Bạn đang đọc Chàng Rể Đào Hoa – Chương 36
“Xin lỗi, đồ ăn của quý khách đã đến rồi, tôi có thể vào phục vụ được không ạ?”
Trong lúc hai người đang trầm mặc ngồi đối diện ở trong phòng, thì phía bên ngoài đột nhiên vang lên âm thanh của nhân viên phục vụ.
Tô Hỷ Lai khẽ liếc mắt nhìn về phía bác sĩ Suri một chút, sau đó hướng về phía cửa phòng đáp lại.
“Vào đi!”
Sau một lúc, nữ nhân viên phục vụ của nhà hàng đẩy cửa bước vào, đem thức ăn đặt gọn gàng ở trên bàn.
Nhìn thấy hai người không có yêu cầu gì thêm, cô liền nhanh chóng rời đi.
Đợi cho nhân viên nhà hàng đi khỏi, lúc này Tô Hỷ Lai mới tiếp tục lên tiếng nói chuyện.
Advertisement
“Được rồi, thức ăn dù sao đã đưa lên, hiện tại cũng hơn một giờ trưa, chúng ta nên ăn một chút gì đi!”
Vừa nói, Tô Hỷ Lai vừa động đũa.
Sắc mặt của bác sĩ Suri hơi có một chút biến hóa, giống như cô đang muốn nói điều gì đó, lại không thể nói ra miệng.
Thấy thế, Tô Hỷ Lai cũng chỉ mỉm cười.
Anh ta vô cùng thản nhiên, kẹp lấy phần thức ăn ở trước mặt cho vào miệng.
Hơn nữa, anh còn cố ý đem ly rượu của bác sĩ Suri rót đầy.
Sau đó, anh ta mới đưa ly rượu của mình lên, mỉm cười.
“Lần đầu ăn cơm với cô, hôm nay tôi muốn mời cô một ly, chuyện này chắc không có vấn đề gì chứ?”
Nhìn thấy ly rượu ở trên tay của Tô Hỷ Lai, lại nhìn lấy nụ cười trên miệng của anh ta.
Cuối cùng, bác sĩ Suri cũng hé miệng lên cười một cái.
Sau đó, cô cũng đem ly rượu của mình nâng lên.
Advertisement
“Cạn ly!”
“Cạn!”
Hai người dường như tâm linh liên thông, cả hai cùng nhạu cụng nhẹ một cái, sau đó cất tiếng cười vang, vô cùng sảng khoái.
Ăn qua một lượt, uống qua một lần.
Sau khi vui vẻ nói chuyện với nhau một hồi, rốt cuộc bác sĩ Suri cũng nhịn không được, mở miệng ra nói chuyện.
“Anh cho rằng, những người ở trong tổ chức có thể tin cậy được sao?”
Nghe cô hỏi, Tô Hỷ Lai cũng không có trực tiếp trả lời, mà chỉ cười cười một lúc.
Sau đó, anh ta mới ngừng lại động tác uống rượu của mình, nhẹ nhàng đáp.
“Tin tưởng hay không không phải là vấn đề quan trọng.
Đối với tôi mà nói, những thứ nên thuộc về tôi, vĩnh viễn không thể nào thay đổi được!”
Nói ra những lời này, từ trên người của Tô Hỷ Lai tỏa ra một luồng khí thế vương giả, làm cho sắc mặt của bác sĩ Suri trực tiếp ngây ngốc.
Ring… ring…
Bất quá, lúc này điện thoại ở trên người của Tô Hỷ Lai đột nhiên rung lên, sau đó anh ta trực tiếp cầm điện thoại lên nghe.
“A lô, là tôi đây!”
Sau khi nói chuyện điện thoại một hồi, cũng không rõ nội dung bên trong là gì.
Nhưng sau khi nghe xong, sắc mặt của Tô Hỷ Lai bỗng dưng trở nên trầm xuống, khí tức ở trên người của anh ta càng thêm đáng sợ.
Đợi cho cuộc nói chuyện điện thoại của Tô Hỷ Lai kết thúc, lúc này bác sĩ Suri mới khỏi phục lại tinh thần, cô cố làm ra vẻ trấn tĩnh, cười nhẹ một tiếng, sau đó mới giả vờ hỏi thăm.
