Bạn đang đọc Chàng Rể Đào Hoa – Chương 50
Nghe được tiếng súng nổ vang lên sát bên tai, thân hình của người tài xế lái xe taxi lúc này không khỏi run lên bần bật.
Nhưng lúc này, Tô Hỷ Lai đã đẩy cửa xe phóng ra ngoài.
Anh ta nhanh chóng hướng về phía hai gã đàn ông đang cầm súng, đánh tới.
Nhìn tình huống hiện tại, không cần suy nghĩ Tô Hỷ Li cũng biết những kẻ này đến là vì anh.
Thế nên, lúc này Tô Hỷ Lai ra tay cực kỳ dứt khoát, một cú đá đánh thẳng vào một bên mạn sườn của một gã đang đứng ở gần.
Cú đá còn lại, Tô Hỷ Lai nhắm về phía tay cầm súng của tên thứ hai.
Bằng vào tốc độ vượt hẳn người thường của mình, động tác của Tô Hỷ Lai cực kỳ nhanh gọn.
Đợi cho hai gã sát thủ phát hiện ra được công kích của Tô Hỷ Lai đánh tới, thì bọn họ chỉ có thể phát ra được những tiếng hét thảm.
Nhất là gã đàn ông bị đá trúng mạn sườn.
Lúc này, bên trong cơ thể của hắn ta vang lên những tiếng răng rắc, như để minh chứng cho những chiếc xương sườn của hắn ta đã bị đá gãy.
Advertisement
Trong khi đó, gã đàn ông thứ hai bị Tô Hỷ Lai đá trúng phải cổ tay, lúc này cũng đánh rơi khẩu súng xuống đất.
Chỉ chờ đợi có như vậy, thân hình của Tô Hỷ Lai lại lần nữa lóe lên.
Anh ta nhanh chóng đem khẩu súng ở dưới đất đoạt mất.
Sau đó, khẩu súng được nâng lên, chĩa thẳng về phía đỉnh đấu của người này, quát lên.
“Nói, chiếc xe kia đã chạy về hướng nào?”
Thế nhưng, hai gã này dường như đã được huấn luyện rất kỹ.
Nhìn thấy tình thế không ổn, một gã liền xoay người chạy trốn.
Gã còn lại, cũng có ý định liều mạng với Tô Hỷ Lai.
Nhưng Tô Hỷ Lai làm sao có thể để cho bọn họ như ý.
Anh ta lại vung ra một đấm, đem gã đàn ông đứng ngay trước mặt đánh cho bất tỉnh.
Tiếp theo đó, khẩu súng của anh ta chĩa thẳng về phía gã đàn ông đang chạy trốn.
Anh ta không hề do dự một chút nào, bóp lấy cò súng.
Đoàng!
Advertisement
Tiếng súng lại lần nữa nổ vang trên đường, dọa cho không ít tài xế đang lái xe trở nên kinh hoảng, vội vàng đánh lấy tay lái, chuyển hướng chạy đi.
Trong khi đó, gã đàn ông bị bắn trúng cẳng chân, chỉ có thể ôm lấy chân của mình đau đớn lăn lộn dưới đất.
Lúc này, Tô Hỷ Lai cũng nhào tới, đem hắn ta khống chế lại.
“Nói, rốt cuộc chiếc xe kia chạy về hướng nào?”
Lần này không thể nào bỏ chạy được nữa, gã sát thủ chỉ có thể cắn răng lắc đầu.
“Tôi không biết!”
Thấy kẻ này cứng đầu như vậy, Tô Hỷ Lai rất muốn đem xương sườn của hắn ta bẻ gãy thêm vài cái.
Nhưng lúc này, đột nhiên từ phía bên ngoài vang lên tiếng còi xe cảnh sát hú in ỏi, làm cho Tô Hỷ Lai không khỏi nhíu mày.
Biết bây giờ mình không tiện đem hai tên sát thủ này giải quyết, cũng không muốn bị cảnh sát thấy mặt.
Trong lúc nhất thời, Tô Hỷ Lai chỉ có thể tức giận tung ra một quyền, đánh cho tên sát thủ này ngất xỉu.
Ngay sau đó, anh ta mới đi tới bên cạnh chiếc xe taxi vừa rồi.
Nhìn thấy tài xế vẫn còn đang hoảng sợ nhìn về phía bên này, anh ta mới quan tâm lên tiếng hỏi thăm.
“Anh không sao chứ?”
Lúc này, anh chàng tài xế taxi vẫn còn chưa tỉnh hồn lại, nghe Tô Hỷ Lai hỏi tới, anh ta mới giật mình lắc đầu.
“Không… không có việc gì!”
Nói xong lời này, bỗng dưng ánh mắt của anh ta hơi có mấy phần sáng lên, nhìn lấy Tô Hỷ Lai tán thưởng.
