Bạn đang đọc Chàng Rể Đào Hoa – Chương 4: Rời Đi
“Ha ha ha, Tô Hỷ Lai, anh nghĩ rằng vợ anh sẽ muốn kết hôn với một kẻ vô dụng như anh thật
sao? Năm đó, nếu như không phải do tôi rời đi, thì làm gì tới lượt một thằng
nhà quê như anh cưới cô ấy? Anh yên tâm, dù anh vô dụng nhưng tôi sẽ vẫn cho
anh một khoản đủ để anh có thể tự lo!”
Lời này của Quách Ngọc Hưng không chỉ ngang ngược, càn rỡ, mà còn vô cùng ngông cuồng, hoàn toàn không xem Tô Hỷ Lai ra gì.
Thế nhưng, mẹ vợ của anh lại vô cùng tán thưởng, vui vẻ nói chen vào.
“Cháu thật hiểu chuyện, từ lâu cô muốn con bé ly hôn nhưng nó kiên quyết không chịu.
Có cháu mọi thứ dễ dàng hơn nhiều.”
Thấy mẹ vợ thiên vị người ngoài, trái tim của Tô Hỷ Lai không khỏi thắt lại, ánh mắt của
anh ta nhìn về phía Triệu Nhiễm Từ.
Nhưng mà, thứ anh ta nhận được, lại là ánh mắt tràn đầy áy náy cùng khó xử của vợ, càng khiến
cho trái tim anh trở nên nguội lạnh.
“Nhiễm Từ, em thật sự muốn ly hôn với anh như vậy sao?”
Không biết trầm mặc bao lâu, trong miệng của Tô Hỷ Lai rốt cuộc buông ra một lời như vậy.
Thế nhưng, lời nói tiếp theo của Triệu Nhiễm Từ, càng làm cho trái tim anh trở nên tan nát.
“Em, xin lỗi!”
Đây có lẽ là câu nói tàn nhẫn nhất mà Tô Hỷ Lai nghe được trong ngày hôm nay.
Anh đã từng hy
vọng, hy vọng cô có thể từ bỏ đi toàn bộ quá khứ của mình, từ bỏ cái kẻ đã phụ bạc cô, để trở thành một người vợ chính thức, chỉ có duy nhất một mình anh ở trong tim.
Nhưng mà, thứ anh nhận được lúc này lại là một lời xin lỗi đầy áy náy của cô.
Như thể cả thế
giới xung quanh đều trở nên biến đổi hoàn toàn, đầu óc của Tô Hỷ Lai trở nên quay cuồng.
Anh choáng váng ngã xuống đất, trong tiếng cười tràn đầy mỉa mai cùng châm biếm của Quách Ngọc Hưng và mẹ vợ.
Lúc tỉnh dậy, Tô Hỷ Lai chỉ nhìn thấy bản thân đang nằm trong phòng bệnh, trước mặt là nữ y
tá đang chăm chú ghi chép gì đó.
“Cô y tá, cho tôi hỏi, bây giờ là mấy giờ rồi?”
Tô Hỷ Lai dùng cái giọng nói yếu ớt, khàn khàn của mình, hướng về phía cô y tá hỏi thăm.
Lúc này, cô y tá như bị giật mình, vội vàng quay lại nhìn anh, trên khuôn mặt của cô còn hiện
lên một tầng ửng đỏ, xấu hổ.
“À, anh tỉnh dậy rồi đấy à? Vừa rồi tôi đã khuyên bảo anh rồi, anh lại không nghe.
Hiện tại anh
thấy trong người thế nào rồi, đã ổn hơn nhiều chưa?”
Dường như cố nói để tránh đi sự xấu hổ trong lòng, cô y tá lúc này vội vàng đem tờ giấy
trong tay giấu ở phía sau lưng, còn miệng thì không ngừng hỏi thăm tình hình sức
khỏe của Tô Hỷ Lai.
Tô Hỷ Lai lúc này không có để ý đến sự bối rối của nữ y tá, mà anh ta hơi có chút thất thần,
nhìn lên bốn phía vách tường xung quanh, sau đó hỏi một câu không đầu không
đuôi.
“Tôi nằm ở đây lâu rồi à? Là ai đưa tôi tới đây?”
Cũng không biết Tô Hỷ Lai có phải bị thiếu máu đến choáng váng, hay là trong lòng của anh ta có gì đó phiền não.
Lúc này nhìn vào bên trong ánh mắt của anh, hoàn toàn không có
một chút ánh sáng nào.
