chẳng lẽ, hôm nay cô ta tới tháng?
Vừa nghĩ như vậy, sắc mắt của Tô Hỷ Lai không khỏi kỳ quái, nhìn về phía nào đó ở trên người của Lưu Thục Hiền.
Dường như phát hiện ra được ánh mắt bất thường của anh ta, lúc này Lưu Thục Hiện thật sự là nổi giận.
Advertisement
Ầm!
Cô ta đập mạnh tay lên bàn, quát lớn.
“Công dân Tô Hỷ Lai, tôi nói cho anh biết, không phải bởi vì lần trước anh cứu tôi, nên anh cho rằng tôi sẽ nhẹ tay với anh.
Anh tự nhìn lại bản thân mình đi, mặc dù đã có vợ rồi, còn ở bên ngoài lêu lổng.
Hiện tại, còn có ý định cưỡng bức, dâm ô người khác.
Anh nghĩ rằng mình là ai, là thiếu gia con nhà giàu, ăn chơi sa đọa hay gì?”
Đột nhiên bị cô ta quát lên một trận như vậy, Tô Hỷ Lai nhất thời không khỏi mở to hai mắt, nhìn lấy.
“Thế nào, tôi nói không đúng hay sao? Anh nhìn tôi cái gì?”
Mặc dù lời nói của Lưu Thục Hiền lúc này rất khó chịu, nhưng Tô Hỷ Lai có thể nghe ra được, âm thanh của cô so với vừa rồi đã tốt hơn rất nhiều.
“Tôi đã nói với cô lúc nãy rồi, tôi không hề có liên quan gì đến vụ án lần này.
Là có người muốn hãm hại tôi.
Hơn nữa, toàn bộ những chuyện xảy ra ngày hôm nay, đều là tôi đang cứu người!”
“Cứu người? Anh cứu ai? Cứu người phụ nữ đã đi bên cạnh của anh hay sao?”
Nghe lời mỉa mai bất ngờ này của cô, sắc mặt của Tô Hỷ Lai liền quái dị lên.
Anh luôn có cảm giác, phản ứng của Lưu Thục Hiền có phần không được bình thường.
Mà ngay lúc này, cửa phòng thẩm vấn đột nhiên mở ra.
Một người đàn ông với quân hàm trung tá, bước về phía Lưu Thục Hiền.
Sau đó, ánh mắt của ông ta hướng về phía Tô Hỷ Lai, khẽ gật đầu.
“Đồng chí Lưu Thục Hiền, kết quả thẩm tra đã xác định.
Công dân Tô Hỷ Lai hoàn toàn không có liên quan gì đến vụ án.
Còn chuyện nổ súng ở trên đường, là anh ta có mục đích cứu người.
Chuyện này tài xế taxi cũng đã nói qua.
Hơn nữa, cái chết của hai người đàn ông kia là vì trúng độc.
Theo dữ liệu từ cục điều tra tội phạm quốc tế Interpool, thì hai gã này là lính đánh thuê.
Bọn họ được phái đến đây để ám sát.
Nên mọi chuyện có thể dừng lại ở đây, anh Tô Hỷ Lai hoàn toàn có quyền được rời khỏi nơi này!”
Nghe người đàn ông này nói chuyện, Lưu Thục Hiền lúc này mới thu lại dáng vẻ tức giận, nhưng cô cũng không có ý định nói chuyện với Tô Hỷ Lai, một mặt hầm hừ khó chịu, bỏ đi ra ngoài.
Đợi đến lúc Lưu Thục Hiền đi khỏi, người đàn ông có quân hàm trung tá, lúc này mới lộ ra một nụ cười áy náy, hướng về phía Tô Hỷ Lai giải thích rõ ràng.
“Xin lỗi cậu Hỷ Lai, đứa cháu này của tôi tính tình có mấy phần ngay thẳng.
Nó đối với tội phạm tương đối khó chịu, thế nên những lời lẽ vừa rồi mong anh bỏ qua cho!”
Nhìn thấy người đàn ông có tên là Lưu Đức Hòa này đột nhiên nói chuyện thành khẩn như vậy, trong lòng của Tô Hỷ Lai không khỏi nảy sinh quái sự.
Mà ông ta cũng không có nói gì nhiều, chỉ để lại một lời như vậy, sau đó cũng nhanh chóng rời đi.
