Bạn đang đọc Chàng Rể Đào Hoa – Chương 39
Vốn dĩ, mấy tên lưu manh nhìn thấy Tô Hỷ Lai không có phản ứng gì, còn cô gái bên cạnh của anh ta khuyên nhủ như vậy, có lẽ mọi chuyện đã được giải quyết xong rồi.
Nên trong lòng tên nào cũng yên tâm hơn không ít.
Nhưng bọn họ lại không nghĩ đến, Tô Hỷ Lai lúc này chỉ nhàn nhạt nói ra.
“Ai là đại ca của các người?”
Lời này của anh ta, nhất thời để cho đám lưu manh sắc mặt sững sờ.
Bất quá, bọn chúng thật sự đã chứng kiến bản lĩnh đánh nhau kinh người của Tô Hỷ Lai, nên chỉ có thể cười xòa, nói ra.
Advertisement
“Đại ca, là bọn em không có mắt, là lỗi của chúng em, anh có thể tha cho chúng em một lần này được không?”
“Cút!”
Tô Hỷ Lai đột nhiên quát khẽ một tiếng, để cho tên lưu manh tóc vàng có vẻ mặt cứng đơ.
Đám đàn em phía sau thiếu chút nữa là nổi điên, muốn xông lên ăn thua đủ với Tô Hỷ Lai.
Nhưng mà, tên tóc vàng phản ứng cũng rất nhanh.
Hắn cố gắng mở miệng ra cười thật tươi, còn liên tục gật đầu nói phải.
“Vâng vâng, để bọn em cút, để bọn em cút!”
Advertisement
Nói xong, hắn ta rất nhanh liền xoay người rời đi.
Nhưng trước lúc trèo lên trên xe mô tô, hắn vãn không quên đá cho tên Trần Đức Minh đang nằm ở dưới đất mấy cú.
Sau đó, hắn không dám nói thêm lời nào, trực tiếp leo lên xe mô tô chạy đi mất dạng.
Đám đàn em thấy như thế, tất nhiên cũng không dám lưu lại, cả đám liền nối đuôi nhau bỏ chạy.
Chỉ còn lại tên Trần Đức Minh đang nằm rên rỉ ở bên đường, bộ dáng vô cùng thê thảm.
“Được rồi, đừng có giả vờ nữa, mau đứng lên đi.
Nếu không, tôi sẽ cho cậu thêm một trận!”
Đột nhiên nghe Tô Hỷ Lai nói lời như vậy, thân hình của Trần Đức Minh giống như một mũi tên bắn, nhanh chóng đứng bật dậy, vẻ mặt không khỏi đề phòng, nhìn về phía Tô Hỷ Lai.
“Anh… anh đừng có qua đây!”
Lúc này, Tô Hỷ Lai đã đi tới trước mặt của Trần Đức Minh, đưa tay vỗ lên trên mặt của hắn mấy cái, giọng nói trở nên sắc bén, lạnh lùng, không cho phép kẻ đứng trước mặt có quyền chống lại.
“Đây chỉ là một chút giáo huấn nho nhỏ cho cậu mà thôi.
Sau này, nếu tôi còn thấy cậu làm phiền em gái tôi thêm một lần nào nữa, thì kết cục của cậu sẽ giống như thế này!”
Nói xong, trên tay của Tô Hỷ Lai không biết từ lúc nào cầm lấy một viên đá cuội, vừa vặn to bằng nắm tay.
Sau đó, hai mắt của Trần Đức Minh không khỏi trừng lớn.
Bởi vì, viên đá cuội nhìn như rất cứng rắn này, hiện tại đã bị bàn tay của Tô Hỷ Lai bóp vụn, biến thành bột mịn, từ trong kẽ tay rơi vãi xuống đất.
Nếu như không phải vừa rồi trông rõ đây là viên đá được Tô Hỷ Lai nhặt ở dưới đất, với cái bộ dáng hời hợt, không tốn một chút sức lực nào của anh ta, Trần Đức Minh thật sự còn tưởng là mình bị lừa cho hoa mắt.
Cũng không thèm để ý đến vẻ mắt kinh hãi, hoảng sợ giống như gặp quỷ của Trần Đức Minh, Tô Hỷ Lai rất thản nhiên xoay người lại, nắm lấy bàn tay của Lý Mỹ Kỳ, nói ra.
“Đi thôi, để anh mời em một bữa!”
