Chàng Rể Đào Hoa

Chương 44


Bạn đang đọc Chàng Rể Đào Hoa – Chương 44


Nhìn thấy bóng lưng của anh rời đi, trong lòng của Lý Mỹ Kỳ không khỏi dâng lên một chút mất mát.

Thế nhưng cánh môi của cô lại cong lên, mang theo một chút hờn dỗi, miệng thì thầm nói.
“Xì, ai mà muốn chờ anh kia chứ?”
Ở trong căn phòng số 601 bên cạnh, sau khi làm một chút hoạt động mạnh.

Lý Gia Vĩ lúc này mới thần thanh khí sảng, mặc lại quần áo bước xuống giường.

Lúc rời đi, ông ta còn không quên bóp nặn lên trên người ả tình nhân của mình vài cái, sau đó mới thật sự thỏa mãn cười lên ha hả bỏ đi.
Advertisement
Thế nhưng, ông ta lại không biết rằng, lúc mình vừa mới bước ra khỏi cửa phòng, sắc mặt của người phụ nữ bên cạnh đã lạnh xuống.

Đồng thời, trong ánh mắt của cô ta còn mang theo một sự khinh miệt, không thể nào che giấu được.
Bất quá, những chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến Tô Hỷ Lai.

Sau khi thấy rõ thân ảnh của Lưu Gia Vĩ bước ra khỏi cửa phòng, đi vào bên trong thang máy để xuống dưới lầu.

Lúc này, ả nhân tình của ông ta cũng vừa vặn đi ra.
Hai người bọn họ dường như rất ăn ý, một người đi trước, một người đi sau, giống như không hề quen biết gì nhau.

Nhưng Tô Hỷ Lai đã canh chừng từ trước, nhìn thấy bóng lưng của người phụ nữ này rời đi, anh ta cũng liền lặng lẽ đuổi theo phía sau.
Ở phía dưới khách sạn, Lưu Gia Vĩ sau khi thanh toán xong tiền phòng, cũng không đợi cho người phụ nữ kia đi xuống.

Ông ta đã ngồi lên trên chiếc BMW màu trắng bạc của mình, phóng về hướng khu đô thị mới Mỹ An bỏ đi.

Advertisement
Còn người phụ nữ kia sau khi xuống được một lúc, ánh mắt của cô ta đảo qua xung quanh, giống như tìm kiếm một người nào đó.

Khi phía trước cửa khách sạn đi tới một chiếc Audi màu đen, lúc này cô ta mới vui vẻ mỉm cười, vội vàng đi vào trong xe ngồi xuống.
Lúc này, từ bên ngoài cửa xe, Tô Hỷ Lai có thể quan sát thấy được, người ngồi trong xe là một gã đàn ông cao to, tuổi tầm ba mươi hai, ba mươi ba gì đó.

Trên người của hắn ta mặc một bộ đồ tây đen, đeo kinh mắt, đội mũ rộng vành, dường như đang muốn che dấu thân phận của mình.
Đáng tiếc, đối diện với hắn ta là Tô Hỷ Lai, một người sở hữu Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo, có thể thông qua hệ thống nhận diện siêu việt, dựa vào tin tức từ vệ tinh toàn cầu, anh ta rất nhanh liền lấy được dữ liệu của người này.
Nhưng người phụ nữ kia sau khi lên xe, không biết đã nói gì đó với người đàn ông trên xe, sắc mặt của hai người lúc này tỏ ra vô cùng căng thẳng.

Thế nhưng, chỉ sau một lúc, Tô Hỷ Lai đã thấy cả hai người bọn họ quấn quýt lấy nhau, ôm hôn một cách vô cùng nồng nhiệt.

Hơn nữa, bàn tay của gã đàn ông kia còn tiến vào trong quần áo của người phụ nữ bên cạnh lục lọi liên tục.
Nhưng không biết có phải vì sợ người ở bên người phát hiện hay không, lúc này người phụ nữ kia vậy mà vùng vẫy đứng dậy, sau đó còn vội vàng bước nhanh xuống xe.
Dường như người đàn ông ở trên xe có chút không hài lòng, anh ta tức giận hừ lên một tiếng, cuối cùng mới hậm hực lái xe bỏ đi.
Đợi đến lúc chiếc xe Audi màu đen kia đi khuất, người phụ nữ lúc này mới khôi phục lại thần sắc bình thường.