Trong đó, chỉ là một màn hơi nước mờ mịt, tăm tối, bế tắc
không một lối ra.
“Anh đã nằm đây hơn một tiếng rồi.
Vừa nãy là do một người đàn ông tên Quách Ngọc Hưng đưa anh đến đây.
Anh ta nói là anh bị ngất xỉu, cần phải nằm tĩnh dưỡng một thời
gian, còn đặc biệt đóng thêm tiền viện phí để anh nằm viện thêm mấy ngày!”
Nghe cô ý tá thuật lại chuyện này, trên mặt của Tô Hỷ Lai vậy mà hiện lên một nụ cười đầy mỉa
mai, hoàn toàn không rõ là anh ta đang cười nhạo chính mình, hay đang cười nhạo cái kẻ vừa có ý định cướp đoạt vợ anh, vừa lại tỏ ra cao thượng, còn đem anh đến
chỗ này.
Chỉ có điều, Tô Hỷ Lai cũng không có ý định lưu lại ở trong bệnh viện qua đêm.
Tâm trạng của
anh hiện tại rất tệ, anh muốn đi ra ngoài khây khỏa một phen.
Chính vì vậy, anh ta lúc này mới nhanh chóng đứng dậy, đem chiếc áo khoác được đặt ở trên đầu giường, khoác lên người rồi nhanh chóng đi ra.
“Này này, anh muốn đi đâu thế? Tôi đã nói với anh rồi mà, anh cần phải nằm ở đây nghỉ ngơi,
tĩnh dưỡng.
Nếu không, lỡ như anh lại ngất xỉu ra đấy, ai sẽ chịu trách nhiệm bây giờ?”
“Ha ha, trách nhiệm?”
Vừa nghe cô y tá nói xong, Tô Hỷ Lai đột nhiên cất tiếng lên cười vang một hồi.
Ngay sau đó,
anh ta mới lắc đầu nói ra.
“Cô y tá, cô cứ yên tâm đi! Tôi còn rất nhiều chuyện phải làm, còn chưa muốn chết dễ dàng như vậy đâu!”
Nói xong, cũng không đợi cho cô y tá kêu lại, bước chân của anh đã nhanh chóng đi ra khỏi hành lang, rời khỏi bệnh viện.
Nhưng anh chỉ vừa đi được một lúc, ánh mắt của anh lúc này đột nhiên bắt gặp thân ảnh quen thuộc của Quách Ngọc Hưng cùng với Triệu Nhiễm Từ đang cùng nói chuyện với nhau
ở bên ngoài hành lang phòng bệnh.
Mặc dù không biết rõ hai người bọn họ nói gì, nhưng trong lòng của Tô Hỷ Lai lúc này đau đến không thể nào đau hơn.
Anh ta cảm giác, tình cảm vợ chồng mấy năm nay, so với
gã đàn ông phụ bạc, từng ruồng bỏ cô, còn không đáng giá một xu.
Rốt cuộc, trong lòng của Tô Hỷ Lai cũng nghĩ thông suốt, anh ta quyết định rời đi, không
thèm quan tâm gì đến người vợ phụ bạc này nữa.
Chỉ là, anh ta đi, nhưng có người lại không muốn như vậy.
Ngay lúc bước chân của Tô Hỷ Lai chuẩn bị đặt lên một chiếc xe taxi, thì phía sau lưng của anh vang lên một tiếng cười
nhạo.
“Ồ, anh Hỷ Lai, anh làm sao không nằm lại trong bệnh viện, để cho y tá chăm sóc, còn đi ra
ngoài vào giờ này? Tôi vừa rồi còn mới nói chuyện xong với vợ anh.
Không nghĩ đến,
nhiều năm như vậy không gặp, cô ấy vẫn còn nhớ rõ những chuyện trước đây của
chúng tôi.
Anh không biết đó thôi, năm đó chúng tôi đã từng làm những điều rất
tuyệt vời.
À, mà anh chắc cũng không có gì ngạc nhiên đâu nhỉ? Dù sao, lần đầu
tiên của vợ anh, cũng là cùng với tôi đấy!”
Nghe được những lời châm chọc, đầy chế nhạo lúc này của Quách Ngọc Hưng, rốt cuộc bước chân của Tô Hỷ Lai cũng dừng lại.
Ánh mắt của anh ta nhìn chằm chằm về phía hắn ta.
