Bạn đang đọc Chàng Rể Đào Hoa – Chương 17: Uy Hiếp
7 giờ tối, trên mặt biển lung linh ánh đèn, hắt lại hình ảnh của một thiếu nữ đang cô đơn đứng tựa trên lan can, ánh mắt mông lung nhìn về phía chân trời xa xôi.
Vừa đi xuống taxi, ánh mắt của Tô Hỷ Lai đã nhanh chóng bị bóng lưng của cô gái này thu hút.
Qua nhiều năm như vậy, cô vẫn không hề thay đổi một chút nào.
Thế nhưng, ở trên đời này có những thứ một khi đã xảy ra rồi, thì vĩnh viễn không thể nào thay đổi được nữa.
Giống như một bát nước bị hất đi, thì làm sao có thể đổ đầy?
Nếu như không phải nghe cô nhắc đến đứa con giữa hai người, lúc này Tô Hỷ Lai thật sự cũng không muốn đi đến nơi này gặp cô.
“Em đã đợi anh lâu chưa?”
Cố đem những suy nghĩ rối loạn trong đầu vứt bỏ, Tô Hỷ Lai nhanh chóng bước về phía bóng lưng của Trịnh Tố Trinh, khẽ cười lên một tiếng.
Nghe được giọng nói của anh, Trịnh Tố Trinh lúc này mới xoay người, đưa mắt nhìn lại.
Hôm nay, cô cố ý mặc một bộ váy liền thân màu hồng nhạt.
Đây là bộ đồ mà cô đã mặc khi lần đầu hai người gặp nhau.
Chỉ có điều, lúc đó trời đổ mưa rất to, còn cô thì đang cố gắng đạp chiếc xe Martin đã cũ của mình đi đến chỗ làm thêm buổi tối.
Lần đó, chính anh là người đã đem áo mưa cho cô mượn, còn tặng cho cô một chiếc túi xách chống thấm, để cho quần áo và cặp sách của cô khỏi bị ướt.
Nhiều năm như vậy, tình cảnh của hai người lúc này đã hoàn toàn thay đổi.
Anh không còn là cậu thiếu gia giàu có của gia đình nhà họ Tô nổi tiếng Đô Thành.
Còn cô cũng không còn là cô bé ngây thơ, nghèo khổ, đang cố gắng dành dụm từng đồng, từng cắt cho cuộc sống mưu sinh khó khăn của mình.
“Anh, đã đến rồi sao?”
Ánh mắt của hai người lúc này chạm nhau, bên trong chất chứa vô vàng câu hỏi.
Nhưng không biết vì sao, lúc này cả hai đều im lặng, không ai nói tiếp với ai câu gì.
“Anh…”
“Em…”
Đợi cho đến lúc mở miệng, cả hai lại đồng thanh kêu lên, càng làm cho bầu không khí trở nên lúng túng, gượng ép.
May là Tô Hỷ Lai lúc này kịp phản ứng, miễn cưỡng cười lên một tiếng.
“Đã nhiều năm như vậy, em vẫn không hề thay đổi một chút nào nhỉ?”
“Anh cũng thế, chẳng phải sao?”
Lúc này hai người lại nhìn nhau, sau đó cùng cười lên một tiếng.
“Chúng ta, có thể quay trở về trước kia được không?”
Cùng nhau sóng vai đi trên bờ biển, Trịnh Tố Trinh đột nhiên quay sang nhìn Tô Hỷ Lai, rồi hỏi.
Trong lúc nhất thời, trên khuôn mặt của Tô Hỷ La xuất hiện một tia lúng túng, do dự.
Nhưng ngay sau đó, anh ta liền lắc đầu đáp lại.
“Xin lỗi, nhưng những chuyện trước kia đã qua rồi, anh không muốn nhắc đến nó nữa!”
“Vậy…”
Nhìn ánh mắt kiên định của Tô Hỷ Lai, trong lòng của Trịnh Tố Trinh không khỏi cảm thấy vô cùng thất vọng.
Nhưng khi cô muốn mở miệng ra nói điều gì đó, âm thanh bất chợt nghẹn lại, không thể nào tiếp tục được nữa.
Ngay sau đó, cô mới cười gường nói ra.
“Thôi, không nhắc đến những chuyện này nữa.
Lâu ngày rồi, chúng ta mới có dịp gặp nhau.
Tối nay, anh đi uống với em có được không?!”
Tô Hỷ Lai dự định đến đây chỉ để hỏi thăm về tung tích của đứa con mà cô đã nhắc tới.
Lúc này nghe cô đề nghị như vậy, anh hơi có vẻ ngập ngừng.
Nhưng không biết vì sao, mỗi lần nhìn sâu vào trong ánh mắt của cô, anh lại không có cách nào từ chối được, chỉ có thể gượng cười, gật đầu đáp ứng.
“Được, vậy tối nay để anh mời!”
Nói xong, cả hai cùng im lặng nhìn nhau, rồi đi thẳng về phía quán bar nằm ở phía cuối đường.
Nhưng chỉ đi được một lúc, bước chân của hai người bất chợt dừng lại.
“Mẹ kiếp, cái thứ giẻ rách như mày ông đây sờ cho đã là may mắn lắm rồi, mày còn trừng mắt nhìn ông cái gì? Mày có biết tao là ai hay không? Tao chính là em trai của đại ca Phố Đêm này.
Một đứa con gái rách nát như mày, tao chỉ cần dùng đến một đầu ngón tay cũng có thể dí chết được mày, biết chưa?”
Trong một quán đồ nướng nằm ở ven biển, một tên thanh niên với bộ dáng say khướt, đang vung tay múa chân, hướng về phía một cô gái mặc bộ đồ thỏ trắng, không ngừng lăng mạ, chửi mắng.