Trên khuôn mặt của cô, hoàn toàn không có một chút dáng vẻ nào, giống như là vừa gặp được tình nhân của mình.

Rất rõ ràng, gã đàn ông trên chiếc xe Audi kia, chẳng qua cũng chỉ là một quần cờ ở trong tay ả ta mà thôi.
Cho dù biết rõ như vậy, nhưng trong lòng của Tô Hỷ Lai vẫn thật sự có một chút bối phục, diễn kỹ của người phụ nữ này quá mức xuất chúng.

Nếu như không phải là người đứng ở bên ngoài quan sát, e rằng anh ta cũng không nhận ra sự giả dối của cô ta.
Bất quá, người phụ nữ này dường như vẫn chưa có ý định rời đi.


Sau một lúc điều chỉnh lại trang phục trên người, cô ta mới quay trở vào lại bên trong khách sạn, đi tới quầy lễ tân để nói chuyện gì đó.
Vì tránh để cho người phụ nữ này phát hiện ra, nên vị trí ẩn nấp của Tô Hỷ Lai hơi xa so với quày lễ tân.

Nhưng nhờ có sự hỗ trợ của Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo, lúc này âm thanh nói chuyện của hai người bọn họ, anh ta vẫn nghe rất rõ.
“Xin lỗi, vừa rồi tôi có bỏ quên một món đồ ở trong phòng 601, cô có thể để cho tôi lên đó lấy lại đồ được không?”
Nhìn cách ăn mặc cùng với phương thức nói chuyện lịch sự của người phụ nữ này, cho dù nữ nhân viên khách sạn hơi có bất ngờ với yêu cầu của cô, nhưng sau đó nữ nhân viên khách sạn vẫn gật đầu đáp ứng.
“Vâng, chị có thể lên lại trên phòng của mình kiểm tra đồ, lúc này nhân viên dọn phòng vẫn chưa làm việc, nên đồ của chị vẫn còn lưu lại trong đó!”
Nghe nữ nhiên viên khách sạn nói như vậy, người phụ nữ kia không khỏi vui vẻ mỉm cười.

Nụ cười này của cô thật sự rất quyến rũ, mê người, ngay cả nữ nhân viên khách sạn cũng bị làm cho sững sờ.
“Cảm ơn!”
Nhìn theo bóng lưng của người phụ nữ này đi vào bên trong thang máy, Tô Hỷ Lai không khỏi âm thầm dời khỏi vị trí ẩn nấp, sau đó đi lên cầu thang bộ, dự định chạy bộ lên tầng thứ sáu.

Mặc dù thể lực của anh ta đã được cải thiện rất đáng kể từ sau khi có được Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo hỗ trợ.

Nhưng việc phải chạy liên tục lên trên mấy trăm bậc thang, Tô Hỷ Lai vẫn cảm thấy chóng mặt.

Đợi cho đến khi anh ta lên được tới nơi, thì người phụ nữ kia đã quay trở lại trong phòng.
Cũng không biết cô ta lục lọi thứ gì đó, nhưng Tô Hỷ Lai nhìn thấy bộ dáng của cô ta rất lén lút.

Ánh mắt của người phụ nữ này để ý đến một vị trí ở trên chiếc gương ngay phần đối diện của giường ngủ.
Chỉ thấy cô ta hơi nhón tay lên một chút, đã lấy được một món đồ giấu ngay mặt kính.


Quả thật, nếu như không có hành động này của cô ta, người khác rất khó có thể phát hiện được trên tấm gương này còn giấu đồ.
Lấy được đồ vật mà mình mong muốn, Tô Hỷ Lai rõ ràng thấy được sắc mặt của ta rất vui vẻ.
Thế nhưng, lúc này anh ta nào có thời gian để chiêm ngưỡng cái vẻ đẹp mị hoặc đó của cô ta.

Bằng vào ánh mắt sắc bén của mình, Tô Hỷ Lai rất nhanh liền phát hiện ra được, trên tay của người phụ nữ này đang cầm lấy một cái máy ghi hình mini.
Kích thước của cái máy này thật sự rất nhỏ, được làm vô cùng tinh vi.