“Là Lương Tài gọi điện thoại đến cho anh sao?”
“Ừm!”
Tô Hỷ Lai cũng không có ý định giấu giếm chuyện này, anh ta khẽ gật đầu đáp lại.
Nhưng ngay sau đó, anh ta lại đột nhiên nhếch môi lên cười, nụ cười lúc này vô cùng cổ quái.
“Cô có thể đoán thử xem, anh ta gọi điện thoại đến nói với tôi chuyện gì?”
“Chuyện này… tôi làm sao có thể đoán được?”
Nghe Tô Hỷ Lai đột nhiên hỏi như vậy, sắc mặt của bác sĩ Suri không khỏi biến đổi, cô vội vàng lắc đầu tránh đi.
Nhưng lúc này, Tô Hỷ Lai lại nhẹ nhàng đáp lại.
“Chuyện có liên quan đến Quách Ngọc Hưng.”
“Bọn họ đã để hắn ta chạy thoát?”
Vừa nghe Tô Hỷ Lai nhắc đến người này, trong đầu của bác sĩ Suri nhất thời nảy ra một cái ý nghĩ như vậy.
Nhưng cô thật sự cũng không ngờ đến, suy nghĩ này của mình vậy mà trở thành sự thật.
“Đúng vậy, bọn họ đã để hắn ta chạy trốn!”
Nghe đáp án này từ trong miệng của Tô Hỷ Lai, ánh mắt của bác sĩ Suri càng hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Mặc dù cô có bằng chứng chứng mình cấp dưới của Lương Tài thật sự có liên quan đến Quách Ngọc Hưng.
Nhưng cô cũng không thể ngờ đến, vào lúc này bọn họ lại để cho Quách Ngọc Hưng chạy trốn.
Phải biết, bộ phận an ninh của tổ chức do mẹ nuôi của cô sáng lập, thực lực của bọn họ so với những tổ chức sát thủ hàng đầu thế giới, còn muốn khủng bố hơn thế rất nhiều lần.
Nếu không, một tổ chức sát thủ đứng trong top đầu như Hiệp Khách Áo Đen, làm sao có thể bị bọn họ giải quyết gọn gàng như vậy.
Thế nhưng, một tổ chức như vậy lại để cho một mục tiêu hết sức bình thường chạy trốn.
Chuyện này thật sự không thể nào tưởng tượng ra được.
Chẳng lẽ, bọn họ không biết bản thân đang bị nghi ngờ rồi sao?
“Cô cảm thấy, sự kiện lần này rất trùng hợp phải không? Cô có nghĩ rằng, chính là bọn họ cấu kết với Quách Ngọc Hưng, cùng nhau dàn dựng ra một màn kịch bắt cóc vợ tôi.
Sau đó, bọn họ đem những người kia giết chết hay không?”
Lúc này, nghe Tô Hỷ Lai đột nhiên hỏi ra vấn đề như vậy, sắc mặt của bác sĩ Suri có biểu hiện vô cùng phức tạp.
Dường như, trong lời nói của người đàn ông trước mặt này, ẩn chứa một chút thông tin nào đó, mà chính cô cũng không thể biết được.
“Thì ra, anh đã nghi ngờ bọn họ từ trước rồi sao?”
“Không không, tôi chẳng có nghi ngờ ai cả.
Thực ra, tôi đối với bọn họ, chẳng qua không thể tin tưởng được mà thôi!”
Tô Hỷ Lai đột nhiên hé miệng ra cười, giọng điệu của anh ta mang theo một chút cổ quái.
“Cho dù đó là cô!”
Sau đó, anh ta nói tiếp một câu làm cho cả người của bác sĩ Suri bỗng trở nên cứng đờ.
“Được rồi, hôm nay chúng ta chỉ tạm thời nói chuyện đến đây mà thôi! Tôi hiện tại còn có một chút việc, sau này tôi sẽ liên lạc lại với cô sau!”
Nói xong lời này, Tô Hỷ Lai liền trực tiếp đứng dậy, rời đi.
Cho đến lúc này, bác sĩ Suri vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang diễn ra.
