Chàng Rể Đào Hoa

Chương 22: Kẻ Thù Gặp Nhau Đỏ Mắt


Bạn đang đọc Chàng Rể Đào Hoa – Chương 22: Kẻ Thù Gặp Nhau Đỏ Mắt


Đi ra khỏi phòng bệnh, hai người lúc này im lặng đi trên hành lang bệnh viện.

Trên khóe mắt của Triệu Nhiễm Từ vẫn còn lưu lại vài giọt nước mắt, phía bên trong tròng mắt của cô vẫn còn đỏ hoe.
“Em không sao chứ? Hay là để anh đưa em đến công ty, được không?”
Mặc dù rất sợ phải đối mặt với hai người phụ nữ cùng một lúc.

Nhưng lúc này, nhìn thấy bộ dạng của Triệu Nhiễm Từ như vậy, anh thật sự là rất lo lắng nếu như để cho cô một mình rời đi.
Nhưng khi hai người đang đi trên hàng lang, đột nhiên bên cạnh vang lên một tiếng hô khẽ.
Lúc này, Tô Hỷ Lai mới quay đầu nhìn lại, khi anh thấy người phát ra âm thanh chính là cô bé mà mình đã giúp đỡ vào tối hôm qua, anh lúc này không khỏi ngạc nhiên nhìn cô.
“Sao em lại ở đây?”
Mà cô bé lúc này cũng ngạc nhiên không kém.

Trong ánh mắt của cô bé hiện lên một tia lúng túng, khi nhìn thấy bên cạnh của Tô Hỷ Lai lúc này là một người phụ nữ khác.
Thấy cô bé vừa nhìn Triệu Nhiễm Từ một lúc, lại quay sang nhìn mình một hồi, bộ dáng như muốn nói rồi lại thôi.

Trong lúc nhất thời, Tô Hỷ Lai cảm thấy rất hoảng.
Anh vội vàng nắm lấy bàn tay của Triệu Nhiễm Từ, bước ra giải thích.
“Giới thiệu với em một chút, đây là vợ anh.

Còn cô bé này là cô bé mà anh đã gặp được ở trên đường vào tối hôm qua.

Hoàn cảnh của cô bé này thật sự rất đáng thương, mẹ cô bé dường như đang điều trị ở trong bệnh viện này thì phải!”
Trong lúc giới thiệu, anh còn cố ý nháy mắt ra hiệu cho cô bé.

Cũng không biết cô bé này có nhìn hiểu hay không.


Nhưng lúc này, cô bé lại tỏ ra vô cùng cảm kích.
“Cảm ơn anh, nếu như hôm qua không có anh giúp đỡ, em cũng không biết chuyện gì xảy ra với mình nữa.

Với lại, món phở mà anh mời em, thật sự ăn rất ngon.

Hôm qua, em còn đặc biệt mua về một phần cho mẹ em ăn thử.

Mặc dù ăn rất ngon, nhưng mẹ em lại tiếc tiền, cứ cằn nhằn với em suốt!”
Triệu Nhiễm Từ lúc này đứng ở một bên cũng bắt đầu quan sát biểu hiện của hai người.

Mặc dù cô bé này vẫn còn rất nhỏ, chỉ tầm mười sáu, mười bảy tuổi.

Nhưng nhớ đến vết son môi ở trên người chồng mình, lại có mùi hương khác thường của phụ nữ ở trên người anh.

Chính vì vậy, cô không khỏi quan sát cô bé nhiều thêm một chút.
Bất quá, cô bé này thật sự không có biểu hiện gì khác thường.

Hơn nữa, trên người của cô bé cũng không có mùi hương nước hoa mà cô cần.

Thế nên, Triệu Nhiễm Từ lúc này cũng đi tới, đưa tay lên xoa đầu của cô bé, sau đó nở ra một nụ cười hiền hòa.
“Em là một cô bé rất xinh đẹp, hơn nữa còn biết hiếu thuận, chị thật sự rất thích em!”
Lại lần nữa bị người phụ nữ ở bên cạnh của Tô Hỷ Lai xoa đầu, trong lòng của cô bé hơi có mấy phần ủy khuất.