“Anh là cảnh sát sao? Vừa rồi tôi thấy anh rất ngầu!”
Nghe người này nói như vậy, Tô Hỷ Lai lại có chút buồn cười.
Nhưng đột nhiên, trong đầu của anh ta không khỏi đột phá ý tưởng.
Thế nên, anh ta mới nhìn về phía anh chàng tái xế xe taxi, vỗ lấy bả vai của anh ta, sau đó nghiêm mặt lại nói.
“Tôi cần phải đuổi theo chiếc xe vừa rồi.
Bọn họ là những kẻ bắt cóc, rất nguy hiểm.
Cho nên, lúc này không tiện để gặp mặt cảnh sát.
Anh ở lại đây, nhớ nói là vừa rồi mình khống chế lại hai tên cướp, súng là của anh bắn.
Nhưng anh cứ yên tâm đi, những kẻ này là cướp có vũ trang, anh nổ súng bắn bọn họ cũng không có vấn đề gì, thậm chí còn có thể sẽ được khen thưởng!”
Nói xong những lời này, Tô Hỷ Lai còn không quên đem khẩu súng nhét vào trong tay anh chàng tài xế tội nghiệp, vẫn còn đang ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra.
Đợi cho bóng lưng của Tô Hỷ Lai biến mất khỏi cuối con đường, anh ta mới giật mình hô lên.
“Này…”
Nhưng vào lúc này, chiếc xe cảnh sát vừa rồi cũng vừa vặn chạy đến hiện trường.
Từ trong xe bước ra một nữ cảnh sát vô cùng xinh đẹp.
Nhìn thấy nữ cảnh sát này, ánh mắt của anh chàng tài xế không khỏi trợn trừng.
Mà nếu như có Tô Hỷ Lai ở đây, anh ta nhất định sẽ vỗ ngực hô lên một tiếng may mắn.
Bởi vì, nữ cảnh sát lúc này không phải là ai khác, mà chính là đại sát tinh của anh ta, Lưu Thục Hiền.
…
Rời khỏi hiện trường, Tô Hỷ Lai cũng không thể nào xác định được vị trí của chiếc xe Audi màu đen kia chạy đi, nên chỉ có thể đi lòng vòng ở xung quanh, tâm trạng rất bực bội khó chịu.
Đang lúc túng quẫn, không biết có nên gọi điện kêu người đến hỗ trợ hay không, thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại ở trong túi quần của anh ta vang lên.
Nhìn thấy dãy số đang gọi đến, nhất thời Tô Hỷ Lai không khỏi nhíu mày.
“Tôi nghe đây!”
Số điện thoại này là của Lương Tài.
Anh ta không biết vì sao, Lương Tài lại gọi điện thoại đến cho mình vào lúc này.
Nhưng sau khi nghe giọng nói của ông ta vang lên, rốt cuộc Tô Hỷ Lai cũng xác định được nguyên nhân tại sao.
“Cậu chủ, vừa rồi ở trong thành phố nghe có tiếng nổ súng.
Người của tôi báo cáo lại, bọn họ vừa mới trông thấy cậu ở hiện trường.
Cậu không có vấn đề gì chứ?”
Thì ra, đám người này là đang bí mật theo dõi anh ta.
Trong lòng của Tô Hỷ Lai nhất thời trầm xuống.
Nhưng lúc này, anh ta lại không muốn vạch mặt với bọn họ, chỉ thản nhiên cười đáp.
“Không có việc gì, chỉ là một chút va chạm ngoài ý muốn mà thôi! À…”
Đang nói đến nửa chừng, Tô Hỷ Lai làm như sực nhớ ra chuyện gì đó, sau đó vội vàng hỏi thăm.
“Phải rồi, vừa rồi người của các ông có thấy một chiếc xe Audi màu đen, mang biển số xe tám một tám tám, chạy về hướng nào hay không?”
Bên trong điện thoại, âm thanh của Lương Tài hơi có chút ngưng lại.
Nhưng ngay sau đó, ông ta liền trả lời.
“Cậu chờ một chút, tôi sẽ cho người điều tra ngay lập tức!”
Nói xong, Lương Tài liền tắt điện thoại.
Sau đó, Tô Hỷ Lai còn chưa chờ được tới một phút, số điện thoại của ông ta lại lần nữa gọi đến.
“Cậu chủ, chúng tôi vừa mới thông qua hệ thống giám sát vệ tinh toàn cầu, đã tìm thấy hướng đi của chiếc xe mà cậu nói.
Hiện tại, chiếc xe này đã chạy ra ngoài ngoại ô.
Nếu cậu muốn đuổi theo, thì hãy chờ một chút.
Ở gần chỗ cậu đang đứng, có một nhân viên của tôi!”