Mãi cho đến lúc thân hình của Tô Hỷ Lai biến mất khỏi phòng ăn, cô ta lúc này mới nhoẻn miệng lên cười.
“Thật sự thú vị!”
Sau đó, cũng không biết là cô ta suy nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên lấy ra điện thoại, bấm nhanh vào một dãy số.
“Kế hoạch có sự thay đổi, toàn bộ mục tiêu hủy bỏ, chuyển sang kế hoạch B!”
Điện thoại vừa được kết nối đến, bác sĩ Suri liền trực tiếp ra lệnh cho người ở bên kia.
Cũng không cần nghe âm thanh của người bên kia đáp lại, bác sĩ Suri liền trực tiếp tắt máy.
Sau đó, cô lấy chiếc sim bên trong điện thoại ra ngoài, bẻ gãy, rồi ném vào trong sọt rác.
Tất cả những chuyện diễn ra ở trong phòng ăn, tất nhiên là Tô Hỷ Lai không thể nào biết được.
Lúc này, tâm trạng của Tô Hỷ Lai thật sự không tốt.
Sau khi nhận được con chip từ trên tay của bác sĩ Suri, lại biết được bên trong tổ chức có người phản bội.
Hơn nữa, bọn họ còn để cho tên Quách Ngọc Hưng kia chạy thoát, anh ta thật sự cảm thấy rất khó chịu.
Đột nhiên, một cơn gió biển lúc này thổi nhẹ tới, làm cho tâm trạng của anh ta trở nên dịu xuống.
Nhưng, có đôi lúc những chuyện khó chịu luôn thích xảy đến một lần.
Lúc này, đang đi lang thang một mình ở trên đường phố, phía đối diện của Tô Hỷ Lai có một đôi nam nữ cũng vừa vặn đi tới.
Nếu như hai người chỉ là người bình thường thì Tô Hỷ Lai cũng không để ý đến.
Nhưng sau khi nghe được âm thanh của thiếu nữ đi bên cạnh gã đàn ông kia phát ra, anh ta hơi có chút dừng lại.
“Tôi đã nói rồi, tôi không muốn, anh đừng có ép tôi!”
“Mỹ Kỳ, em dù sao cũng sắp trở thành vợ anh, chẳng lẽ cùng anh đi vào mướn phòng, lại khó khăn đến như vậy sao?”
“Anh đừng có ăn nói bậy bạ, ai đồng ý làm vợ anh hồi nào?”
“Cha em đã đồng ý, ông ấy còn đến nhà gặp mặt cha anh rồi!”
“Đó là chuyện của bọn họ, không phải là việc của tôi!”
Đương nhiên, nếu chỉ liên quan đến nội dung cuộc đối thoại của hai người này, Tô Hỷ Lai cũng không có ý định xen vào.
Nhưng cô gái này, Tô Hỷ Lai lại quen biết.
Đây là Lý Mỹ Kỳ, một người em họ của anh.
Lúc còn nhỏ, hai người bọn họ chơi với nhau khá thân.
Nhưng kể từ khi mẹ anh mất tích, mối quan hệ với nhà họ Tô có phần xa cách, thì đứa em họ này cũng rất ít khi gặp mặt.
Hơn nữa, bây giờ cô đã từ một cô bé thò lò mũi xanh lúc nào cũng bám theo sau lưng làm cái đuôi, lúc này đã biến hóa thành một cô thiếu nữ phổng phao, xinh đẹp làm cho bao gã đàn ông thèm khát.
Thế nên, lúc ban đầu Tô Hỷ Lai cũng không nhận ra được.
Nhưng, sau khi nghe được giọng nói và nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô, anh rốt cuộc cũng nhận ra.
“Mỹ Kỳ!”
Cô gái vốn đang còn giằng co với gã đàn ông đi cùng với mình.
Lúc này đột nhiên nghe có người gọi tên, nhất thời cả người của cô không khỏi trở nên sững sờ.
Sau một lúc, cô nhận ra được là người đàn ông đang đứng đối diện nói chuyện với mình, cô mới hơi nghi ngờ nhìn lên anh ta một hồi.
Qua một lúc, cô gái này mới giật mình hô lên một tiếng.
“A, anh Hỷ Lai!”