“Mày vừa nói cái gì? Mày thử nói lại xem?!”
Nhìn thấy vẻ mặt hung tợn lúc này của Tô Hỷ Lai, Quách Ngọc Hưng không những không sợ, mà còn phá lên cười to một tiếng.
“Ha ha ha, mày đang tức giận sao? Đến đây đi, thử lao lên đánh tao một cái xem nào? Tao nói
cho mày biết, vợ mày, trước đây đã từng làm tình với tao.
Không chỉ một lần, mà còn rất nhiều lần.
Hơn nữa, cô ấy còn rất chủ động, còn phục vụ tao rất nhiệt tình, còn đầy đủ tư thế.
Tao nghĩ, chắc mày cũng không được cô ấy phục vụ như vậy đâu, đúng không? Bởi vì, cô ấy đâu có yêu mày?”
“Mày…”
Lúc này, Tô Hỷ Lai đã không thể nhịn được nữa, anh ta lao tới, vung tay đấm thẳng vào mặt của
Quách Ngọc Hưng.
Đừng nhìn bình thường anh ta có bao nhiêu chịu đựng, chấp nhận sự sỉ nhục của mẹ vợ, một câu cũng không dám thả ra ngoài.
Nhưng một khi nổi giận, anh ta chính là một gã điên.
Hơn nữa, lúc này còn có Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo hỗ trợ, động tác của Tô Hỷ Lai vô cùng dứt
khoát, nhanh nhẹn, hoàn toàn không cho Quách Ngọc Hưng có một chút cơ hội phản kháng nào.
Đùng!
Một cú đấm như trời giáng, đấm thẳng vào giữa sống mũi của Quách Ngọc Hưng, khiến cho hắn ta đau đớn đến mức ôm mặt, kêu rống một trận.
“A, thằng khốn, mày dám đánh tao?”
Nhưng mà, lời này của Quách Ngọc Hưng vừa kêu lên, động tác ở trên tay của Tô Hỷ Lai đã không có ý định dừng lại.
“Tao đánh, tao đánh chết cái quân khốn nạn nhà mày! Mày nghĩ mày là ai, là người yêu cũ của vợ tao, thì có cái quyền đem cô ấy ra sỉ nhục à? Tao đánh chết mày, thằng khốn!”
Càng đánh, cơn tức giận ở trong lòng của Tô Hỷ Lai càng thêm điên cuồng.
Mà Quách Ngọc Hưng cũng không hề nghĩ tới, thân hình của Tô Hỷ Lai so với hắn thậm chỉ còn thấp hơn nửa cái đầu.
Nhưng lúc này, Tô Hỷ Lai lại ra tay ác độc như vậy, đánh đến mức hắn ta không có cách nào hoàn thủ, chỉ có thể ôm đầu kêu rên liên tục.
“A, thằng khốn, mày lại dám đánh người đã cứu vợ mày và cha vợ mày đấy à?”
Nhưng cũng đúng vào lúc này, thân hình của bà Mẫn vội vàng lao nhanh ra ngoài, gọi thêm
nhân viên bảo vệ, tranh thủ thời gian đem Tô Hỷ Lai kéo ra khỏi người của Quách Ngọc Hưng.
Nhìn thấy mẹ vợ xuất hiện, động tác của Tô Hỷ Lai lúc này mới ngừng lại.
Trong miệng của anh ta không khỏi mấp máy, nhẹ kêu một tiếng.
“Mẹ…”
Bốp!
Nhưng lời vừa mới thốt ra, một cái tát như trời giáng của bà Mẫn đã vung tới, đánh thẳng vào trên mặt của anh ta, in rõ năm đầu ngón tay đỏ rực trên đó.
“Thằng khốn, mày mau cút cho khuất mắt tao đi! Cái thứ như mày, ai cho phép đụng vào con rể tương lai của nhà họ Triệu? Chỉ có con gái tao mắt mù, mới lấy phải cái thằng khốn nạn như mày.
Từ nay về sau, mày đừng để cho tao phải nhìn thấy bản mặt mày nữa.
Nếu không, tao sẽ báo công an, đem mày bắt giam, bỏ vào tù cho mọt gông!”
Nghe bà Mẫn điên cuồng rống to một trận, Tô Hỷ Lai lúc này không khỏi ngửa cổ lên trời cười
lớn.
Ngay sau đó, bước chân của anh ta chập chững, xoay người rời đi.
Trong tiếng cười, còn mang theo một trận thê lương.