Lần này Tô Hỷ Lai có đợi hơi lâu hơn một chút.
Nhưng thời gian cũng không quá ba phút.
Từ phía xa, lúc này có một chiếc SUV hiệu Lexus chạy đến.
Ngồi ở trên xe, là một người phụ nữ chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.
Cô ta là một người phụ nữ lai tây, có một mái tóc màu vàng rất bắt mắt.
Chiếc xe dừng lại ở ngay bên cạnh Tô Hỷ Lai chỉ có vài mét, sau đó từ cửa kính trên xe lộ ra ngoài một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, hướng về phía anh ta mỉm cười.
“Anh trai, anh có muốn quá giang hay không?”
Nghe được giọng trêu đùa của cô gái này, Tô Hỷ Lai không khỏi nhéo mắt lại, đánh giá cô ta một phen.
Quả thật, đây là một cô gái có thân hình rất nóng bỏng, theo đúng kiểu phụ nữ của phương Tây.
Nhưng ngược lại, khuôn mặt của cô thì lại hiện lên một chút đường nét Á Đông.
Chỉ có khác biệt duy nhất, chính là đôi mắt màu hổ phách của cô ta.
Thật sự, đây chính là một sự kết hợp vô cùng hoàn hảo.
Nếu như nữ bác sĩ Suri mang theo một kiểu phong cách ngây thơ, lại có mấy phần tri thức.
Thì cô gái ở trước mặt này, lại là một thứ hoang dã, nóng bỏng, vô cùng dễ khiến đám đàn ông say mê.
Thấy Tô Hỷ Lai không ngừng đánh giá các bộ phân trên cơ thể mình, cô gái này không những không sợ hãi, rụt rè.
Thậm chí, cố ta còn cố tình ưỡn ngực lên, hướng về phía Tô Hỷ Lai khiêu khích.
“Thế nào, anh thấy tôi có đẹp không?”
Lần đầu tiên thấy một người phụ nữ vừa xinh đẹp, lại vừa bạo dạng như vậy.
Hơn nữa, thông quan quan sát vừa rồi của anh ta, cô gái này vẫn còn là một thiếu nữ, chưa từng trải qua chuyện nam nữ.
Không biết, đám người ở bên trong tổ chức huấn luyện như thế nào, lại có thể tạo ra một người phụ nữ cực phẩm đến như vậy.
“Khục, mở cửa xe đi, tôi muốn cô đuổi theo chiếc xe Audi màu đen kia!”
Trước sự cám dỗ của người phụ nữ xinh đẹp như vậy, khó có thể để cho một người đàn ông cưỡng chế lại ham muốn trong lòng.
Thế nên, Tô Hỷ Lai chỉ có thể ho khan một tiếng, cố tình chuyển sang đề tài khác.
Thấy Tô Hỷ Lai bị mình chọc cho lúng túng, cô gái tóc vàng lúc này mới hứng thú cười lên một tiếng.
Sau đó, cô ta cũng nhanh chóng đẩy ra cửa xe, nhưng vẫn không quên trêu chọc anh ta.
“Tôi nghe cấp trên nói, muốn tới đây để đón một nhân vật quan trọng.
Không nghĩ đến, nhân vật quan trọng mà bọn họ nói lại nhát gan như vậy.
Chỉ có gan nhìn, mà không có gan thực hiện!”
Bị một người phụ nữ như vậy khiêu khích, Tô Hỷ Lai thật sự rất có xúc động, muốn đem cô ta ngược đãi một phen.
Nhưng mà, lúc này nghĩ đến tình huống nguy hiểm của Trịnh Hồng Ngọc, anh ta chỉ có thể đè nén xúc động đó lại.
Sau đó, anh ta liền nghiêm mặt nói ra.
“Lái xe đi, tôi không có nhiều thời gian để nói nhảm với cô!”
Nhìn thấy Tô Hỷ Lai lúc này trưng ra bộ mặt thối khó coi như vậy, cô gái tóc vàng chỉ có thể nghiêm túc gật đầu.
Sau đó nhanh chóng khóa, đạp mạnh lên chân ga.
Vốn vừa mới đi vào chỗ ngồi, còn chưa có kịp thắt dây an toàn, bị động tác này của cô làm cho anh ta không kịp đề phòng, đầu liền đập mạnh vào trên thành ghế, đau đến choáng váng.
“Cô?!”
Thế nhưng, cô gái tóc vàng lúc này không những không có sợ hãi, mà còn vô cùng đắc ý cười lên vui vẻ.
“Xin lỗi sếp, đây là thói quen!”
Nói xong, cô ta cũng không có ý định giảm lại tốc độ, mà bắt đầu tăng tốc, hướng về vị trí của chiếc xe Audi màu đen kia phóng đi.