Rời khỏi đồn công an, Tô Hỷ Lai cũng không có nhìn thấy Rose xuất hiện bên ngoài.
Nhưng anh ta biết rõ, người phụ nữ này nhất định đã an toàn rời đi.
Mặc dù cô ta là sát thủ, nhưng dù sao cũng là thành viên của tổ chức.
Theo những gì Tô Hỷ Lai biết, năng lực của tổ chức thật sự rất mạnh.
Trừ phi người trong chính phủ không có mắt, nếu không cũng chẳng có ai dám chọc vào bọn họ.
Hơn nữa, theo quy định của mẹ anh đặt ra.
Sát thủ ở trong tổ chức, tuyệt đối không thể tiếp nhận nhiệm vụ trong nước.
Trong một số trường hợp đặc biệt, Tô Hỷ Lai còn biết tổ chức sẽ còn phối hợp, đem đám tội phạm nguy hiểm nước ngoài truy bắt.
Chính vì thế, Tô Hỷ Lai cũng không cần phải quan tâm gì đến an nguy của Rose.
Nhưng lúc này, sau khi rời khỏi đồn công an, nhìn lại thời gian đã có hơn sáu giờ chiều.
Tô Hỷ Lai nhất thời không biết mình phải đi về chỗ nào.
Nhà của cha mẹ vợ, hiện tại Tô Hỷ Lai không muốn về.
Bởi vì trong nhà thật sự không có ai.
Mà đến bệnh viện, không biết Triệu Nhiễm Từ có còn tức giận với mình hay không.
Còn đến nhà của Trịnh Tố Trinh, lúc này Tô Hỷ Lai tạm thời không có nghĩ đến.
Sau khi đi qua lựa chọn một hồi, Tô Hỷ Lai vẫn là quyết định đi đến bệnh viện một lần.
Dù sao, cả một ngày hôm nay không nhìn thấy Triệu Nhiễm Từ, anh thật sự có chút nhớ cô.
Chỉ là, sau khi đi đến bệnh viện, Tô Hỷ Lai mới biết được cả nhà Triệu Nhiễm Từ đều đã xin giấy xuất viện rời khỏi bệnh viện.
Nhất là Triệu Nhiễm Từ, hôm qua vừa mới xảy ra chuyện như vậy, lúc này cô còn muốn đi về, Tô Hỷ Lai thật sự là hơi có một chút bất an.
Nhưng mà, sau khi anh ta dự định quay trở về nhà, nhìn xem tình huống của vợ mình như thế nào.
Thì lúc này, ở trên hành lang bệnh viện, anh lại vừa vặn nhìn thấy cô bé Ngọc Trinh, lúc này đang vội vàng đi về phía phòng bệnh của mẹ mình.
“A, anh Hỷ Lai!”
Cũng phát hiện ra được Tô Hỷ Lai đang đi về phía mình, cô bé Ngọc Trinh mới mừng rỡ, vậy tay chào anh một hồi.
Thấy cô bé vẫn luôn mang theo một nụ cười hồn nhiên như vậy trên mặt.
Thậm chí, ngay cả chuyện mới xảy ra hôm qua, dường như cũng không quá để ý.
Trong lòng Tô Hỷ Lai nhất thời mang theo một chút hoài niệm.
Sau đó, anh cũng không chút do dự, bước nhanh về phía cô.
“Hôm nay em lại đi ra ngoài làm việc đấy à?”
Nghe Tô Hỷ Lai hỏi đến chuyện này, nhất thời sắc mặt của cô bé hơi có một chút khó coi, dường như ánh mắt lại có mấy phần trốn tránh anh ta.
Nhất thời, Tô Hỷ Lai cũng phát hiện ra được, trên cánh tay của cô có một vết xước.
“Là ai ăn hiếp em? Nói cho anh biết, anh đến xử lý hắn!”
“Không có, không phải như anh nghĩ đâu!”
Nghe được giọng nói tràn dầy tức giận của Tô Hỷ Lai, cô bé lúc này mới hoảng sợ, vội vàng lắc đầu giải thích.
“Thật ra… thật ra em đi ra ngoài kiếm việc làm thêm, là việc phụ giúp ở một quán ăn.
Mặc dù tiền lương không có bao nhiêu, nhưng chị chủ thật sự rất tốt với em.