Nếu như nói đây là đồ vật bình thường, Tô Hỷ Lai nhất định không tin.

Rõ ràng, thứ này được làm bằng một loại công nghệ cực kỳ hiện đại.

Một người bình thường không thể nào giấu nó ở trong phòng khách sạn như thế này được.

Đang trong lúc Tô Hỷ Lai suy nghĩ về lai lịch của chiếc máy ghi hình này, âm thanh của người phụ nữ kia đột nhiên vang lên.
“Ai?”
Hơi có một chút giật mình, ánh mắt của Tô Hỷ Lai nhanh chóng nhìn quang trong phòng.

Rõ ràng, nơi này ngoài anh và cô ta, thật sự chẳng còn một người thứ ba.
Thế nhưng, nơi ẩn nấp của anh ta kỹ càng như vậy, cô ta làm sao có thể phát hiện ra được?
Bất quá, sau đó Tô Hỷ Lai cũng phát hiện ra được, người phụ nữ này rõ ràng là chỉ hô lên để đề phòng mà thôi.
Sau khi không thấy có ai theo dõi mình, cô ta lúc này mới thản nhiên đi ra khỏi phòng.
Thật sự, người phụ nữ này quá mức cẩn thận.

Vừa rồi suýt chút nữa là Tô Hỷ Lai bị tiếng hô của cô ta làm cho lộ ra sơ hở.

Nhưng vừa vặn, lúc này cô ta đã đi ra ngoài, còn hướng về phía bên này đi tới.


Tô Hỷ Lai có thể lợi dụng tình huống bất ngờ, đem đồ vật ở trên tay của cô ta đoạt lấy.
Quả nhiên, người phụ nữ này sau một hồi cảnh giác, lúc này đã nới lỏng phòng bị.

Vừa thấy cô ta tiến lại gần, thân hình của Tô Hỷ Lai cũng nhanh chóng phóng ra, đem thiết bị ghi hình ở trên tay của cô ta đoạt lấy.
Thế nhưng, nụ cười vui vẻ ở trên mặt của Tô Hỷ Lai còn chưa kịp hiện lên, sắc mặt của anh ta liền trầm xuống.
Bởi vì, sau khi thấy rõ người xuất hiện là Tô Hỷ Lai, hơn nữa đồ vật cũng bị anh ta đoạt đi.

Vậy mà cô ta không có một chút nào tỏ ra lúng túng.

Thậm chí, Tô Hỷ Lai còn nhìn thấy khóe môi của cô ta nhếch lên, lộ ra một nụ cười tràn đầy giễu cợt.
“Hóa ra là anh, tôi đã chờ anh lâu lắm rồi!”
Nói xong, người phụ nữ này liền vung chân đá tới, hoàn toàn không cho Tô Hỷ Lai kịp có cơ hội phản ứng.

Hơn nữa, từ vận tốc cùng với góc độ ra đòn của cô ta.

Rõ ràng đây là một người đã trải qua huấn luyện.
Nếu không, một người bình thường không thể nào ra đòn vừa nhanh lại vừa dứt khoát như vậy.

Hơn nữa, cô ta còn ra chiêu rất độc ác, nhắm ngay vị trí yếu hại ở trên người của Tô Hỷ Lai đá tới.
Nếu Tô Hỷ Lai chỉ là một người đàn ông bình thường, e rằng anh ta lúc này không bị đá chết, thì cũng phải chịu tàn tật suốt đời.
May mắn là Tô Hỷ Lai vốn dĩ không phải người thờng, hơn nữa tốc độ phản ứng của anh ta cũng cực nhanh, cho nên mới kịp thời tránh được một đòn hiểm độc vừa rồi của cô ta.
“Ưm!”
Người phụ nữ này thật sự cũng không nghĩ đến, Tô Hỷ Lai vậy mà tránh được công kích của mình.

Thế nên, lúc này ánh mắt của cô ta không khỏi nhìn về phía của Tô Hỷ Lai, bên trong con ngươi mang theo một tia sát khí.
“Anh rốt cuộc là ai?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.