Cho đến lúc này, Lý Mỹ Kỳ vẫn một bộ ngơ ngơ ngác ngác, hoàn toàn không biết chuyện gì vừa mới xảy ra.
Vừa rồi, trông thấy đám lưu manh chạy xe phóng tới, trong lòng của cô thật sự rất hốt hoảng.
Nhưng chỉ một lúc, đám người này đã bị anh họ của cô hù sợ.
Hơn nữa, nhìn bộ dáng của bọn họ đối với Tô Hỷ Lai còn cực kỳ cung kính, giống như gặp phải thần minh vậy.
Đợi đến lúc bàn tay của cô bị anh ta nắm chặt, lúc này cô mới kịp phản ứng lại, trên khuôn mặt không khỏi xuất hiện một vệt ửng hồng, dáng vẻ hơi có mấy phần xấu hổ.
“Anh… anh Hỷ Lai…”
Dường như biết rõ cô em họ này của mình muốn hỏi đến điều gì, lúc này Tô Hỷ Lai chỉ khẽ mỉm cười, rồi lắc đầu nói.
“Đừng hỏi, cứ đi theo anh đi!”
Nghe vậy, Lý Mỹ Kỳ cũng không biết suy nghĩ gì, chỉ một mực để cho Tô Hỷ Lai nắm tay kéo đi.
Đi đến trước cửa một quán chả cá khá nổi tiếng ở trong thành phố, bước chân của Tô Hỷ Lai lúc này mới chịu dừng lại.
Đang lúc anh ta định dẫn cô vào trong quán ngồi xuống, thì ánh mắt của anh ta đột nhiên bắt gặp hai cái bóng người từ trong một chiếc xe ô tô dừng ở trước cửa khách sạn gần đó đi xuống.
Nhất thời, động tác của anh ta không khỏi ngừng lại.
Lúc này, trên xe đi xuống là một người đàn ông trung niên tầm bốn, năm chục tuổi, ăn mặc tương đối kín đáo.
Đi cùng với ông ta là một người phụ nữ trẻ hơn rất nhiều, trông chỉ hai mươi bảy, hai mươi tám gì đó.
Bộ dáng của hai người bọn họ tương đối thân mật.
Hơn nữa, người phụ nữ này còn che kín mặt.
Nếu chỉ là người đi đường bình thường, thật sự không thể nào phát hiện ra được thân phận của bọn họ.
Nhưng trên người của Tô Hỷ Lai có hệ thống Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo hỗ trợ.
Nên anh ta chỉ hơi quét mắt nhìn một chút, toàn bộ thông tin của hai người này đều hiện ra trước mắt.
Nhất thời, hai mắt của Tô Hỷ Lai không khỏi nheo lại.
Lý Mỹ Kỳ đang đứng bên cạnh, thấy Tô Hỷ Lai cứ đứng sững người, nhìn về phía một nam một nữ đi vào bên trong khách sạn, cô còn tưởng là anh nhận ra người quen, nên mới thấp giọng hỏi thăm.
“Anh quen biết bọn họ sao?”
Thế nhưng, Tô Hỷ Lai không có đáp lại, mà anh chỉ nắm lấy tay của cô khẽ cười.
Nụ cười này của anh hơi có mấy phần cổ quái, khiến cho trái tim của Lý Mỹ Kỳ không khỏi bang bang nhảy lên.
Mặc dù nói, hai người có mối quan hệ họ hàng.
Nhưng dù sao, hiện tại cả hai đều đã trưởng thành.
Ở trong mắt của người bên ngoài, biểu hiện của hai người lúc này thật sự rất giống một đôi tình nhau đang hẹn hò.
“Đi, chúng ta chuyển vào trong khách sạn kia dùng cơm đi!”
Nói xong, cũng không đợi cho Lý Mỹ Kỳ đáp lại, anh ta đã đưa tay, kéo cô chạy thẳng về phía khách sạn.
Thấy bộ dáng của Tô Hỷ Lai gấp gáp như vậy, trong đầu của Lý Mỹ Kỳ không khỏi nảy sinh vài thứ suy nghĩ cấm kỵ, trái tim của cô lúc này đã đập loạn, không cách nào giữ được bình tĩnh như trước nữa.
Nhiều năm về trước, khi chỉ là một cô bé con năm sáu tuổi, cô đã được cha mẹ đưa đến biệt viện của nhà họ Tô ở thủ đô để chơi đùa.