Chỉ là… chỉ là hôm nay em mới đi làm, công việc vẫn còn chưa quen, nên sơ ý té ngã, đề cho đồ ăn đổ lên người, còn va phải cạnh bàn, nên mới có vết trầy như thế này!”
Nghe cô bé giải thích một hồi, Tô Hỷ Lai lúc này mới hiểu ra nguyên nhân.
Sau đó, anh cũng không có ép hỏi nữa, mà trực tiếp nắm lấy tay của cô, kéo đi ra bên ngoài.
“Đi, đi với anh ra chỗ này!”
Đột nhiên bị Tô Hỷ Lai nắm tay, hơn nữa còn kéo mình chạy đi, trong lòng cô bé lúc này không khỏi hồi hộp nhảy lên lộp bộp.
Bất quá, trên khuôn mặt của cô không có bao nhiêu sợ hãi, mà chỉ hơi chút ngượng ngùng.
Đợi chạy đến một chỗ hiệu thuốc, Tô Hỷ Lai mới tự mình đi vào mua cho cô bé một ít thuốc mỡ để bôi vào vết thương.
Hơn nữa, anh còn tự tay lấy ra một cái băng keo cá nhân, dán lên trên vết thương.
Sau khi nhìn thấy mọi thứ đã được xử lý hoàn mỹ, Tô Hỷ Lai lúc này mới dẫn cô đi vào trong một quán ăn nằm ở ven đường.
“Hôm nay chúc mừng em mới nhận được một công việc mới, anh cho em tùy ý lựa chọn.
Chỉ cần em thích cứ việc kêu lên, tiền này anh trả!”
Ban đầu, cô bé có chút ngại ngùng, không muốn để cho Tô Hỷ Lai mời mình ăn cơm.
Nhưng trước sự nhiệt tình của anh, lại nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc, không cho phép từ chối, cô bé chỉ có thể khe khẽ cúi thấp đầu xuống, gật đầu một cái.
Thế nhưng, cô bé cũng không có gọi lên mấy mòn.
Hầu như tất cả các món ăn đều là do anh tự mình chỉ tên.
Sau một lúc, các món ăn đều được đưa.
Đây là một quán đồ nướng hải sản, thức ăn vô cùng phong phú, mùi thơm cũng cực kỳ hấp dẫn.
Bình thường, cô bé cũng không dám ăn “sang” như vậy.
Một phần là do điều kiện kinh tế gia đình khó khăn.
Hơn nữa, cuộc sống của cô bé vô cùng tiết kiệm.
Thế nên, lúc này ngửi được mùi vị hải sản thơm lừng, cô rốt cuộc cũng nhịn không được, nuốt xuống một ngụm nước bọt.
“Ăn thôi!”
Lúc rời khỏi quán hải sản, trên khuôn mặt trẻ em nhưng vì cuộc sống mà có phần hơi trưởng thành sớm của cô bé, Tô Hỷ Lai có thể thấy được một sự thỏa mãn cùng niềm vui hạnh phúc nho nhỏ.
Khi đi ngang qua một chỗ cửa hàng yến, Tô Hỷ Lai đột nhiên dừng lại, sau đó dặn dò cô bé đứng ở bên ngoài chờ đợi.
Còn anh thì tự mình đi vào bên trong, mua lấp mấy hộp yến hũ.
Lúc đi ra, trên tay anh đã cầm theo một cái túi xách, bên trong là hai hộp yến hũ lớn.
“Đây là phần của mẹ em!”
Nhìn thấy những hộp yến hũ đắt tiền cầm ở trên tay, đầu của cô bé lắc lư liên tục.
Thế nhưng, Tô Hỷ Lai cực kỳ bá đạo, trực tiếp nhét vào trong tay của cô bé, còn nghiêm mặt lại nói.
“Đây là đồ để mẹ em bồi dưỡng, cũng không phải là anh cho em!”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc lúc này của Tô Hỷ Lai, cô bé chỉ hơi do dự một chút, liền gật đầu chấp nhận.
Nhưng lúc hai người đi về phía cổng bệnh viện, cô bé đột nhiên nhón chân lên, mổ chọc một cái lên trên má phải của anh.
Sau đó, cô như một làn gió thơm, nhanh chóng chạy vào bên trong bệnh viện.
Trong lúc lơ đễnh, Tô Hỷ Lai còn nghe được âm thanh của cô truyền lại.
“Em cảm ơn anh!”