Những người đứng ở xung quanh, mặc dù tỏ ý tức giận, nhưng không ai dám xông đến can thiệp.
Bởi vì, đi theo bên cạnh của gã thanh niên này, còn có hai gã đàn ông lực lưỡng, trên người xăm lấy những thứ hình xăm vô cùng dữ tợn.
“Đám chúng mày đứng nhìn cái gì? Mau cút hết cho tao!”
Nhìn thấy đám đông không ngừng chỉ trỏ về phía gã thanh niên, lúc này một trong hai tên đi cùng vô cùng tức giận, trừng mắt nhìn lấy bọn họ.
Nhất thời, đám đông đều bị dọa sợ, vội vàng tránh xa.
Mà lúc này, Tô Hỷ Lai cùng với Trịnh Tố Trinh cũng vừa vặn đi tới.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt của Tô Hỷ Lai không khỏi biến đổi.
“Anh Hỷ Lai, hay là chúng ta đi đến đó xem một chút đi?!”
Có Trịnh Tố Trinh đề nghị, Tô Hỷ Lai lúc này cũng không do dự nữa, anh trực tiếp đi về phía đám thanh niên, đứng ngăn ở trước mặt cô gái.
“Em gái, em có sao không?”
Nhìn thấy có người đứng ra giúp mình, trên khuôn mặt của cô gái hiện lên một tia cảm kích.
Nhưng lúc này, gã thanh niên thấy người xen ngang, tức thì nổi giận lao tới, nắm lấy cổ áo của Tô Hỷ Lai xách lên, trong miệng phun ra toàn là mùi rượu.
“Mày là thằng nào? Ai cho phép mày xen vào chuyện của tao?”
“Bỏ tay ra!”
Ánh mắt của Tô Hỷ Lai lúc này trở nên lạnh lùng, bên trong hiện ra một sự phẫn nộ không thể nào che giấu được.
Năm năm trước, anh cũng từng chứng kiến Trịnh Tố Trinh bị ức hiếp như vậy.
Lúc đó, thân phận của anh là vị thiếu gia của nhà họ Tô.
Vì vậy, đám thanh niên gây sự với cô đều bị anh hành hưng cho một trận.
Nhưng hôm nay, thân phận của anh đã khác.
Hơn nữa, gã thanh niên này còn là thành viên trong giới giang hồ.
Chính vì vậy, nghe được khẩu khí của Tô Hỷ Lai, gã này tức thì nổi giận, vung nắm đấm lên quát to.
“Mẹ nó, cái thằng cờ hó này?”
Thấy nắm đấm của kẻ này đánh về phía khuôn mặt của Tô Hỷ Lai, cô gái đang ngồi dưới đất sợ hãi đến mức đưa tay lên che kín miệng của mình lại.
Mà Trịnh Tố Trinh lúc này cũng sợ hãi lao tới, muốn đem gã thanh niên kia lôi kéo ra ngoài.
Thế nhưng, hai gã đàn ông đi cùngvới gã đã đứng ra ngăn lại, không cho cô tiến tới nửa bước.
Trong khi đó, nắm đấm của gã thanh niên lúc này chỉ còn cách khuôn mặt của Tô Hỷ Lai chưa đầy một centimet.
Bất quá, hình ảnh nắm đấm nện lên trên khuôn mặt của Tô Hỷ Lai hoàn toàn không có xảy ra.
Mà lúc này, nắm đấm của gã thanh niên đã bị một bàn tay giữ chặt lại.
Đồng thời, trong giọng nói của Tô Hỷ Lai lúc này lộ ra một vẻ xem thường.
“Chỉ bằng này?”
Cảm nhận được sự khinh bỉ từ bên trong ánh mắt lẫn lời nói của Tô Hỷ Lai, mặt của gã thanh niên lúc này đỏ bừng lên.
Hắn gằn giọng, lần nữa tung ra một cú đấm khác, quyết tâm đánh cho khuôn mặt của Tô Hỷ Lai bầm nát mới thôi.
Nhưng hiển nhiên, bằng vào sức lực của một kẻ say rượu như hắn, hoàn toàn không có một chút uy hiếp nào đối với Tô Hỷ Lai.
Chỉ thấy, nắm tay của Tô Hỷ Lai hơi vặn mạnh một cái, thân hình của tên thanh niên lúc này cũng bị mất đà.
Đồng thời, một chân của Tô Hỷ Lai quét ngang, khiến cho chân trụ của hắn không giữ vững, trực tiếp ngã nhào xuống đất, khuôn mặt song song nằm dưới nền gạch.
A a a a…
Cảm nhận được trong miệng của mình bị gãy hết mấy cái răng, gã thanh niên lúc này hét thảm một tiếng, dự định đứng dây, trả thù Tô Hỷ Lai.
Nhưng động tác của Tô Hỷ Lai không có ý định dừng lại.
Một chân của anh lúc này giẫm mạnh lên trên lưng của gã thanh niên, khiến cho hắn đau đến hét thảm như heo bị chọc tiết.
“Đau quá, thả tao ra!”
Lúc này, đầu gối của Tô Hỷ Lai đã đè mạnh trên cổ của gã, trong giọng nói còn mang theo một tia uy hiếp.
“Từ bây giờ trở đi, tôi không muốn nhìn thấy anh bắt nạt cô gái này thêm một lần nào nữa.
Chỉ cần để tôi phát hiện ra anh hức hiếp cô ấy, thì một lần thấy anh, tôi sẽ đánh anh một lần.
Cho đến lúc nào anh không dám động đến cô ấy thì thôi.
Anh đã nghe rõ chưa?”