Nhưng ở trước mặt anh, cô bé vẫn tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn.
“Em cũng không xinh đẹp được giống chị.


Hơn nữa, anh chị thật sự là rất xứng đôi!”
Vốn chỉ là một lời nói xã giao, nhưng nghe được cô bé này khen mình với Tô Hỷ Lai đẹp đôi, trong ánh mắt của Triệu Nhiễm Từ không nhịn được lại có chút ý cười
Mà Tô Hỷ Lai đứng ở một bên, thấy hai người phụ nữ một lớn một nhỏ nói chuyện vui vẻ như vậy, anh thật sự không tiện xen vào.

Chỉ có điều, trong lòng cảm thấy chột dạ, nên anh đứng có chút không yên.
Cũng không biết có phải động tác của anh bị Triệu Nhiễm Từ nhìn thấy hay không.

Lúc này, cô lại đột nhiên quay sang nhìn lấy chồng mình.
“Anh bị làm sao thế? Hình như em thấy anh từ lúc anh gặp cô bé này, lại có vẻ không được thoải mái?”
Tô Hỷ Lai tất nhiên là chết cũng không thừa nhận, anh chỉ có thể cười gượng nói ra.
“Nào có, em đừng có suy nghĩ lung tung.

Chắc lúc tối hôm qua, anh ăn bậy thứ gì đó, lúc này trong bụng cảm giác không được tốt!”
Mà cô bé lúc này thấy bộ dáng lúng ta lúng tung của anh ta, không biết vì muốn trả ơn anh, hay vì cảm thấy anh đáng thương.
Lúc này, cô bé mới vội vàng lên tiếng, nói.
“À, em quên mất, hiện tại sắp đến giờ đi học rồi.

Em xin phép được đi trước.

Nếu có dịp, em nhất định sẽ mời anh chị ăn một bữa thật ngon!”
Nói xong, cô bé liền chào tạm biệt rồi rời đi.

Nhưng lúc rời đi, không biết có phải là bản thân nhìn nhầm hay không, mà Tô Hỷ Lai cảm thấy cô bé còn cố tình nháy mắt với mình.
Trong lúc đó, Tô Hỷ Lai chỉ cảm thấy sống lưng của mình lạnh toát.


Ánh mắt của Triệu Nhiễm Từ lúc này nhìn anh, giống như đang nhìn một tên tội phạm.
May là tính cách của Triệu Nhiễm Từ hơi có phần lạnh nhạt.

Nên cô cũng không truy cứu chuyện này đến cùng, mà chỉ kêu anh giúp cô đưa đến công ty.
Hai ngươi cùng nhau ngồi lên một chiếc taxi đậu ở gần cổng bệnh viện.

Chạy chừng hơn mười phút đồng hồ, chiếc xe taxi lúc này mới dừng lại ở trước cửa của tòa trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố.
Đi xuống trước, cẩn thận mở ra cửa xe để cho vợ mình bước xuống.

Sau đó, Tô Hỷ Lai mới móc từ trong túi móc ra một một tờ tiền mệnh giá một trăm ngàn, đưa cho tài xế taxi rồi dẫn theo vợ bước đi vào bên trong.
Thế nhưng, khi hai người vừa đi qua cửa chính của trung tâm thương mại, thì từ trên cầu thang đi bộ lúc này có hai người đàn ông cùng nhau đi xuống.

Nếu như bình thường, Tô Hỷ Lai cũng không để ý đến.

Nhưng lúc này, anh ta cùng với vợ lại vừa vặn muốn đi lên tầng trên.

Thế nên, nhìn thấy được hai người này, sắc mặt của Tô Hỷ Lai không khỏi thay đổi.

Mà Triệu Nhiễm Từ lúc này cũng có vẻ mặt khó coi.
Bởi vì, cả hai gã đàn ông này hai người đều rất quen thuộc.