Lúc đó, nhìn thấy nụ cười rực rỡ của anh, trong lòng cô không nhịn được, nảy sinh ra một loại cảm giác vô cùng đặc biệt.
Khi đó, anh chẳng khác nào một chàng hoàng tử bước ra từ trong câu chuyện cổ tích, còn cô chính là một nàng công chúa lọ lem, được hoàng tử của mình bảo vệ, yêu chiều.
Chỉ cần nghĩ đến đó thôi, trái tim của cô đã nhịn không được nhảy loạn lên như nai tơ.
Có thể nói, trên thế gian này thứ tình yêu ngây dại của tuổi trẻ, chính là thứ dễ khiến cho người ta rơi vào trong mê loạn, không cách nào thoát được ra ngoài.
Mà lúc này, Lý Mỹ Kỳ cũng giống như vậy.
“Cái này… thật sự không thích hợp đâu…”
Trong lòng mặc dù biết rõ đây là một điều cấm kỵ, nhưng lúc này Lý Mỹ Kỳ lại không thể nào nói ra khỏi miệng, chỉ ậm ờ đi theo phía sau của Tô Hỷ Lai, ánh mắt không ngừng chăm chú nhìn về phía bóng lưng của anh ta.
“Xin chào, không biết anh chị đã đặt phòng trước chưa ạ?”
Trong lúc đầu óc đang rơi vào mê loạn, âm thanh của nhân viên khách sạn đột ngột vang lên, để cho Lý Mỹ Kỳ không khỏi giật mình tỉnh lại.
Nhưng lúc này, Tô Hỷ Lai dường như không có phát hiện ra sự thay đổi bất thường ở trên người của cô.
Anh ta nhìn về hướng hai cái bóng người vừa mới đi vào bên trong thang máy, khóe môi khẽ nhếch lên cười một cách khó hiểu.
“Cho tôi đặt một phòng đơn, là phòng ở bên cạnh hai vị khách vừa rồi.
Bọn họ là người quen cũ của tôi, nhưng lâu rồi không gặp mặt, nên tôi muốn để cho bọn họ một chút bất ngờ!”
Nghe được cái lý do sức sẹo của Tô Hỷ Lai, ánh mắt của nữ nhân viên khách sạn không khỏi kỳ quái nhìn về phía anh ta.
Mặc dù không biết rõ hai người bọn họ có quan hệ như thế nào với hai người khách phía trước.
Nhưng rõ ràng, từ hành vi, cử chỉ của bọn họ hoàn toàn không có một chút liên quan gì tới nhau.
Thậm chí, cô còn nghi ngờ, có phải hai người này muốn đến đây để gây rối hay không?
Tất nhiên, Tô Hỷ Lai đã có chuẩn bị từ trước, sau khi nhìn thấy phản ứng ở trên mặt của nữ nhân viên khách sạn.
Anh ta rất thản nhiên, cầm lấy chứng minh thư của mình rút ra, sau đó đặt tiền cọc lên trên quầy lễ tần, tay chỉ về phía thang lầu nói ra.
“Cô yên tâm đi, tôi thật sự có quan hệ rất tới với hai người bọn họ.
Nếu cô không tin, tôi có thể nói ra tên và địa chỉ của bọn họ.”
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh lúc này của Tô Hỷ Lai.
Hơn nữa, thấy rõ trên chứng minh thư của anh ta không có vấn đề gì.
Sau khi suy nghĩ một lúc, nữ nhân viên khách sạn mới gật đầu đáp lại.
“Vâng, đây là số phòng của anh!”
Nói xong, cô gái này liền giao chiếc chìa khóa phòng 603 cho Tô Hỷ Lai.
Vừa rồi, trong lúc đuổi theo, Tô Hỷ Lai đã nhìn thấy số phòng của hai người kia là 601.
Theo như sơ đồ bố trí phòng của khách sạn, thì chiếc chìa khóa này đúng là ở ngay bên cạnh phòng 601.
Thế nên, lúc cầm lấy chìa khóa, khóe môi của Tô Hỷ Lai không quên nhếch lên, cười rất vui vẻ với nhân viên khách sạn.
“Cảm ơn!”
Ngay sau đó, anh ta lại lần nữa nắm lấy tay của Lý Mỹ Kỳ, lôi kéo đi vào bên trong thang máy khách sạn.