Hơn nữa, một người trong đó còn là người mà Tô Hỷ Lai đã ra lệnh đuổi ra thành phố vào hôm trước.

Nhưng không biết vì sao, kẻ này lại còn lưu lại ở đây.

Với lại, nhìn bộ dáng của hai người này dường như rất quen thuộc.
“A, đây không phải người ở rể vĩ đại của chúng ta sao? Mấy hôm trước chẳng phải anh đã tự mình viết đơn thôi việc rồi sao? Hôm nay dẫn vợ đến đây, không phải là muốn dựa vào quan hệ của vợ, để xin vào đây làm việc lại đấy chứ?”
Vốn dĩ Tô Hỷ Lai cũng không muốn chạm mặt với hai người này.


Nhưng không hiểu tên Hà Huy Toàn này vừa đi vừa nói chuyện với Quách Ngọc Hưng, nhưng tại sao lại phát hiện ra được Tô Hỷ Lai đi cùng với Triệu Nhiễm Từ, nên mới mở miệng ra trào phúng.
Mà tên Quách Ngọc Hưng đang đi ở bên cạnh Hà Huy Toàn, ban đầu trông thấy Tô Hỷ Lai xuất hiện ở đây, trên khuôn mặt tươi cười của hắn không khỏi xuất hiện một chút khó coi.
Bất quá, kẻ này dường như không còn sợ hãi Tô Hỷ Lai giống như lần trước.

Chính vì thế, hắn ta chỉ hơi khó chịu hừ lên một tiếng, sau đó cũng không thèm để ý đến Triệu Nhiễm Từ đang nắm tay đi cùng với Tô Hỷ Lai.
Mà Tô Hỷ Lai nghe được những lời châm chọc của Hà Huy Toàn, anh ta tất nhiên có chút không vui.
“Đội trưởng Toàn, anh cũng không nên quá phận như vậy.

Nếu không, tôi sẽ không có khách khí với anh đâu!”
Vốn dĩ đã có ý xem thường Tô Hỷ Lai từ trước, lúc này nghe Tô Hỷ Lai nói như vậy, trên khuôn mặt cợt nhã của Hà Huy Toàn lập tức hiện ra dáng vẻ châm chọc.
“Ái chà chà, bữa nay dẫn vợ đi theo, nên bạo gan gớm nhỉ? Thế nào, mày nói không khách khí với tao, vậy thì làm sao? Nếu mày có gan, thì hãy lại đây cắn tao một cái xem nào? Đồ thứ bám váy đàn bà, không có tiền đồ.

Loại người như mày, ông đây một tay là có thể đập chết, rõ chưa?”
Ban đầu, Tô Hỷ Lai cũng không muốn so đo với hạng người này.

Nhưng sau khi Hà Huy Toàn nói ra những lời khó nghe như vậy, ánh mắt của Tô Hỷ Lai không khỏi liếc thẳng về phía hắn ta, đồng thời còn cố ý nhìn về phía Quách Ngọc Hưng, cảnh cáo.
“Hiện tại tôi không muốn tính toán với mấy người.

Nhưng tôi cũng có lời khuyên với các anh, các anh tốt nhất là đừng nên chọc tôi.

Nếu không, cái đất thành phố này cũng không có đường cho các anh sông đâu!”
Nói xong, Tô Hỷ Lai liền kéo tay Triệu Nhiễm Từ đi lên thang máy.

Nhưng lúc này, dường như bị câu nói của Tô Hỷ Lai chọc giận.

Hà Huy Toàn giống như nổi điên, lao thẳng về phía anh ta quát lớn.
“Mày vừa nói cái gì? Mày có gan thì nói lại xem? Hiện tại, mày có tin là tao sẽ cho mày bò ra khỏi đây hay không?”
Nhưng lời này của Hà Huy Toàn còn chưa có nói xong, thì phía sau lưng của hắn ta đã vang lên một giọng nói vô cùng lạnh lùng.
“Thật sao? Vậy thì tôi muốn nhìn xem, anh làm thế nào để cho người đàn ông của tôi bò ra khỏi nơi này?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.